Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 77: Nếm thử

Chương 77: Nếm thử


Những vật thể phát sáng kia tốc độ rất nhanh, chỉ sau khi đám dị thú bỏ chạy không lâu, bọn chúng đã như là từng đám mây thải sắc bay tới.

Bọn chúng bay cũng không cao, chỉ cách mặt đất mấy chục mét. Kích thước bọn chúng to lớn, trong bóng tối còn phát ra ánh sáng lộng lẫy. Vậy nên, nhóm người Vi Diệu có thể thấy rất rõ ràng hình dạng bọn chúng. Đó là một đám phát ra ánh sáng sặc sỡ con bướm. Trong đó có hai màu, ba màu, còn có một đầu bốn màu con bướm.

Đám bọn chúng như là đang diễu hành, dàn hàng ra, một đường bay thẳng. Dọc đường đi, bọn chúng rải xuống mặt đất vô số viên cầu cùng với bụi ánh sáng. Tạo thành một dải lụa sáng rực rỡ dọc tuyến đường chúng bay.

Mặc dù nhìn hết sức huyễn lệ, đẹp mắt, nhưng nhóm người Vi Diệu cũng không dám đi ra thưởng thức. Mặc kệ tò mò, bọn họ vẫn rất cố kỵ những thứ phát ra ánh sáng như vậy.

So với cảnh tượng đẹp mắt đó, ba người bọn họ lại càng để ý cái đống thịt hơn. Đống thịt mặc dù đã trải qua mấy đám dị sinh vật tàn phá, tiêu hao không sai biệt lắm. Nhưng đối với bọn họ mà nói, số lượng còn lại vẫn rất là nhiều. Chỉ tiếc, tạm thời bọn họ cũng chỉ có thể đứng trong hang nhìn xem, cũng không ai định mạo hiểm ra ngoài lúc này.

Cảnh tượng huyễn lệ cũng không kéo dài bao lâu. Theo đám con bướm bay qua, ánh sáng chúng rải xuống cũng không qua bao lâu thì từ từ dập tắt.

Thấy xung quanh lại một lần nữa chìm vào trong bóng tối, ánh mắt của nhóm Vi Diệu ba người lại chợt sáng lên. Bên ngoài kia, phần còn lại của đống thịt như là đang vẫy gọi bọn họ, khiến cho bọn họ khó mà cưỡng nổi.

Bước ra khỏi cửa hang, ba người bọn họ cẩn thận quan sát. Phát hiện dải lụa ánh sáng đã hướng về phía xa xa rời đi, bọn họ cũng không còn chút gì e ngại, cùng nhau lao ra.

Bất quá, mới chạy được nửa đường, Vi Diệu lập tức kéo theo hai người kia khẩn cấp chạy quay lại. Thực sự là âm hồn bất tán, đám con gián trước đó vậy mà còn chưa có rời đi. Bọn chúng khả năng là vẫn rình rập quanh đây nãy giờ. Cũng giống như bọn họ, thấy đám con bướm kia vừa rời khỏi, bọn chúng cũng từ một phương hướng khác lao ra.

Trở lại trong hang, Vi Diệu bọn họ cũng chỉ có thể cay đắng, bất lực nhìn đám con gián giúp đỡ đám người mình dọn dẹp nốt chỗ thịt còn lại.

Cũng không có lòng dạ nào nhìn thêm, thật sự là càng nhìn càng khó chịu. Vi Diệu kêu gọi hai người khác tiến vào sâu trong hang, bọn họ cần phải bàn luận xem nên xử lý chỗ thịt mới lấy được như thế nào.

Vừa vào trong hang, Diễm Tinh vội vàng đốt lên một đống lửa. Nhiệt độ ở nơi này ngày càng lạnh, e rằng chẳng mấy chốc sẽ rơi tuyết. Nãy giờ ở bên ngoài, có thịt dị thú làm động lực, cộng thêm thể chất hơn người, bọn họ còn có thể cố gắng chịu đựng. Bây giờ mọi chuyện coi như đã xong, kể cả Vi Diệu và Vương Dã, bọn họ đều khó tránh khỏi hơi run rẩy vì lạnh.

