Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 74: Trong đêm tối sinh vật

Chương 74: Trong đêm tối sinh vật


Chìm đắm trong thế giới tinh thần, Thái căn bản không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Nhưng thực ra, thời gian hắn tiếp nhận truyền thừa cũng không hề ngắn. Trong khoảng thời gian này, đám người Vi Diệu cũng đã thay đổi mấy đầu quái trùng, đồng thời vị trí của bọn họ cũng theo đó mà đã cách xa vị trí ban đầu.

Nhưng thực ra, khoảng thời gian này ăn nhiều thịt quái trùng như vậy, bọn họ hầu hết đã đạt tới giới hạn, chỉ là bọn họ cũng không biết mà thôi. Vốn dĩ căn cứ cũng chưa có phổ cập những thông tin về tiến hóa cho bọn họ, vậy nên bọn họ không biết cũng bình thường.

Cảm nhận được sự tăng trưởng sức mạnh đột nhiên trở nên hết sức chậm trạp, bọn họ mặc dù rất là nghi hoặc, nhưng hầu hết bọn họ chỉ cảm thấy, có thể là do sức mạnh của bọn họ tăng lên dẫn tới tác dụng của thịt quái trùng yếu đi mà thôi.

Vì chuyện này, đám người đã hội họp một lần, cùng nhau thảo luận xem tiếp theo nên làm thế nào.

Vi Diệu đầu tiên lên tiếng hỏi:

"Có ai biết tình huống của chúng ta hiện tại là có chuyện gì không? Như thế nào tự nhiên sức mạnh lại không thể tăng lên nữa?"

Ở đây mọi người ai chẳng giống ai, cơ bản thì đều còn chưa có biết được tin tức, nhưng bọn họ cũng không phải là không có phán đoán của mình. Bọn họ nhìn nhau một hồi, cuối cùng vẫn là Dương Tuấn trước nói ra phán đoán của anh ta:

"Có lẽ là sức mạnh chúng ta tăng lên dẫn tới thịt quái trùng đối với chúng ta không còn tác dụng. Nhưng, cũng có thể là còn có một khả năng. Đó chính là chúng ta đã đạt tới giới hạn."

Những người khác nghe vậy, có một số người tỏ ra giật mình, lo lắng, cũng có người không quá đồng ý với ý kiến này. Nhưng cũng không ít người trên mặt tỏ vẻ như có điều suy nghĩ.

Thấy phản ứng của mọi người, Dương Tuấn lập tức giải thích cho phán đoán của mình:

"Tôi cũng không phải tự nhiên mà đưa ra phán đoán như vậy. Mọi người hẳn là vẫn còn nhớ, Hoàng Quốc Thái từng nói về việc vì sao cậu ta lại "cải lão hoàn đồng" chứ? Cậu ta nói là vì mình đột phá mà biến thành như vậy. Đã như thế, vậy thì tại sao cậu ta lại phải tiến hành đột phá? Cũng chỉ có đạt tới giới hạn, lâm vào bình cảnh thì mới cần thiết phải đột phá để tiếp tục tiến lên."

Dương Tuấn nói đến đây thì liền dừng lại, không còn nói tiếp nữa. Chỉ cần nói như vậy cũng đủ để mọi người hiểu được. Vả lại, anh ta cũng chỉ là suy đoán, bản thân cũng không có bao nhiêu hiểu rõ, vậy nên chỉ cần nói ra suy đoán của mình là tốt rồi, cũng chưa chắc đã chuẩn xác mà cần giải thích nhiều.

Những người khác nghe thấy những lời này của Dương Tuấn thì tất cả đều trầm tư suy nghĩ, bọn họ cảm thấy tình huống của bọn họ bây giờ quả thật có khả năng rất lớn giống với Dương Tuấn nói. Lời nói của anh ta cơ bản đã thuyết phục tất cả mọi người, bởi vậy Diễm Tinh cũng không có nhảy ra chọc ngoáy anh ta, khi anh ta gọi thẳng tên Hoàng Quốc Thái.

Nhưng thực ra, cũng không phải chỉ có Dương Tuấn mới có suy đoán như vậy, bất quá bọn họ căn bản cũng không biết cần làm gì để giải quyết tình huống hiện tại, làm gì để có thể đột phá như Hoàng Quốc Thái nói.

