Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tiến Hóa Kỷ Nguyên
Unknown
Chương 75: Quả cầu ánh sáng
Đối với đám người Vi Diệu mà nói, ngoại trừ trước đó trận chiến với con nhện quái, thì đây là lần duy nhất bọn họ thấy được dị thú chiến đấu. Chỉ là so ra mà nói, đầu nhện quái trước đó so với những con dị thú trước mặt còn kém không ít.
Nếu tính về mặt sức mạnh, con dị thú duôi chùy khả năng chỉ cần một kích liền có thể nện bẹp con nhện quái. Không ngừng có âm thanh ầm ầm vang lên theo từng chuyển động của nó. Ở khoảng cách này của bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng sự rung chuyển của mặt đất.
Nhưng có vẻ như đối thủ của nó vừa vặn lại có thể khắc chế nó. Những sinh vật như là u linh kia khả năng sức mạnh còn thua kém xa con dị thú đuôi chùy, nhưng chúng cũng không hề có ý định trực diện với nó.
Trong bóng tối, một vài bóng đen thỉnh thoảng lại xẹt qua một cái, mỗi lúc sơ hở hiện ra thì trên thân thể của dị thú đuôi chùy lại hiện lên ba đạo v·ết t·hương. Mặc dù hầu hết những v·ết t·hương này cũng không quá sâu, nhưng từ những v·ết t·hương này liên tục có máu chảy ra, căn bản không có dấu hiệu ngưng lại. Chỉ sợ cứ mãi như vậy, cho dù đầu dị thú đuôi chùy thân thể có to lớn hơn nữa, thì lượng huyết dịch cũng có lúc chảy cạn.
Gặp phải đám đối thủ như thế này, đối với con dị thú đuôi chùy chính làgặp phải khắc tinh, một thân sức mạnh cũng không có chỗ để phát tiết, cũng chỉ có thể tức giận gào thét. Nhìn nó điên cuồng bộ dáng chẳng khác nào sắp sửa nổ tung. Thậm chí khi nó muốn bỏ chạy cũng không có ích gì, bởi vì tốc độ của nó kém xa đám dị thú kia.
Nếu như không có cái gì ngoài ý muốn xảy ra, nó lần này sinh mệnh khẳng định là đi đến cuối cùng, trở thành đám dị thú kia món ăn đêm.
Thương tích trên người càng nhiều, đầu dị thú càng thêm trở nên điên cuồng, cái đuôi chùy của nó không ngừng vung vẩy. Sức mạnh mạnh mẽ làm cho không khí nổ tung oanh minh. Chỉ sợ những đối thủ kia của nó nếu như xui xẻo bị trúng phải một lần thì chắc chắn là sẽ biến thành một đống thịt nhão nhẹt.
Chỉ là đám dị thú đó cũng không hề ngu ngốc, bọn chúng khả năng có không ít kinh nghiệm, vậy nên càng ngày bọn chúng càng cẩn thận. Bọn chúng cũng không còn dễ dàng tiếp cận dị thú đuôi chùy nữa. Bọn chúng biết, con mồi sớm muộn gì cũng sẽ chảy hết máu mà c·hết. Vậy nên bọn chúng cũng không cần phải vội vã làm gì.
Sau một hồi điên cuồng công kích nhưng không có hiệu quả gì, đầu dị thú đuôi chùy giống như là bình tĩnh trở lại. Khả năng là nó đã kiệt sức, cũng khả năng là nó đã chấp nhận số phận. Nó đứng yên ở đó, không làm ra động tĩnh gì, ngoại trừ làn sương máu vẫn bao bọc lấy thân thể của nó. Thậm chí, làn sương máu này theo thời gian còn không ngừng dày thêm, hầu như đã che phủ hết thân thể của nó.
Phát hiện con mồi đã không còn cuồng bạo nữa, cũng cảm nhận được hơi thở nặng nhọc của nó, đám thợ săn cũng dừng lại, bọn chúng vây quanh con mồi, ánh mắt dò xét. Trong những đôi mắt kia ẩn chứa sự hưng phấn, đồng thời cũng có cả sự kiêu ngạo trong đó.
Đối với chúng nó mà nói, đi săn giống như là trò chơi vậy, bọn chúng có thể dễ dàng đi săn được những con mồi so với bản thân còn to lớn hơn, mạnh mẽ hơn. Giống như đầu dị thú đuôi chùy này, bọn chúng thậm chí còn không cần phải tốn bao nhiêu sức lực. Thậm chí ngay cả một chút thương thế cũng không có.