Thấy Diễm Tinh đi đầu nhóm lửa, Vương Dã cũng không có đứng nhìn, chủ động tiến lên hỗ trợ. Vừa làm, anh ta cũng không tránh khỏi vừa cảm thán:

"Khí hậu ở nơi này không ngờ như vậy khắc nghiệt. Bây giờ cũng chưa có tuyết rơi, thế mà cảm giác đã lạnh hơn thế giới của chúng ta khi tuyết rơi rồi. Chờ tới khi có tuyết rơi, vậy không biết còn lạnh tới mức nào? Chỉ sợ tới lúc đó, ngay cả chúng ta cũng khó mà hoạt động bình thường được!!!"

Vi Diệu nghe vậy cũng có chút lo nghĩ nói:

"Đúng vậy, nhiệt độ giảm xuống ngày một nhanh, e rằng không bao lâu nữa chúng ta cũng khó mà chịu đựng được. Đã thế, lại còn không biết khi nào vết nứt mới trở lại bình thường. Giải pháp tốt nhất cho chúng ta chính là tăng lên thể chất, vậy mới có thể thích ứng được với khí hậu ở nơi này.

Tôi tính toán rồi, tôi muốn nếm thử đột phá!!!"

Nghe thấy vậy, cả Diễm Tinh và Vương Dã đều hơi khựng lại một chút. Thực ra, lúc Vi Diệu quyết định ra ngoài tìm hiểu tình huống, bọn họ đã đoán được quyết định này của Vi Diệu. Nhưng khi nghe thấy Vi Diệu nói ra, hai người bọn họ vẫn là có chút lo lắng. Chưa nói tới cái khác, chỉ mới nhìn bề ngoài của Hoàng Quốc Thái thì đã đủ hiểu. Mặc dù Hoàng Quốc Thái cũng không hề nhắc tới, nhưng từ một người đàn ông trưởng thành biến về hình dạng của một đứa trẻ, thay đổi lớn như thế, nếu như nói không khó khăn, nguy hiểm, ai mà tin được?

Nhưng đó còn là tình huống Hoàng Quốc Thái ít nhiều biết được một chút tin tức, phương hướng. Trở lại căn cứ một chuyến, rồi ra ra vào vào các Trung tâm nghiên cứu, nếu như không có một chút chỉ dẫn nào, Hoàng Quốc Thái tên kia chắc chắn sẽ không quyết định sớm tiến vào vết nứt.

Nhưng bây giờ, tình huống của bọn họ không giống với, bọn họ căn bản hai mắt đen thui, không có một chút gợi ý nào. Trước đó, khi tiến hành nhiệm vụ, cả bọn họ và căn cứ đều không dự tính đến tình huống hiện tại, vậy nên căn cứ cũng không tiết lộ tin tức cho bọn họ, mà bọn họ cũng không chủ động tìm hiểu. Chủ yếu là có biết chút gì đâu mà tìm hiểu.

Về phần Hoàng Quốc Thái, khả năng là ở bên ngoài gặp phải tình huống ngoài ý muốn gì rồi, chứ nếu như tính toán ra ngoài lâu như vậy, cậu ta chắc chắn đã để lại lời nhắn. Bọn họ đều biết, ở thế giới này chuyện bất ngờ gì cũng có thể xảy ra. Đừng nói là Hoàng Quốc Thái, cho dù là sinh vật bản thổ, cũng không thể đảm bảo tự thân an toàn. Nhưng trong lòng bọn họ vẫn là còn hy vọng, hy vọng Hoàng Quốc Thái có thể an toàn trở về.

Nhưng bọn họ cũng biết, không thể đặt tất cả vào sự hy vọng đó, bọn họ cũng cần phải tự mình tìm kiếm giải pháp. Nếu như hy vọng không còn, bản thân lại không chịu nếm thử, vậy không phải chờ c·hết hay sao?

Biết rằng khó mà can ngăn được Vi Diệu, nhưng Diễm Tinh và Vương Dã vẫn là lên tiếng nếm thử.

Vương Dã chỉ nhẹ nhàng hỏi:

"Không chờ đợi Hoàng Quốc Thái sao?"

Vi Diệu cũng chỉ nhẹ lắc đầu.

Thấy vậy, Diễm Tinh cũng mở miệng khuyên:

"Hay là đợi thêm một, hai ngày. Biết đâu Hoàng Quốc Thái cậu ấy vừa lúc trở về thì sao? Tôi chỉ sợ, việc này rất là nguy hiểm, chúng ta cũng không biết chút tin tức gì, bừa bãi nếm thử sợ rằng..."

