Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 232: Dồn dập
Nijimin đứng một bên chỉ có thể trấn an mẹ và em trai, sau cùng cũng gia nhập trận chiến.
Nijimin bấm nút, giam cầm Juuhachi vào trong hộp ma thuật, sau rồi quay sang gào lên với Rina.
A·d·m·i·n Kyuu lên tiếng, nó đeo một cái mặt nạ sói, trên người mặc vest. Nó kéo kéo tay áo như là để chuẩn bị, hướng thẳng về Kayo ở đằng trước.
Mikari cưỡi chổi bay đến, Touko nhanh chóng chất mẹ Kayo lên rồi bay đi.
"Bên phía Rina và Nijimin đang rất nguy cấp, mình phải đi ngay."
Sasaki lên tiếng, Kosame nhìn quanh, đây quả nhiên là khu phố quen thuộc của nhà cô.
"Rina, đừng có đùa nữa!"
Quả đúng là vậy, phần đầu cùng phần đuôi của con thằn lằn đồng loạt chui ra khỏi hai bên hành lang. Cả hai chỗ đó đều mọc ra những thứ săc nhọn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bằng hệ thống giá·m s·át Dương Hằng để lại. Bọn họ biết được lúc nào A·d·m·i·n sắp tiếp cận, nhưng vị trí cụ thể thì không. Vì thế, đưa gia đình đến nơi an toàn càng sớm càng tốt là ưu tiên hàng đầu.
Bên trong tiệm cà phê, Tsuyuno khó nhọc mở mắt, nói là mở mắt, nhưng cô chỉ có thể hé mắt ra một đoạn nhỉ mà thôi.
Giống với Sayuki, cô quyết định lựa chọn một đấu một.
Juuhachi, một A·d·m·i·n từng bị Dương Hằng tiêu diệt trong quá khứ. Nay đã tái sinh lại bằng một Mahou Shoujo nào đó đã hao hết tuổi thọ.
"Kayo, sao con có thể... rõ ràng con đã..."
"Rina!"
Đang tìm kiếm, đột nhiên Kosame quay đầu lại. Bởi vì cách đó không xa là một cảnh tượng kì dị.
Touko không đồng ý rời đi lúc này, bởi vì nó không khác nào để Kayo một mình đối đầu với A·d·m·i·n cả. Dù bọn cô đã mạnh lên so với hồi trước rất nhiều, nhưng mà nó vẫn quá nguy hiểm.
A·d·m·i·n San chui ra khỏi bực tường, tức giận chửi rủa. Đối với các Mahou Shoujo, lũ A·d·m·i·n đã không còn kiên nhẫn để ra vẻ thần bí nữa.
Bên dưới, khu vực hành lang dẫn lên cầu thang đã bị lõm xuống lỗ chỗ. Sasaki liên tục đánh mắt xung quanh, chỉ cần có bất kì động tĩnh nào thì cô sẽ sử dụng năng lực.
"Cưng còn non lắm!"
Tsuyuno nỗ lực gọi Aya, chỉ có điều hiện tại cô quá yếu, đến cả tiếng nói cũng không phát ra được.
Một con thằn lằn hay rắn gì đó mặc sườn xám trồi lên từ bức tường, khiến cho mặt tường gợn sóng như là mặt nước vậy. Vẫn cái phong cách siêu thực rùng rợn kia, đây chắc chắn là A·d·m·i·n không thể nghi ngờ.
"Mẹ kiếp!!! Tại sao sấm sét của ta không có tác dụng với con quái vật này!!!"
"Aya..."
"Kayo, quá mạo hiểm."
Touko biết mình không thể thuyết phục cô bé trước mắt này, thở dài rồi rời đi. Cô hướng thẳng đến bệnh viện, nơi mà em trai cô đang điều trị b·ỏng n·ặng trong đó.
"Sasaki!"
Cô đau, cô mệt, cô kiệt quệ, nhưng cô không thể gục ngã được! Bởi vì có rất nhiều người mà cô phải bảo vệ.
Phốc!
Các A·d·m·i·n đã bắt đầu nhắm mục tiêu về phía gia đình của Mahou Shoujo. Cho nên kể cả nhân viên chữa thương như Kosame cũng buộc phải ra trận.
Nó không nhào lên t·ấn c·ông ngay lập tức mà lẩn mình trở lại bức tường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kosame muốn nói cảm ơn, nhưng tình hình hiện tại không cho bọn họ nhièu thời gian. Cô chạy lên tầng. Gia đình của cô gồm cha mẹ, đứa em sơ sinh và đứa em trai nhỏ tuổi cũng chạy ra xem xét bởi động tĩnh dưới tầng.
Quả nhiên, nó vẫn lồm cồm bò dậy từ đ·ống đ·ổ n·át, sấm sét trên người vẫn chưa tản đi hoàn toàn.
"Touko, còn em trai của cô nữa."
Gậy phép của cô hiện tại là cái bút bấm kế thừa từ Mikado. Nó là ma thuật dạng phòng ngự, nhưng không phải không có cách để phối hợp tấm công.
Rina cũng cục s·ú·c lên, khi mà cô đã bắn sét lần thứ ba mà A·d·m·i·n trước mắt vẫn không xi nhê chút nào. Điển hình của việc gặp khắc chế.
"Sasaki, cẩn thận!"
Gia đình Nijimin đã sợ đến rúm người lại. Hôm nay đáng lẽ phải là một buổi tối bình thường cho tới khi cái thứ quái dị đằng kia xuất hiện.
Hai người tuy rằng mới gặp nhau thời gian khá ngắn, nhưng mà cũng khá quen thuộc với nhau. Cả hai không nói thêm gì nữa, đi vào trong nhà.