Tất cả đều ngừng lại khiến cho động tĩnh nơi này đột nhiên yên tĩnh trở lại. Trong bóng tối cũng chỉ còn lại tiếng thở phì phò của đầu dị thú đuôi chùy. Hai luồng sương máu từ trong hai lỗ mũi của nó theo nhịp thở không ngừng ra vào. Cũng không rõ là hai luồng sương máu đó là từ trong lỗ mũi của nó phun ra, hay vẫn là làn sương máu bên ngoài thân thể nó, theo hơi thở mà thành ra như vậy.
Những tưởng đầu dị thú này ngừng lại nghỉ ngơi như vậy, hơi thở của nó sẽ dần bình ổn trở lại. Nhưng không biết là lý do gì, hơi thở của nó lại ngày càng thô trọng, âm thanh phát ra như là tiếng sấm, hai luồng sương máu phun ra càng thêm mạnh mẽ.
Che giấu bên dưới lớp sương máu, đôi mắt của con vật càng ngày càng đỏ, đỏ như là sắp nhỏ ra máu. Nhưng vốn dĩ điên cuồng đã biến mất, giống như là cực hạn điên cuồng lại trở về bình tĩnh một dạng, trong đôi mắt này chỉ còn lại tĩnh mịch một mảnh.
Dường như đã nhận ra có cái gì đó không đúng, trong đôi mắt của đám thợ săn xuất hiện một chút kinh nghi. Theo bản năng của mình, bọn chúng một mặt đề phòng nhìn chăm chú động tĩnh của con mồi, một mặt bọn chúng chậm rãi lùi lại phía sau. Chúng nó cũng không dám gây ra động tĩnh kích thích tới sinh vật trước mặt, sợ hãi hậu quả khó lường tiếp sau đó.
Về phía đám người Vi Diệu, bọn họ vẫn đang núp sau gốc cây quan sát tình huống của trận chiến. Bây giờ tất cả đám dị thú dừng lại, bọn họ mới có cơ hội nhìn thấy được hình dạng những kẻ săn mồi kia. Mặc dù vẫn không thấy quá rõ ràng bộ dáng của bọn chúng, nhưng về cơ bản, bọn họ đã có thể xác định, những sinh vật đó có hình dạng của loài sói, tổng cộng có sáu con.
Những sinh vật đó kích thước mặc dù cũng rất to lớn, nhưng ít nhất phải kém con dị thú đuôi chùy một vòng. Toàn thân bọn chúng đen kịt một màu, đã thế còn có thể thấy được xung quanh bọn chúng vật vờ một chút sương khói màu đen. Nếu như không có những làn sương khói phát sáng nhiều màu ở trong khu rừng này, bọn chúng chắc chắn là có thể hòa hợp với bóng tối, khiến cho bản thân hoàn toàn bị che lấp.
Bọn họ mặc dù chăm chú trận chiến của bọn chúng, nhưng cũng không quên đề phòng, dò xét tình huống xung quanh. Bọn họ cũng không muốn có nguy hiểm gì rình rập xung quanh mà bọn họ không hề hay biết gì.
Đột ngột, có biến cố xảy ra.
Phía trước, đám dị thú sói đang nhẹ nhàng lui lại. Chợt một con trong số đó nhìn thấy đôi mắt đỏ ngòm sau làn sương máu. Nó có lẽ đã cảm nhận được nguy hiểm, lập tức rít gào lên, không biết là vì cảnh báo đồng loại hay còn là do sợ hãi. Vừa rít gào, nó cũng không quên lợi dụng tốc độ nhanh chóng của mình định bỏ chạy. Chỉ là, biến cố cũng không cho nó cơ hội chạy đi.
Đám người Vi Diệu chợt trợn mắt há hốc mồm trước cảnh tượng mình nhìn thấy. Trước đó, thấy một đám sinh vật giống như u linh lướt qua lướt lại, bọn họ cũng không có bao nhiêu kinh ngạc. Bởi vì bọn họ sớm đã có chuẩn bị tinh thần đối với những thứ khác thường ở thế giới này. Nhưng hiện tại thực sự đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng của bọn họ.
Vốn còn tưởng sẽ không có cái gì ngoài ý muốn xảy ra, nào ngờ đột nhiên đầu dị thú đuôi chùy bất ngờ biến hình. Bọn họ rõ ràng thấy được, đầu dị thú đó thay đổi hoàn toàn, không còn chậm chạp như trước đó. Nó như là vứt bỏ tất cả sự nặng nề của bản thân, lao ra với tốc độ nhanh như viên đ·ạ·n. Chỉ là đó cũng không phải là điều khiến cho bọn họ kinh ngạc như vậy. Điều khiến cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc chính là làn sương máu quấn quanh thân thể của nó kia. Chúng như là có được sinh mệnh, đột nhiên biến ảo thành hình dạng một cây sừng nhọn, hoặc cũng có khả năng là hình dạng một cái lưỡi đao, một cái màu máu lưỡi đao.
