Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 76: Cảnh tượng kỳ huyễn

Chương 76: Cảnh tượng kỳ huyễn


Nhóm người Vi Diệu nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì khắp cả người phát lạnh, trên thân thể nổi lên từng đám da gà. Trải qua không ít sinh tử giống như bọn họ, vậy mà cũng không tránh khỏi trong lòng có chút sợ hãi. Bọn họ lo lắng sinh vật kia có thể sẽ phát hiện đám người mình, vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ bàn giao lại ở đây.

Đang trong lúc bọn họ nín thở, cầu mong nó không có phát hiện ra đám người mình, thì bọn họ thấy được, sinh vật kia thế mà cứ như vậy bay đi. Đừng nói là bọn họ, ngay cả cái xác đầu dị thú còn lại nó cũng không để ý tới. Khả năng là cái xác đó đã b·ị đ·âm nát bét, vậy nên nó cũng chẳng thèm để ý.

Nhìn sinh vật đó cứ như vậy bay đi, phương hướng chính là phương hướng trước đó đám dị thú kia bỏ chạy, bọn họ không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, bọn họ cũng cảm thấy đồng tình với đám dị thú kia. Bị sinh vật kinh khủng như vậy để mắt tới, chỉ sợ bọn chúng đêm nay là lành ít dữ nhiều rồi.

Trong lúc Diễm Tinh và Vương Dã vẫn còn đang ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng sinh vật đó rời đi, thì Vi Diệu đã kịp lấy lại tinh thần. Anh ta vội vàng đánh thức hai người kia:

"Nhanh! Cơ hội của chúng ta tới!!!"

Hai người kia cũng lập tức tinh thần tỉnh táo, phấn khởi đi theo Vi Diệu phóng ra ngoài. Ba người bọn họ mừng rỡ lao thẳng tới vị trí chiến trường vừa rồi. Cái đầu tiên bọn họ chú ý tới chính là dấu vết để lại của cái xác dị thú đuôi chùy. Cả một mảng đất bị cháy đen, khả năng nơi này cũng chỉ còn sót lại chút tro tàn cặn bã mà thôi. Trong lòng bọn họ không tránh khỏi lại một lần nữa cảm thán.

Nhưng cái đó cũng không thể kéo dài quá một giây, bởi vì bọn họ đã bị đống thịt nát vương vãi xung quanh khu vực đó thu hút đi sự chú ý. Trong đêm tối, tầm nhìn cũng không quá rõ ràng, nhỏ bé quá bọn họ cũng không thể thấy rõ, nhưng kích thước con vật to lớn như vậy, cho dù lực đâm có mạnh mẽ, thì mảnh vỡ của nó cũng không hề nhỏ.

Ba người cũng không chần chừ, lập tức thu thập những khối thịt ở xung quanh lại một chỗ, chẳng mấy chốc đã chồng chất lên thành một cái núi thịt. Cả ba người bọn họ đều vui vẻ ra mặt.

Chỉ có điều, rất nhanh thì trên mặt bọn họ đã hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Số lượng huyết nhục quá nhiều, bọn họ căn bản cũng không thể vận chuyển hết chúng đi được.

Vương Dã lập tức lên tiếng hỏi thăm Vi Diệu:

"Đội trưởng, bây giờ phải làm thế nào?"

Vi Diệu cũng vô cùng bất đắc dĩ, thực sự là nhiều quá cũng khổ, nhưng anh ta cũng nhanh chóng đưa ra quyết định:

"Thôi được rồi, nhanh chóng một chút, mang được bao nhiêu thì mang, cùng lắm thì chúng ta vận chuyển làm nhiều đợt. Cũng không thể lãng phí được, loại thịt này chắc chắn tốt hơn nhiều thịt quái trùng, thậm chí là thịt con nhện quái cũng chắc chắn kém xa."

Diễm Tinh than thở:

"Hây! Nếu như những người khác cũng ở đây thì tốt!!!"

Hai người còn lại cũng cảm thấy như vậy, chỉ có điều bọn họ đã phân tán ra, cho dù nhóm người gần nhất cũng cách bọn họ mấy cây số, muốn kêu gọi họ tới thì chẳng thà tự mình vận chuyển còn nhanh hơn.