Thấy Diễm Tinh vẫn còn định tiếp tục thuyết phục, Vi Diệu vội vàng khoát tay ngăn cản:

"Tôi biết, Hoàng Quốc Thái cũng không dễ dàng xảy ra ngoài ý muốn, nhưng chúng ta cũng không thể chuyện gì cũng trông chờ vào cậu ta. Với lại, tôi quyết định như vậy cũng không phải là không có tính toán của mình. Hai người thử nghĩ xem, vì cái gì Hoàng Quốc Thái phải đi vào thế giới này để đột phá? Thế giới này có cái gì có thể giúp cậu ta đột phá được? Tôi đoán, cũng chỉ có thể là dị sinh vật huyết nhục mà thôi."

Diễm Tinh nghe vậy thì lập tức nghi hoặc hỏi:

"Nhưng chúng ta cũng ăn thịt dị sinh vật, vì sao lại không còn tăng lên chút nào nữa???"

Vi Diệu nghe vậy thì mỉm cười:

"Nói không có tăng lên cũng không đúng. Nếu như hai người để ý kỹ, bây giờ chúng ta ăn thịt quái trùng, thể chất, sức mạnh quả thật không còn có tăng lên, nhưng có một dòng năng lượng sẽ tích lũy trong thân thể chúng ta. Chỉ là nó tăng lên rất ít, không để ý kỹ, rất khó có thể nhận thấy được.

Mặc dù tôi không chắc chắn đó đại diện cho cái gì, cũng không biết cách thức chuẩn xác để có thể đột phá. Nhưng theo tôi dự đoán, sử dụng thịt dị sinh vật để đột phá hẳn là không sai, có lẽ chúng ta cần ăn thịt dị thú, tới khi nào năng lượng tích lũy đầy đủ, chúng ta mới đạt được điều kiện để đột phá. Còn thịt quái trùng đối với chúng ta bây giờ cấp quá thấp, đối với việc đột phá của chúng ta không có giúp ích. Tôi muốn thử loại thịt cao cấp hơn. Hai người có cảm thấy thân thể của mình đối với loại thịt mới thu được rất khát vọng hay không?"

Nghe thấy Vi Diệu hỏi, Diễm Tinh và Vương Dã mới để ý tới, quả thật là thân thể bọn họ rất khát vọng với loại thịt mới này. Cảm giác cùng với trước đó khi mới gặp được thịt quái trùng chẳng khác bao nhiêu, thậm chí còn càng thêm mãnh liệt. Thế là, hai người cùng nhau gật đầu, tỏ vẻ thật sự là như Vi Diệu nói.

Vi Diệu thấy vậy thì mỉm cười:

"Thân thể đối với loại thịt này khát vọng, chứng tỏ là loại thịt này đối với thân thể chúng ta có lợi. Mà bây giờ thân thể chúng ta cần gì? Tôi đoán cũng chỉ có thể cần thiết để đột phá mà thôi. Mà cho dù không phải là đột phá, ăn vào chắc chắn cũng có lợi, ít nhất cũng có thể giúp cho thân thể chúng ta tiếp tục tăng lên."

Nghe thấy vậy, Diễm Tinh và Vương Dã nhìn nhau một cái, rồi đồng loạt nói:

"Vậy chúng tôi cũng cùng nếm thử."

Vi Diệu nghe vậy lập tức lắc đầu:

"Không được, mặc dù tôi phán đoán như vậy. Nhưng phán đoán cũng chỉ là phán đoán, có chuẩn xác hay không cũng không ai biết được. Vả lại, chúng ta cũng đều biết, cho dù phương hướng của tôi là chính xác, cũng không tránh khỏi đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm. Vậy nên tôi cần người giúp tôi canh chừng, bảo vệ tôi khỏi nguy hiểm từ bên ngoài. Cũng cần một người sau đó trở về báo tin, bằng không tới hẹn chúng ta không trở lại, những người kia có thể sẽ lo lắng.

Nói thật, tôi rất là khâm phục Hoàng Quốc Thái. Cậu ta vậy mà có thể một mình nếm thử. Đoán chừng, cậu ta cũng rất là may mắn, bằng không chỉ với một mình, cậu ta sẽ rất khó có thể an toàn đột phá.