"C·hết tiệt!"
"Thành công không?"
Cùng lúc này, tại nhà của Kayo.
"Aya!"
Kiyoharu yếu ớt gật đầu. Ngay sau đó, Aya dịch chuyển Kosame đi.
"Kiyo, mình phải đi rồi."
Hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là một Aya đã đổ máu. Đôi mắt của cô đã đỏ thẫm vì máu chảy ra, cô chắc hẳn đã sử dụng năng lực rất nhiều.
Aya hét lên, dịch chuyển Sasaki đi ngay trước khi cô b·ị t·hương. Sau cùng, dịch chuyển cả cô lẫn Kosame trở về tiệm cà phê. Nhiệm vụ giải cứu thành công mĩ mãn.
Oanh!
Quả đúng như cô dự đoán, bức tường bên trái cô xuất hiện gợn sóng. Nhưng khi cô dự định đẩy lui nó như trước, bức tường bên phải cũng bắt đầu lay động.
"Xin lỗi mọi người, con không có thời gian giải thích. Aya!"
"Không sao đâu, tôi đã có... sức mạnh của tất cả mọi người!"
"Mục tiêu lần này là nhà của cậu đấy."
Rina cắn răng, một quả cầu sét tích tụ đằng trước mặt nhắm thẳng về phía Juuhachi.
Mở mắt ra, cô đã thấy ngay được một dáng người thấp bé đang đứng gần đó. Không gian xung quanh không còn là tiệm cà phê nữa mà là một đường phố.
Một người nữa giải cứu thành công.
"Cả hai bên sao?"
Trở lại nhà của mình sau hơn bốn tháng, Kayo rất muốn hồi tưởng thoáng cái. Đáng tiếc tình hình hiện tại không cho phép cô lãng phí dù chỉ là một chút thời gian.
A·d·m·i·n San, ma thuật xuyên thấu.
Vừa rồi, kể cả một A·d·m·i·n như Kyuu cũng bất ngờ trước cách hoạt động bài bản của các Mahou Shoujo. Ngay sau đó là bực tức, từ khi nào mà đám cừu bọn chúng chăn dắt lại cho mình ngang hàng với chúng? (đọc tại Qidian-VP.com)
Rina muốn tiếp tục thôi động cây gậy phép. Chỉ là khi cô vừa động đậy, một cơn váng đầu khủng kh·iếp đã ập đến làm tầm mắt Rina đảo loạn, ngã gục ra nền nhà.
"Bắn!"
"Tôi đâu có đùa! Con c·h·ó này cứ như cao su vậy! Nó cách điện!"
Không để Kosame kịp ngăn trở, Aya đã tự bắn ma thuật vào mình rồi biến mất.
"Biết rồi, cậu lên tầng trước đi."
Touko ở bên cạnh gật đầu, dùng chiếc khăn mùi xoa tẩm sẵn thuốc mê úp lên mũi của mẹ Kayo, khiến cho cô ấy lịm đi trong vòng tay của cô.
Cả Rina lẫn Nijimin đều chắc chắn rằng A·d·m·i·n đã ăn trọn cú đó. Nhưng họ không chắc nó đã bị tiêu diệt.
Kayo không lên tiếng, kẻ thù càng khinh thường thì cô càng có lợi.
Cô gọi điện thoại. Aya xuất hiện bên cạnh Kosame ngay tức thì. Cô giơ khẩu s·ú·n·g ma thuật của mình lên nhắm thẳng vào gia đình Kosame rồi bóp cò.
"Xin lỗi mẹ, con sẽ giải thích sau. Touko!"
Cầu sét phóng về phía A·d·m·i·n. Khi mà nó sắp v·a c·hạm với hộp ma thuật, Nijimin nhấn nút thu hồi lại. Còn tên A·d·m·i·n thì lãnh đủ đòn sấm sét vừa rồi.
...
"Kosame, gia đình của cậu đây rồi?"
Chương 232: Dồn dập (đọc tại Qidian-VP.com)
Kayo bật mở chiếc gương gập, mười biểu tượng đã lấp đầy tất cả chỗ trống. Đây là thứ cô dựa vào, cũng là lòng tin của cô.
Nijimin hét lên, Rina không phản ứng chút nào, vẫn cứ nằm gục tại chỗ.
"Có lẽ họ ở trên tầng hai." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Để mình!"
"Aya, hãy nghỉ một chút đi."
"Bên trái!"
"Kosame, sao vậy con?"
"Lũ chuột nhanh nhảu..."
Làn khói trái tim phủ xuống làm cho cả bốn người biến mất. Đến lúc này, Kosame mới khẽ thở phào một hơi. Cô cùng Aya lập tức chạy xuống dưới tầng.
Một phần kiến trúc bị nổ tanh bành, dọa cho em trai của Nijimin ré lên vì sợ. Rina mệt mỏi khuỵu xuống, nhìn số lượng tuổi thọ chỉ còn lại chút ít trên cổ tay mà lắc đầu cười khổ.
Dù vậy, Aya không hề cúi đầu, vẫn kiên cường đứng đấy.
Tại nhà của Nijimin, không ohair căn chung cư kia, mà là nơi mẹ và em trai cô đang ở cũng đang diễn ra một trận chiến.
Đồng tử của Kosame co rút lại khi bức tường bên cạnh bắt đầu xuất hiện gợn sóng, cái đầu của con thằn lằn thò ra và mọc thêm một lưỡi đao ở phần miệng. Chỉ là nó đã bị Sasaki sử dụng cái tay cầm trò chơi đẩy ngược trở lại vào bức tường, đồng thời tạo ra một vết lõm to trên đó.
"Chúng mày tự tin quá nhỉ?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.