Lưỡi đao sát mặt đất phóng đi, tốc độ nhanh chóng cực kỳ, chẳng khác nào một lưỡi phi đao to lớn, được một cao thủ phóng ra. Hoặc cũng có thể một chiêu võ kỹ, thần thông, vừa phóng xuất ra liền có thể lấy mạng kẻ thù.
Tốc độ của lưỡi đao nhanh chóng đến mức, lấy tốc độ làm tự hào như đám dị thú săn mồi cũng không kịp làm ra phản ứng gì. Về phần con vật trực diện với lưỡi đao kia, mặc dù kịp phát hiện, nhưng nó cũng chỉ kịp quay đầu. Trong khi đang định cụp đuôi bỏ chạy thì lưỡi đao đã phóng tới.
Bất quá, kết quả cũng không giống với suy nghĩ của bọn họ, không phải là lưỡi đao cắt qua, thân thể con dị thú lập tức chia thành hai mảnh.
Trong lúc đám người Vi Diệu còn đang trợn mắt há hốc mồm. Về phần những con dị thú còn lại thì vẫn mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra. Đột ngột ầm vang một tiếng đánh thức sự chú ý của mọi người.
Lúc này, Vi Diệu bọn họ mới phát hiện, lưỡi đao đâm trúng con vật kia khiến cho nó vỡ ra thành vô số mảnh. Máu huyết cùng mảnh thịt vỡ bay tung tóe. Móng vuốt cùng đầu lâu cũng vương vãi khắp nơi.
Thực sự tốc độ của lưỡi đao quá nhanh, vừa lóe lên một cái đã trúng vào đối thủ. Thực sự là quá kinh khủng!!!
Chỉ có điều, đánh ra công kích kinh khủng như vậy, sinh vật kia cũng phải trả ra cái giá to lớn. Sau khi v·a c·hạm với kẻ địch, nó mặc dù không giống với kẻ địch của nó, bị vỡ ra thành nhiều mảnh, nhưng cũng chỉ phóng ra thêm được một đoạn rồi đổ xuống mặt đất. Nhìn có vẻ như nó cũng đ·ã c·hết, nhưng nguyên nhân là do nó dùng ra thủ đoạn vừa rồi hay còn là do thương thế quá nặng, mất quá nhiều máu thì cũng không quá rõ ràng. Khả năng cả hai nguyên nhân đều có đi.
Lúc này, những đầu dị thú còn lại dường như mới nhận ra được tình huống. Bọn chúng có vẻ như rất là sợ hãi. Chân bọn chúng có vẻ như hơi run rẩy một chút. Có con còn vô ý thức lui lại phía sau.
Có điều, sau một hồi, bọn chúng cũng đã nhận ra tình huống của con vật kia, bắt đầu tiến lên dò xét. Bất quá, có lẽ là lá gan đã bị phá, vậy nên cho dù thấy được con mồi đã nằm yên ở đó, bọn chúng vẫn không dám lao tới, mà chỉ hết sức chậm rãi tiến lên, thân thể hết sức căng cứng.
Đột ngột, Diễm Tinh rút ra một quả lựu đ·ạ·n, rút chốt nhanh chóng ném ra.
"Oanh" một tiếng vang lên. Động tĩnh bất ngờ khiến cho đám dị thú đang thần hồn nát thần tính giật mình sợ hãi, lập tức cụp đuôi bỏ chạy.
Thấy được hành động của Diễm Tinh, Vi Diệu và Vương Dã đều kinh hãi. Bọn họ không nghĩ tới Diễm Tinh lại phát điên như vậy. Lỡ như để đám quái vật kia phát hiện, bọn họ chỉ có con đường c·hết mà thôi. Tốc độ của bọn chúng nhanh như vậy, bọn họ chỉ sợ không chạy được mấy bước chân thì đã bị chúng nó g·iết c·hết.
Cũng còn may, đám quái vật đó không có phát hiện, đã thế còn bị sợ chạy. Vi Diệu lập tức quay mặt sang, ánh mắt chứa đầy cảnh cáo nhìn về phía Diễm Tinh. Nhưng anh ta cũng không dám lên tiếng, sợ sẽ thu hút sự chú ý của dị thú.