Than thở thì than thở, ba người bọn họ cũng không một chút chần chừ, mỗi người chọn lấy một khối thịt định vận chuyển đi. Đột ngột, Vi Diệu ra hiệu cho hai người kia giữ yên lặng, sau đó anh ta bắt đầu tập trung lắng nghe.

Sau thoáng chốc, anh ta gấp gáp hô lên:

"Mau! Chạy đi! Có nguy hiểm đang lại gần!!!"

Vốn dĩ còn định vác lấy một khối thịt sau đó lại quay lại. Bây giờ biết là chỉ sợ cũng không còn cơ hội quay lại lấy thêm, Diễm Tinh và Vương Dã nhanh chóng lấy thêm một khối thịt nữa, rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Trong khi đó, Vi Diệu vẫn chỉ vác lấy một đầu cẳng chân, một tay cầm chắc v·ũ k·hí, cảnh giác nguy hiểm đang lại gần. Thấy hai người kia đã bỏ chạy, anh ta cũng lập tức chạy theo phía sau.

Chỉ là, bọn họ không nghĩ tới, những sinh vật kia lại có tốc độ nhanh chóng như vậy, chỉ một thoáng chốc chậm trễ, bọn họ đã thấy được những sinh vật kia ở phía sau.

Dưới thiết bị nhìn đêm, bọn họ có thể thấy được, đám sinh vật đó có hình dạng giống với con gián, kích thước to lớn, tổng cộng có hơn chục con. Đám bọn chúng tràn tới nhanh chóng như một cơn lũ.

Có một tin tức tốt là đám sinh vật này bị đống huyết nhục thu hút, vừa tới nơi bọn chúng đã nhào vào đống huyết nhục mà thôn phệ. Nhưng cũng có một tin tức không tốt, đó là vẫn còn có một con đuổi theo bọn họ.

Vi Diệu thấy thế, biết cứ chạy tiếp cũng không thể trốn thoát được sự truy đuổi của con dị sinh vật phía sau. Thế là anh ta không chút nào do dự, vừa chạy vừa quay lại phía sau công kích, nhằm ngăn cản bước chân của nó. Chỉ có điều, khẩu s·ú·n·g ngắn uy lực trong tay cũng không đưa tới tác dụng mà anh ta mong muốn, con dị thú chẳng khác nào một vị chiến thần bất bại, không gì cản nổi. Bước chân của nó không ngừng, nhanh chóng tiếp cận bọn họ.

Thấy tình thế cấp bách, Vi Diệu lập tức hô:

"Nhanh! Vứt bỏ những khối thịt xuống, sẵn sàng chiến đấu!!!"

Trong khi Vương Dã đang định vất thịt xuống, Diễm Tinh lại hô lên:

"Chờ một chút, cứ tiếp tục chạy đi!"

Nói rồi, cô ta vứt bỏ xuống một khối thịt trên tay. Thấy vậy, hai người còn lại rất là nghi hoặc. Cô để chúng tôi không vứt thịt xuống, bản thân lại vứt xuống, rốt cuộc là có ý gì?

Nhưng bọn họ lập tức thấy, Diễm Tinh vừa rảnh tay liền lấy ra một viên đ·ạ·n chiếu sáng. Nhanh chóng dùng miệng rút chốt, sau đó ném ra. Viên đ·ạ·n nhanh chóng bùng cháy lên, tạo ra ánh sáng chói mắt.

Không ngờ tới, đầu dị sinh vật vừa thấy được ánh sáng, lập tức như là thấy được thứ gì đáng sợ, không chỉ dừng lại, nó còn nhanh chóng rút lui về sau. Thậm chí, cả đám dị sinh vật ở chỗ đống thịt cũng bị ảnh hưởng, tất cả đều lui ra sau đống thịt, như thể ánh sáng là cái gì ma quỷ rất đáng sợ vậy.

Thấy được hiệu quả như thế, Diễm Tinh tỏ ra rất đắc ý. Hai người còn lại thì cũng rất là kinh ngạc, bọn họ cũng không ngờ một viên đ·ạ·n chiếu sáng lại có hiệu quả như vậy. Chỉ tiếc, mỗi người bọn họ cũng chỉ mang theo một viên, cũng không mang theo nhiều.