Sau một hồi suy nghĩ, Long Chiến quay sang hỏi Vi Diệu:

"Đội trưởng! Bây giờ tính toán thế nào?"

Vi Diệu như là đã sớm có quyết định, lập tức nói:

"Mặc dù khả năng rất lớn là như suy đoán của Dương Tuấn, nhưng dù sao chúng ta cũng không biết phải làm như thế nào mới có thể đột phá, Hoàng Quốc Thái lại không có ở đây, tôi cảm thấy vẫn là chờ cậu ta trở lại hỏi cho rõ thì chắc chắn hơn. Trong thời gian chờ cậu ta trở lại, chúng ta vẫn cứ tiếp tục ăn thịt quái trùng tu luyện, nếu như có thể đột phá thì tốt nhất, không được chờ cậu ta trở về lại làm tính toán."

Nghe thấy Vi Diệu đưa ra phương án như vậy, cơ bản mọi người đều gật gù đồng ý, chỉ là cũng có người tỏ ra lo nghĩ. Đứng bên cạnh Vi Diệu là Diễm Tinh tỏ vẻ lo lắng hỏi:

"Đội trưởng, Hoàng Quốc Thái tính toán cũng ra ngoài không ít ngày rồi chứ, liệu rằng cậu ta có thể hay không xảy ra chuyện gì!!! Tôi cảm thấy cứ như vậy chờ đợi cũng chưa hẳn là phương án hay. Không bằng chúng ta ra ngoài tìm kiếm cậu ta."

Nghe thấy Diễm Tinh nói vậy, Vi Diệu cũng chưa tỏ vẻ gì, mà bắt đầu cân nhắc. Trong khi đó có một số người thì rất ủng hộ ý kiến của Diễm Tinh, mà cũng có một phần người thì lại phản đối. Chỉ thấy Vũ Cương lập tức phản bác:

"Tôi cũng không phải là không lo lắng cho Hoàng Quốc Thái, nhưng có điều chúng ta cũng đâu có biết cậu ta đi nơi nào. Nơi này rộng lớn như thế, cậu ta cũng ra ngoài không ngắn thời gian, dấu vết không có, lại không biết phương hướng để tìm kiếm, cho dù tất cả chúng ta chia ra tìm cũng khó mà tìm được. Chưa kể nơi này nguy hiểm như vậy, ra ngoài đi tìm, chỉ sợ chúng ta còn dễ dàng gặp nguy hiểm hơn là cậu ta."

Một vài người nghe vậy cũng lập tức phụ họa:

"Đúng vậy! Đúng vậy! Nơi này chúng ta cũng không quen thuộc, lại không có manh mối gì, làm thế nào để tìm?"

Diễm Tinh nghe thấy thế thì tức giận:

"Các ngươi chẳng lẽ không lo lắng cho Hoàng Quốc Thái, đừng quên cậu ấy đã cứu chúng ta, lại giúp chúng ta như thế nào!!! Chưa kể, không có cậu ấy, các ngươi không lẽ định tự mình mày mò con đường phía trước???"

Vũ Cương nghe thấy Diễm Tinh nói như vậy thì nhíu mày:

"Diễm Tinh, cô cũng đừng ăn nói xằng bậy, tôi cũng chưa từng nói mình không nhớ ân tình của cậu ta. Chỉ là như tôi nói, nơi này rộng lớn như vậy, cô biết tìm kiếm nơi nào sao? Không bằng cô dẫn đường, chúng tôi đi theo cô đi tìm người!!!"

Thấy Diễm Tinh còn định nói gì nữa, Vi Diệu lập tức ngăn cản:

"Được rồi! Không cần tranh cãi nữa! Vũ Cương nói đúng, cậu ta không có để lại manh mối, chúng ta cũng không biết nên tìm kiếm phương hướng nào. Vả lại, cậu ta so với chúng ta thích ứng với nơi này còn tốt hơn, mọi người cũng không cần phải quá lo lắng. Khả năng là cậu ta tìm được tài nguyên nên trực tiếp ở lại đó tu luyện. Chúng ta vẫn là cứ theo như tôi nói, tiếp tục tìm đến hang quái trùng mới để tu luyện. Nhưng rút kinh nghiệm một chút, đừng giống như Hoàng Quốc Thái, nơi này không có thiết bị liên lạc, đi tách ra rất khó tìm được nhau. Mọi người tách ra thì để lại dấu hiệu hoặc lời nhắn, cần thiết thì mọi người còn có thể tìm thấy.