Nhớ tới lời dặn của Hoàng Quốc Thái, Vi Diệu dò xét xung quanh, phát hiện phía sau lưng cách đó không xa có một cái hang quái trùng. Cũng không dám tiếp tục ở bên ngoài, sợ rằng có nguy hiểm thì ngay cả cơ hội chạy cũng không có. Vi Diệu lập tức ra hiệu cho hai đồng đội, bọn họ rón rén trốn vào trong hang.
Về phần đám dị thú kia, sau một hồi bỏ chạy, bọn chúng phát hiện cũng không có cái nguy hiểm gì đuổi theo mình. Thế là bọn chúng cũng không tiếp tục bỏ chạy nữa, mà cẩn thận quay trở lại dò xét.
Đám bọn chúng hết sức cẩn thận, vừa tiến về phía trước, vừa không ngừng dò xét tình huống xung quanh. Ánh mắt bọn chúng như là phát ra u quang, liên tục nhìn quét, tìm kiếm mối đe doạ. Trong khi đó đôi tai của bọn chúng cũng vểnh lên thật cao, không bỏ qua một chút động tĩnh nào.
Đám người Vi Diệu mặc dù đã chui vào trong hang quái trùng, nhưng cũng không dám buông lỏng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ làm cho đám dị thú chú ý tới mình.
Chỉ là, sự chú ý của bọn chúng vẫn tập trung chủ yếu vào đầu dị thú đuôi chùy đang nằm yên kia. Tiến gần lại phía con dị thú, bọn chúng bắt đầu chia nhau ra, tạo thành thế vây quanh con mồi.
Có lẽ là đám dị thú này đã phát hiện con vật nằm trên mặt đất không còn có chút dấu hiệu nào của sự sống, vậy nên lá gan của bọn chúng trở nên lớn hơn không ít. Một con trong số chúng mạnh dạn tiến lên, không do dự cắn một cái vào thân thể của con mồi. Mạnh mẽ kéo xuống một miếng thịt, thấy con vật vẫn không có chút động tĩnh nào, nó yên tâm nuốt xuống miếng thịt trong miệng. Những con dị thú khác trong đàn thấy vậy cũng không một chút do dự lao vào phân chia con mồi.
Nhìn thấy đám dị thú lao vào cắn xé con mồi, Diễm Tinh có chút xót ruột nói:
"Đội trưởng, anh tính toán thế nào?"
Vi Diệu nghe vậy thì lườm Diễm Tinh một cái, sau đó cảnh cáo:
"Trước đó là một lần cuối cùng, lần sau còn tự ý hành động, vậy cũng không cần đi theo tôi nữa."
Diễm Tinh nghe vậy thì phẩy phẩy tay nói:
"Được rồi! Được rồi! Lần sau nhất định sẽ không! Yên tâm đi! Vừa rồi còn không phải là cảm thấy đám dị sinh vật đó đang thần hồn nát thần tính, muốn dọa bọn chúng một chút. Nếu như bọn chúng thật sự đều bỏ chạy, vậy không phải chúng ta liền có được thu hoạch to lớn? Hây!!! Vẫn là thiếu một chút, bọn chúng vậy mà không trực tiếp bỏ chạy!!!"
Vi Diệu thấy phản ứng của Diễm Tinh thì không quá vừa lòng, nhưng bọn họ đã hợp tác với nhau không ít lần, lẫn nhau rất là quen thuộc. Anh ta biết, Diễm Tinh người này bình thường thích làm theo ý mình, nhưng cũng vì như vậy mà thường xuyên tạo được kết quả bất ngờ, chứ cũng không phải người không có đầu óc, hay làm hỏng chuyện. Bằng không cô ta cũng không thể có mặt ở đây.
Chỉ là, anh ta cũng biết, nơi này cũng không phải thế giới bọn họ quen thuộc kia, một chút sơ sẩy cũng có thể đẩy bọn họ vào tình thế nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể chơi xong. Vậy nên, anh ta vẫn là cố ý nhắc nhở Diễm Tinh một lần nữa:
"Cũng đừng dùng suy nghĩ hay sức tưởng tượng của mình để mà xem xét thế giới này. Nơi này khác biệt rất lớn với thế giới của chúng ta. Muốn sống sót, tốt nhất cẩn trọng một chút. Nhớ Hoàng Quốc Thái nói gì chứ? Chúng ta chính là một đám sâu kiến. Mà sâu kiến cũng không tranh giành con mồi với sài, lang, hổ, báo. Sâu kiến chỉ chờ bọn chúng ăn uống no đủ, rời đi, rồi mới tiến lên nhặt nhạnh mảnh vụn thừa, còn sót lại của chúng mà thôi. Hiểu không?"