Mặc dù không tính toán một mình nếm thử như cậu ta, nhưng thân là đội trưởng, tôi cũng hẳn là nên đi đầu nếm thử."

Thấy hai người kia còn định nói cái gì, Vi Diệu lập tức ngăn chặn bọn họ lại:

"Được rồi, không cần nói gì nữa, đây chính là mệnh lệnh, không được phép phản đối. Chờ tôi thành công, hai người có thể làm theo cũng không muộn. Còn nếu như tôi thất bại, dẫn theo những người khác đi tìm Hoàng Quốc Thái, để cậu ta truyền thụ kinh nghiệm cho, không cần tiếp tục tự mình nếm thử."

Thấy hai người kia không còn ngăn cản, Vi Diệu cũng bắt đầu quá trình nếm thử của mình. Anh ta cắt xuống một khối thịt nhỏ, đang định cứ thế cho vào miệng, nhưng do dự một chút, anh ta lại quyết định cho khối thịt lên lửa nướng.

Quãng thời gian này, liên tục ăn thịt sống, mặc dù cũng không đến nỗi khó ăn, nhưng dù sao nhiều ngày như vậy, tránh không khỏi phát ngán. Bây giờ, loại thịt này còn không giống với thịt quái trùng, cho vào miệng chỉ sợ còn càng thêm khó nuốt. Anh ta cảm thấy, chi bằng vẫn là nướng chín thì hơn.

Chờ một hồi, miếng thịt được nướng chín, đang định đưa lên miệng ăn, lại bị Diễm Tinh ngăn cản lại. Nhìn khuôn mặt Diễm Tinh, lại nhìn bên cạnh Vương Dã, Vi Diệu cảm thấy biểu cảm của hai người bọn họ rất là kỳ quái. Nhưng ý nghĩ đầu tiên trong đầu anh ta chính là hai người này lại tính ngăn cản mình, vậy nên cau mày nói:

"Đã nói là không cần ngăn cản nữa..."

Không đợi Vi Diệu nói xong, Diễm Tinh trên mặt mặc dù tương đương xấu hổ, nhưng vẫn là vội vàng mở miệng ngăn cản Vi Diệu nói tiếp:

"Đội trưởng, không phải như vậy... Thực ra... Thực ra, tôi muốn nói là, có thể... có thể hay không cho tôi nếm thử một miếng???"

Vi Diệu sững người, nhìn vẻ mặt như là thôn nữ e lệ của Diễm Tinh, lại nhìn thấy vẻ mặt không kém phần ngượng nghịu của Vương Dã, anh ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, cảm giác như là mình gặp phải ảo giác. Anh ta vô ý thức hỏi:

"Cái gì?"

Diễm Tinh thực sự không muốn nói ra, nhưng vẫn là không nhịn được, vậy nên càng thêm xấu hổ nói:

"Cái kia... Thịt này thật sự quá thơm!!!"

Đám bọn họ thời gian này suốt ngày ăn thịt sống, ai mà không ngán. Bây giờ thấy được thịt chín, với lại thịt này quả thật rất thơm, hai người không nhịn được cũng là điều bình thường.

Vi Diệu nghe được lời nói của Diễm Tinh, lập tức kinh ngạc nhìn hai người. Vương Dã thấy thế thì xấu hổ ho khan mấy tiếng. Trong khi đó Diễm Tinh đã bớt xấu hổ rất nhiều, vậy nên không ngần ngại mặc cả:

"Một chút thôi, chỉ một chút là được rồi. Dù sao ăn một chút hẳn là không ảnh hưởng gì."

Vi Diệu thật sự là hết nói nổi, thế là khoát tay:

"Muốn ăn tự đi mà nướng, nhớ đừng ăn nhiều là được."

Thấy Vi Diệu rõ ràng không tính chia sẻ khối thịt đã nướng của mình, Diễm Tinh và Vương Dã cũng không ngần ngại tự mình động tay.

Vi Diệu nhìn phản ứng gấp gáp của hai người kia, không tự chủ được đưa khối thịt lên mũi ngửi một cái. Thực ra, anh ta cũng đã sớm ngửi thấy mùi thơm của thịt, nhưng là do tâm trạng căng thẳng, vậy nên không quá để ý. Có điều, bây giờ bị hai người kia gợi lên, anh ta cũng không tự chủ được nuốt nước bọt một cái, thịt này quả thật là rất thơm.