Nếu như trên đường phát hiện dấu vết Hoàng Quốc Thái để lại, vậy thì thông chi cho mọi người, chúng ta tiến hành tìm kiếm. Còn không có phát hiện gì, vậy chúng ta nhất chí sau mỗi ba ngày quay trở lại đây một lần, trừ khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bằng không không ai được vắng mặt."

Nghe thấy như vậy, mọi người đều đồng ý, bắt đầu chia nhau ra, tìm kiếm hang quái trùng mới. Diễm Tinh cũng không có phản đối nữa, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do cô ta cũng không có manh mối nào, không biết được nên đi hướng nào tìm kiếm.

Lần này, đám người phải đi tương đối xa mới có thể tìm thấy hang quái trùng mới, bởi vì những con quái trùng ở khoảng cách gần đều đã bị bọn họ giải quyết hết. Vi Diệu vẫn là như trước đó, nhường cho những đội ngũ khác tìm trước, anh ta dẫn theo Vương Dã và Diễm Tinh đi tìm kiếm ở vị trí xa nhất.

Mặc dù tìm kiếm xa chút, nhưng bọn họ vẫn là khá dễ dàng là có thể tìm được một cái hang quái trùng mới. Lúc này, trời đã vào đêm, như bình thường, bọn họ vẫn đang tiến hành ăn thịt tu luyện. Chỉ có điều, bọn họ đã ăn hơn một ngày, nhưng vẫn không cảm nhận được thân thể mình có cái gì thay đổi cả. Mặc dù vậy, bọn họ vẫn là kiên trì, cũng không có ai bỏ cuộc. Đêm dần dần sâu, bên ngoài, động tĩnh của đám dị sinh vật hoạt động về đêm ngày một nhiều.

Ở vị trí này, dị sinh vật hoạt động càng nhiều hơn một chút, đặc biệt là trong đêm tối, động tĩnh liên tục vang lên, như là muốn nói cho họ biết, ở nơi này, bọn họ là như thế nào nhỏ bé. Nhưng thực ra, trước đó bọn họ còn bị động tĩnh trong đêm tối làm cho lo sợ. Bất quá, dần dà thấy cũng không có gì xảy ra, bọn họ mặc dù vẫn còn để phòng, nhưng cũng chỉ vậy thôi, ăn vẫn cứ ăn, tu luyện vẫn cứ phải là tu luyện.

Có điều, đêm hôm nay cũng không giống với, lúc đầu mọi thứ vẫn là bình thường, nhưng khi đến chừng nửa đêm, đột nhiên bọn họ nghe thấy động tĩnh rất là to lớn. Không ngừng có tiếng ầm ầm vang lên, như là có một quái vật khổng lồ đang đạp mặt đất. Lại có âm thanh gào thét ghê rợn, như là tiếng quái vật tức giận rống lên.

Nếu chỉ là âm thanh thôi cũng không phải điều gì to tát, dù sao nơi này thường xuyên nghe được những âm thanh như thế. Chỉ là bình thường đều là phát ra ở nơi xa, lần này âm thanh rất gần.

Bọn họ có thể cảm nhận được, khoảng cách chỗ bọn họ không xa, đang diễn ra một cuộc chiến của những sinh vật mạnh mẽ. Điều này khiến cho Vi Diệu ba người cũng không thể tiếp tục tập trung tu luyện nữa.

Vi Diệu ngừng lại việc tu luyện, ánh mắt lấp lóe một chút suy nghĩ. Đột nhiên, dưới ánh lửa than, vẻ mặt của anh ta trở nên kiên định, rồi quay sang nói với hai người còn lại:

"Hai người các cậu tiếp tục ở đây tu luyện, tôi đi ra cửa hang xem một chút tình huống."