Thấy đ·ạ·n sáng đã ngăn trở được đầu dị sinh vật kia, Diễm Tinh đang định nhặt lại khối thịt, lại bị Vi Diệu ngăn cản.

"Bỏ lại đó! Đ·ạ·n sáng cũng không có hiệu quả bao lâu, mau tranh thủ rời đi."

Anh ta thấy được rõ ràng, sinh vật kia mặc dù đối với đ·ạ·n sáng rất là e ngại, nhưng cũng không có từ bỏ, vẫn còn chờ đợi ở phía sau. Chỉ sợ đ·ạ·n sáng vừa dập tắt, nhất định nó sẽ lại đuổi theo. Vậy nên, bỏ lại khối thịt là lựa chọn tốt nhất, vừa để dẫn dụ con vật đó, cũng là để giảm bớt gánh vác, Diễm Tinh cũng có thể tăng lên tốc độ.

Diễm Tinh cũng hiểu được vấn đề, mặc dù rất là tiếc nuối, nhưng cũng nhanh chóng chạy tiếp. Vi Diệu vẫn là chạy sau cùng, anh ta được Diễm Tinh dẫn dắt, cũng lấy ra một quả lựu đ·ạ·n, nhưng không phải đ·ạ·n sáng, mà là một quả đ·ạ·n hơi cay. Không do dự, anh ta vứt ra trái lựu đ·ạ·n, muốn dùng hơi cay để che giấu bản thân. Nhưng thực ra nếu như bình thường thì nó chưa chắc đã có tác dụng, nhưng có một khối thịt không nhỏ ở phía trước hấp dẫn, lại thêm hơi cay cản trở, sinh vật kia có khả năng rất lớn sẽ từ bỏ đuổi theo.

Bọn họ trước khi thực hiện nhiệm vụ, nghe qua Dương Tuấn nói về Hoàng Quốc Thái, biết được những loại lựu đ·ạ·n này rất là hữu ích, vậy nên mỗi người cũng trang bị một ít. Chỉ là anh ta không nghĩ chúng lại có ích như vậy, bằng không nhất định sẽ mang theo nhiều hơn.

Đ·ạ·n sáng vừa dập tắt, đầu dị sinh vật kia quả nhiên tiếp tục đuổi theo. Nhưng không ngoài dự đoán của Vi Diệu, con vật bị làn khói hơi cay cản trở. Có vẻ như khứu giác của loại sinh vật này rất n·hạy c·ảm, nó phản ứng rất kịch liệt với hơi cay mà quả lựu đ·ạ·n tuôn ra.

Thấy thế, Vi Diệu bọn họ vui mừng, nhanh chóng thoát đi. Bọn họ cũng không trốn chạy đâu xa xôi, trực tiếp chạy tới cái hang quái trùng vừa rồi ẩn nấp, sau đó lập tức chui vào. Để che giấu mùi vị lưu lại, Vi Diệu lại lấy ra một viên đ·ạ·n hơi cay nữa. Sau khi đeo vào mặt nạ phòng độc, anh ta không do dự ném viên lựu đ·ạ·n xuống cửa hang.

Đằng sau, con dị thú sớm đã từ bỏ đuổi theo, mà đã bắt đầu thưởng thức khối thịt Diễm Tinh bỏ lại. Tốc độ ăn của nó rất là nhanh chóng, nhìn giống như là không cần phải nhai nuốt một dạng. Không chỉ nó, những con khác cũng vậy, tốc độ ăn rất là nhanh. Cảm giác như ăn nhanh đã trở thành tập tính của chúng vậy. Bọn chúng chỉ cần gắng sức cắn nuốt vào bụng, còn tiêu hóa cái gì chờ sau đó lại tính.

Nhưng cũng không phải tự nhiên mà như vậy, nguyên nhân cũng rất dễ hiểu, chủ yếu vẫn là các giống loài cạnh tranh quá mức kịch liệt. Mà bọn chúng sức cạnh tranh quá yếu, căn bản cũng không đấu lại được sinh vật khác. Ưu thế của chúng cũng chỉ có số lượng tương đối nhiều, mật độ tương đối lớn mà thôi.