Diễm Tinh lần này có vẻ như thật sự đã nghe vào lời của Vi Diệu, vậy nên cũng chỉ gật nhẹ đầu, cũng không nói thêm cái gì nữa.
Bên ngoài kia, đám dị thú đang cắm đầu vào gặm thịt con mồi. Đột nhiên, bọn chúng như là nhận thấy điều gì, cả đám bọn chúng chợt ngẩng đầu lên. Lập tức, bọn chúng thấy được có một quả cầu ánh sáng đang phiêu đãng lại chỗ này.
Đang chú ý tình huống của đám dị thú, đám người Vi Diệu lập tức phát hiện thấy phản ứng bất thường của bọn chúng. Bọn họ rất là nghi hoặc, không biết quả cầu ánh sáng đó là thứ gì.
Chỉ là, ba người bọn họ cũng không nghĩ tới, khi phát hiện thấy quả cầu ánh sáng kia, đám dị thú lại làm ra phản ứng hết sức mãnh liệt.
Cũng không để ý tới con mồi ngon miệng nằm dưới đất, cả đám dị thú lập tức cụp đuôi bỏ chạy. Ngay cả miếng thịt còn ngậm trong miệng cũng không cả kịp nuốt xuống.
Ba người đám Vi Diệu thấy tình huống như thế thì không tự chủ được nuốt nước miếng một cái. Bọn họ tập trung nhìn về phía quả cầu ánh sáng, nghi hoặc không biết đó là quái vật gì, làm sao lại đáng sợ như vậy.
Bọn họ rất muốn lao ra ngoài rồi bỏ chạy, nhưng đã không còn kịp rồi. Tốc độ của quả cầu ánh sáng quá nhanh, nhìn nó phiêu phiêu đãng đãng, vậy mà chỉ một thoáng chốc đã bay tới nơi này.
Đám người Vi Diệu có thể thấy được, đó cũng không phải là quả cầu ánh sáng cái gì, mà là một sinh vật, nhìn rất khác lạ một loại sinh vật. Nhìn nó chẳng khác nào một cái lông xù xù quả cầu. Toàn thân nó tròn trịa, được bao phủ bởi một lớp lông màu trắng. Bọn họ cũng không phát hiện trên quả cầu đó có mắt mũi, chân tay cái gì, hoàn toàn là một quả cầu. Kích thước của quả cầu đó cũng không lớn, chỉ cao ước chừng bằng nửa người mà thôi.
Sinh vật này bên ngoài được bao phủ bởi một vòng ánh sáng, chẳng khác nào một cái bóng đèn, vậy nên trước đó bọn họ mới lầm tưởng nó là một quả cầu ánh sáng.
Chỉ là, nhìn nó vẻ ngoài dễ thương vô hại như thế, nhưng bọn họ cũng không ai có suy nghĩ coi thường nó cả. Nếu sinh vật này mà vô hại, làm sao đám dị thú vừa rồi lại bỏ chạy chối c·hết như vậy?
Và sự thật cũng đúng như là bọn họ nghĩ, sinh vật này rất là kinh khủng. Chỉ thấy nó bay tới phía trên cái xác con dị thú đuôi chùy, ngay lập tức thì hạ xuống trên thân thể của con thú.
Đám người lập tức thấy được kinh khủng một màn. Nói thật, nếu như là hình ảnh, vậy cũng không thể nói là kinh khủng được. Khả năng phải nói ngược lại, hình ảnh này còn rất là thần thánh, tinh khiết. Cảm giác như là trong truyền thuyết "Quang minh tịnh hóa" một dạng, tịnh hóa n·gười c·hết.
Nói là kinh khủng, đó là vì năng lực của sinh vật này thực sự kinh khủng, quá là mạnh mẽ. Nó rơi xuống cái xác, vậy mà như khối sắt đỏ rơi vào mỡ đông, trực tiếp chìm đi vào. Sau đó cái xác to lớn cứ như vậy bùng cháy lên ngọn lửa màu trắng. Chỉ thoáng chốc, cái xác thú to lớn như là quả núi nhỏ dần dần tan rã, biến mất.
Ở vị trí đó cũng chỉ còn lại sinh vật kia, vẫn như vậy trắng sáng lóa mắt. Đám lông trắng bên ngoài thân thể của nó vẫn là như vậy tinh khiết, không nhiễm một vết bẩn nào. Chúng trong không khí bay múa như là từng cái xúc tu nhỏ.
Bọn họ biết, vừa rồi khả năng sinh vật kia chính là tiến hành ăn uống, chỉ là phương pháp ăn uống của nó thực sự rất là đặc biệt.
...
Cách chương.