Nói rồi, Vi Diệu mặc lên trang bị của mình, định đi ra cửa hang nhìn xem. Có điều, Vương Dã và Diễm Tinh cũng không yên tâm Vi Diệu một mình ra ngoài, hoặc giả là bọn họ cũng không chịu ngồi yên ở đây. Vậy nên bọn họ cũng mặc vào trang bị, theo sau Vi Diệu.

Vi Diệu thấy thế thì cau mày hỏi:

"Hai người các cậu định làm gì, không phải tôi nói là ở lại đây hay sao?"

Vương Dã nghe vậy thì lập tức nói:

"Ra ngoài một mình quá nguy hiểm, vẫn là chúng tôi đi cùng anh, có gì chúng ta còn có thể lẫn nhau yểm trợ."

Vi Diệu nghe thấy vậy thì lông mày vẫn là cau lại, trầm giọng nói:

"Tôi đã nói là tôi chỉ ra cửa hang xem, cũng đâu phải là tiến tới chỗ có động tĩnh đâu, hai người không cần phải theo ra."

Nghe thấy thế, Diễm Tinh lập tức bĩu môi nói:

"Anh cũng không cần phải chối, nếu như chỉ ra cửa hang, cần gì phải mang hết v·ũ k·hí trang bị làm gì?"

Biết là không thể qua mặt được hai người, Vi Diệu cũng không tiếp tục ngăn cản bọn họ. Anh ta quả thực là muốn tiến tới nơi phát ra động tĩnh xem xét tình huống. Nguyên nhân chủ yếu khiến anh ta có quyết định mạo hiểm này chính là vì, thời gian này ăn vào rất nhiều thịt quái trùng nhưng vẫn không có cái gì thay đổi. Anh ta muốn tìm kiếm loại thịt khác cao cấp hơn để thử xem.

Mà động tĩnh ngoài kia khả năng rất lớn là đang có một trận chiến đấu giữa đám dị sinh vật diễn ra. Anh ta đương nhiên không phải là muốn chờ bọn chúng lưỡng bại câu thương, sau đó bản thân làm ngư ông đắc lợi cái gì.

Suy nghĩ của anh ta rất đơn giản, không phải Hoàng Quốc Thái nói bọn họ cần phải như sâu kiến một dạng, tiến hành nhặt nhạnh chỗ tốt hay sao?

Vậy chờ bọn dị sinh vật này đánh nhau xong, thậm chí là ăn xong con mồi, bản thân lại tiến lên dọn dẹp chiến trường là tốt rồi.

Còn vì sao không chờ đợi động tĩnh chiến đấu lắng lại rồi mới đi ra. Vấn đề này thì có hai cái nguyên nhân. Thứ nhất chính là tò mò. Nếu như bình thường, tò mò nhất định sẽ không xuất hiện trên người bọn họ. Nhưng hiện tại không giống, bọn họ đối với thế giới này gần như là không có gì hiểu biết. Vậy nên bọn họ cần thiết phải tìm hiểu càng nhiều thông tin về thế giới này. Nhất là những mối nguy hiểm đối với bọn họ, giống như là các loại dị sinh vật ở quanh đây. Vậy nên tò mò đối với bọn họ bây giờ chính là điều cần thiết.

Còn cái thứ hai nguyên nhân, cái này cũng không khó hiểu, đó chính là thế giới này chắc chắn cũng có sâu kiến một dạng sinh vật, cũng không thể tất cả đều là sinh vật mạnh mẽ. Vậy nên chắc chắn cũng không phải chỉ có mấy người ngoại lai như bọn họ mới biết thu dọn chiến trường, nhặt nhạnh chỗ tốt. Không tranh thủ thời gian, giành trước tiên cơ, chờ mọi chuyện xong xuôi mới đi ra, chỉ sợ cũng chỉ còn lại cái nịt. Đã thế không khéo, bọn họ lại còn có thể đụng độ với những sinh vật kia, vậy thì cũng không gọi là nhặt nhạnh chỗ tốt, mà chính là đưa chỗ tốt đến thì mới chuẩn xác.