Không phải sao, bọn chúng còn chưa có ăn được bao nhiêu thời gian, lập tức đã có đối thủ tìm tới. Đó là một đám sinh vật nhìn giống con chuột, với bộ lông màu xám tro. Kích thước bọn chúng to lớn, cho dù không tính cái đuôi dài của chúng cũng đã có ước chừng bốn, năm mét rồi.

Đám chuột này rất kỳ lạ, chúng vậy mà chỉ đi bằng hai chân sau, hai chân trước mọc ra móng vuốt sắc bén. Hàm răng của chúng cũng không giống với bình thường răng chuột, bọn chúng sắc bén chẳng khác nào răng của các loại sinh vật chuyên ăn thịt. Đặc biệt là cái đuôi dài của chúng, nó mọc ra tầng tầng vảy cứng, nhìn chẳng khác nào một cái roi thép.

Vừa xuất hiện, đám sinh vật này liền the thé rít lên, tiếng kêu chói tai ghê rợn, giống như là tiến hành cảnh cáo, xua đuổi. Mà đám dị thú gián kia cũng đã phát hiện ra bọn chúng. Giống như là sớm quen thuộc loại sinh vật này, hoặc cũng có thể là bọn chúng không có lá gan cùng sinh vật khác tranh giành, đám dị thú gián lập tức bỏ chạy, cũng như là lúc đến, ào một tiếng liền chạy mất tăm.

Mặc dù lũ gián đã rời đi, nhưng đám sinh vật vừa mới tới cũng chưa thể được như ý nguyện, thưởng thức được đồ ăn từ trên trời rơi xuống. Bởi vì lần này xuất hiện cũng không chỉ có bọn chúng mà thôi. Ngay lúc này, ở một phương hướng khác, lại xuất hiện mấy hình bóng to lớn. Đám dị sinh vật xuất hiện phía sau này mặc dù chỉ có ba con, số lượng bằng một nửa đám dị thú chuột đi bằng hai chân kia, nhưng có vẻ như bọn chúng cũng mạnh mẽ hơn một chút. Bởi vì mặc dù số lượng ít hơn, nhưng bọn chúng cũng không một chút e ngại đám dị thú chuột.

Ba đầu dị thú đó hình dạng không khác loài thằn lằn. Điểm nổi bật trên thân thể bọn chúng chính là con mắt thứ ba mọc ra ở giữa trán. Đó là một con mắt đen kịt, thậm chí trong đêm tối vẫn khó lòng che giấu được ánh đen u ám trong đó.

Hai nhóm dị sinh vật này có vẻ như đối với lẫn nhau rất là kiêng kỵ, một bên mạnh hơn nhưng số lượng ít, một bên yếu hơn nhưng số lượng áp đảo. Đặc biệt là bọn chúng lá gan cũng đều tương đối lớn, không phải gặp được sinh vật mạnh mẽ hơn bản thân quá nhiều, bọn chúng cũng sẽ không dễ dàng lùi bước.

Chỉ có điều, bọn chúng đều tương đối khắc chế, cũng không hề lao vào nhau chiến đấu. Bọn chúng như là trong vô hình đạt được ăn ý, hoặc cũng có thể là bản năng gây ra, bọn chúng lẫn nhau kiềm chế, cẩn thận cùng tiến tới vị trí đống thịt.

Nhóm người Vi Diệu trước đó thoát nạn chui được vào trong hang quái trùng, thì lập tức chui thẳng vào sâu trong hang. Bất quá bọn họ cũng không trốn ở trong đó, mà thả xuống chỗ thịt lấy được, sau đó quay trở lại phía ngoài cửa hang.

Nguyên nhân chủ yếu vẫn là bọn họ không yên tâm tình huống bên ngoài. Bọn họ cảm thấy trong hang cũng không phải tuyệt đối an toàn, lỡ như có sinh vật gì cũng có thể chui vào trong hang thì sao, không phải là bọn họ tự nhiên thành ba ba trong rọ.