Nhanh chóng đưa lên miệng nếm thử, lập tức anh ta cảm thấy, những ngày này bản thân thực sự là ngu ngốc a. Làm sao những ngày này bọn họ lại không biết nấu lên rồi ăn đây. Trước đó thấy Hoàng Quốc Thái nấu thịt, mặc dù cảm thấy rất thơm, nhưng thực sự lúc ấy tất cả đều chỉ để ý tới tăng thực lực lên. Cứ như vậy, bọn họ thành ra là tự mình n·gược đ·ãi bản thân mình.

Thế là, Vi Diệu nhanh chóng ăn hết khối thịt đầu tiên. Anh ta cảm nhận rõ ràng, thân thể mình nhanh chóng nóng lên, cảm giác thân thể mình lần nữa lại tràn đầy năng lượng. Không giống như mấy hôm nay ăn thịt quái trùng, cho dù ăn no, lượng năng lượng nhập vào thân thể vẫn là ít đáng thương.

Không do dự, Vi Diệu tiến hành tu tập quân thể quyền, anh ta cảm nhận rõ ràng, lượng năng lượng trước đó mình cảm nhận được trong thân thể, bây giờ đang tăng lên một cách rõ rệt. Đây chắc chắn đối với anh ta là dấu hiệu tốt, thể hiện phán đoán của anh ta tạm thời không có sai lầm. Thế là, anh ta không còn chút gì do dự, đâm đầu vào việc ăn thịt của mình.

Lúc này, ở một địa điểm khác, những người còn lại trong đội ngũ mặc dù phân tán ra, nhưng tất cả đều bị ánh sáng của đám con bướm thu hút sự chú ý. Những người còn lại cũng không có gặp qua sinh vật trong quả cầu ánh sáng như nhóm người Vi Diệu, vậy nên bọn họ đều không có bao nhiêu cố kỵ đám con bướm này.

Nói như vậy không có nghĩa là bọn họ lao ra ngoài hang trực diện với lũ bướm. Bọn họ cũng rất cẩn thận, đều đứng ở trong cửa hang nhìn ra mà thôi. Lần đầu thấy được cảnh tượng kỳ huyễn như thế, cho dù là ai cũng không nhịn được sự hiếu kỳ của mình.

Chỉ là, đã nói là bọn họ không giống với nhóm người Vi Diệu, đương nhiên là không chỉ đơn giản như vậy. Khác biệt hoàn toàn với nhóm người Vi Diệu, khi đám con bướm vừa bay qua, bọn họ liền lập tức chạy ra khỏi hang, bọn họ muốn nhìn xem những sinh vật đó bay đi đâu.

Mà trong số bọn họ thậm chí còn có người không một chút e ngại tiến tới thăm dò, xem những thứ phát quang mà lũ bướm thả xuống là cái gì. Điển hình trong số đó là Dương Tuấn và một người khác trong nhóm của anh ta, Lạc Bảo. Nhóm ba người, cũng chỉ có Lê Ngọc là cẩn thận, không có tiến lại gần những thứ mà lũ bướm thả xuống đó.

Tiến lại gần, bọn họ mới phát hiện ra, những thứ phát ra ánh sáng đó lại là những quả cầu, kích thước so với nắm tay thì to hơn chút ít. Lực rơi xuống khả năng là rất mạnh, khiến cho những quả cầu này trực tiếp cắm vào trong lớp đất.

Về phần những điểm sáng nhỏ hơn thì bọn họ không biết, dù sao khi tới gần, những thứ đó cũng đã dập tắt.

Tò mò nhặt lên một quả cầu xem thử, dù sao cũng có găng tay, bọn họ cũng không lo lắng sẽ có nguy hiểm gì. Vốn dĩ tưởng chừng quả cầu rơi mạnh như vậy, còn chui cả vào trong mặt đất, chắc hẳn chúng phải cứng rắn lắm. Ai ngờ, vừa mới dùng sức bóp, quả cầu này vậy mà trực tiếp vỡ ra. Bên trong nước dịch cứ thế bắn ra, văng tung tóe.

...

Cách chương.

Chương 77: Nếm thử