Thế là, ba người nối đuôi nhau, đeo lên trang bị nhìn đêm, rón rén tiến ra khỏi cửa hang. Bọn họ cũng đều là người có kỹ năng tiềm hành rất tốt, vậy nên có thể tiến lên một cách yên ắng.

Chỉ có điều, đối với đám dị sinh vật có thể có được giác quan nhạy bén, thậm chí khả năng còn có được những năng lực thần kỳ ở thế giới này mà nói, kỹ năng tiềm hành của bọn họ sợ rằng cũng không có ích gì.

Với lại, thân hình nhỏ bé cộng với nồng độ năng lượng trong máu thịt thấp như bọn họ, khả năng cũng không có mấy loại sinh vật thèm coi trọng. Thế là, bọn họ rất dễ dàng thì có thể tiến lại gần nơi động tĩnh phát ra.

Vị trí này cũng không cách chỗ hang quái trùng bọn họ ở vừa rồi bao xa, cũng chỉ cách khoảng hơn một cây số mà thôi. Vừa tới gần, bọn họ đã nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngòm, trong bóng tối như là hai cái đèn lồng phát sáng. Nhờ vào thiết bị nhìn đêm, bọn họ có thể thấy được hình dáng của con quái vật.

Phía trước, cách bọn họ ước chừng hai, ba trăm mét đang đứng một con quái vật khổng lồ, cao ước chừng bằng tòa nhà hai tầng, nhìn hết sức đồ sộ. Chỉ có điều, mặc dù nhìn thấy được hình dạng của nó, nhưng bọn họ lại không quá rõ ràng, đó là loại sinh vật gì.

Ban đầu, bọn họ còn tưởng đó là một sinh vật giống với lợn rừng, với răng nanh chìa ra, trên đầu và trên lưng mọc ra một hàng lông bờm cứng rắn như là gai nhím. Nhưng nhìn kỹ lại, nó lại có đặc điểm của loài tê giác với một cái sừng trên chóp mũi và lớp giáp dày cộm trên thân. Đặc biệt là, nó còn có một bộ phận hoàn toàn khác biệt với sinh vật trên địa tinh, đó là một cái đuôi chùy, giống như cái đuôi của nó trói buộc lại một quả lưu tinh chùy, với vô số gai nhọn sắc bén mọc ra.

Lúc này, con dị sinh vật có vẻ như đang rất tức giận. Dưới đêm tối, thân thể nó như bị bao phủ bởi một lớp sương khói màu đỏ, phát ra ánh sáng âm u. Nó đang gầm gừ, chờ đợi tung ra đòn đánh chí mạng.

Chỉ là, nếu như không phải bị ăn thiệt thòi, làm sao nó lại tức giận chứ? Trên lớp giáp cứng rắn của nó, đã chịu không ít vết cào, thậm chí có vết tương đối sâu, từ những vết cào đó, liên tục có máu tươi ồ ạt chảy ra. Những dòng máu đang chảy ra này, thế mà không theo lẽ thường chảy xuống đất, tạo thành từng vũng máu. Bọn chúng sau khi chảy ra, lại lập tức bốc hơi lên, tạo thành một làn sương đỏ, bao vây lấy thân thể của nó.

Về phần đối thủ của nó, sinh vật tạo ra những vết cào không ngừng tuôn máu trên thân thể của nó kia, bọn chúng so với con vật càng thêm thần bí. Đám người Vi Diệu căn bản cũng không thể thấy được rõ ràng hình dạng của đám sinh vật này ra sao, cho dù là nhìn bằng mắt thường lẫn thiết bị nhìn đêm.

Trong bóng tối, những sinh vật này giống như là u linh, không chỉ di chuyển với tốc độ cực nhanh, bọn chúng còn như thể được bao bọc bởi một màn sương đen, khiến cho thiết bị nhìn đêm của bọn họ cũng gần như mất đi tác dụng. Chỉ có dựa vào những làn sương lập lòe ánh sáng nhiều màu trong màn đêm, bọn họ mới có thể thấy được từng đạo thân ảnh không ngừng di chuyển xung quanh đầu dị thú to lớn kia.

...

Cách chương.

Chương 74: Trong đêm tối sinh vật