Khi thấy có sinh vật mới xuất hiện, bọn họ trong lòng đều cầu mong những dị sinh vật đó có thể vì tranh giành thức ăn mà đánh nhau, vậy không phải là bọn họ có thể làm ngư ông đắc lợi. Thậm chí bọn họ còn có suy nghĩ, nếu như bọn chúng đánh nhau lên, động tĩnh có phải hay không sẽ thu hút tới càng nhiều dị sinh vật. Cứ như vậy, có thể hay không sẽ diễn biến thành một trận đại chiến. Lúc đó có lẽ bọn họ nhặt nhạnh chỗ tốt, nhặt đến mỏi tay.

Có điều, đó cũng chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi, làm gì có chỗ tốt như thế. Hiện thực xảy ra hoàn toàn trái ngược với mong đợi của bọn họ. Đám dị sinh vật làm ra quyết định khiến cho bọn họ thực sự rất là kinh ngạc. Bọn họ không ngờ tới, hai đám dị sinh vật vậy mà có thể lẫn nhau hòa hảo, không đánh đuổi đối phương, có thể cùng đối phương chia sẻ thức ăn.

Mặc dù, nhìn hai đám sinh vật cũng không phải rất thân thiết với nhau. Trong lúc thưởng thức đồ ăn, bọn chúng vẫn luôn trong tình trạng cảnh giác, đề phòng đối phương, nhưng như vậy đối với đám người Vi Diệu vẫn là điều gì đó khó mà tin nổi.

Ngoại trừ khó mà tin nổi ra, đám người Vi Diệu còn không kém phần đau lòng. Nhiều như vậy thịt a, nếu như có những người khác ở đây, hoặc là có thể một lần mang vác hết được, khả năng bọn họ đã có thể lấy hết đi. Bây giờ lại chỉ có thể trốn ở đây nhìn đám dị sinh vật kia nhanh chóng cắn ăn, bọn họ cảm giác như chúng đang cắn chính là máu thịt của chính bản thân vậy.

Đang đau lòng nhìn đám dị sinh vật chia ăn đống thịt, chợt ba người bọn họ bị một cảnh tượng thu hút sự chú ý. Đó là một cảnh tượng hết sức kỳ huyễn và ấn tượng. Phía xa xa, như là có những áng mây sặc sỡ nhiều màu ánh sáng đang bay tới. Trên đường đi, từng điểm sáng như là những hạt mưa rơi vãi xuống, tạo thành một màn một màn trình diễn ánh sáng hoa lệ.

Chỉ có điều, trước đó thấy qua sinh vật giống như quả cầu ánh sáng kia, khiến cho bọn họ đối với thứ phát ra ánh sáng ở thế giới này có bóng ma tâm lý. Vậy nên, vừa thấy được cảnh tượng kỳ huyễn này, bọn họ vô ý thức lui lại vào trong hang. Nhưng rất nhanh, sự hiếu kỳ đã đẩy lui bóng ma trong lòng ba người, bọn họ rất muốn biết lần này phát ra ánh sáng là thứ gì. So với trước đó, lần này phát ra ánh sáng vật thể càng thêm to lớn, số lượng lại nhiều, chỉ sợ so với sinh vật trước đó sẽ càng thêm lợi hại.

Chỉ là ba người không để ý, lúc này ở sâu trong hang, đầu quái trùng trong hang này đã ngừng lại, không còn gặm thân cây. Thân thể béo núc ních của nó đang không ngừng ngọ nguậy, giống như là đang hân hoan nhảy múa.

Về phần đám dị sinh vật đang chia ăn đống thịt phía bên ngoài, bọn chúng so sánh với nhóm người Vi Diệu càng thêm cảnh giác. Bọn chúng so với bọn họ còn phát hiện ra cảnh tượng kia sớm hơn một chút. Vừa phát hiện ra, bọn chúng liền lập tức ngừng lại việc ăn uống. Cả đám dị thú chuột lẫn ba con dị thú thằn lằn đều tập trung sự chú ý vào phương hướng cảnh tượng phát ra. Chỉ một cái chớp mắt, cả hai đám dị thú đều như là thất kinh con thỏ, nhanh chóng lẩn trốn vào trong bóng tối.


Cách chương.

Chương 76: Cảnh tượng kỳ huyễn