Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 234: Cái giá phải trả

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 234: Cái giá phải trả


Đó chính là bài tẩy cuối cùng của Sayuki, bằng cách đánh đổi nhiều tuổi thọ hơn nữa. Cú chém của cô có thể hóa đá mục tiêu không phải vật vô tri vô giác, A·d·m·i·n cũng nằm trong số này.

Cô hét lên trong đau đớn, hành động đó cũng không níu kéo được sinh mạng của người cha này đã sắp sửa lụi tàn.

Thứ phun ra từ miệng của A·d·m·i·n Go đã xuyên thủng phần ngực của bố Sayuki, đã không thể cứu chữa được nữa. Dù vậy, ông vẫn nở một cười mãn nguyện.

Phập! (đọc tại Qidian-VP.com)

Cánh tay của bố Sayuki buông thõng xuống, nhịp thở đã ngừng lại. Bố của cô đã vĩnh viễn rời đi.

Cái áp lực này càng lúc càng bóp nghẹt Aya. Không chỉ cô, mà cả những Mahou Shoujo vẫn còn có thể đứng được ở đây. Áp lực khi mà đồng bọn xung quanh mình dần dần ngã xuống từng người, từng người một.

Choang!

"Rõ ràng... rõ ràng con đã bảo là đi đi cơ mà!"

Chương 234: Cái giá phải trả

"Đến lúc rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô đã dần thấm mệt. Suy cho cùng, thể lực cũng là điểm yếu của các Mahou Shoujo bọn cô, không giống với đám A·d·m·i·n chỉ ngừng lại khi bị tiêu diệt hoàn toàn.

Mũi kiếm đã gãy của tên A·d·m·i·n b·ị đ·ánh lệch, nhưng vẫn thành công đâm trúng bả vai của Sayuki, lộ ra cả xương thịt bên trong. Đổi lại, cánh tay còn lại của Go bị chặt đứt, và thân thể tách làm hai phần rơi rụng xuống mặt sàn.

"Cái quỷ... gì thế này?"

Phiền muộn nhất là, mỗi khi nó định dẹp bỏ mấy thứ cản trở kia, kiếm thế của Sayuki bất chợt trở nên sắc bén và mạnh mẽ, làm cho nó không thể không chuyên tâm đối phó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cắt đứt, tách rời.

Sayuki cảm thấy lồng ngực như thắt lại. Vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh khi chiến đấu với kẻ thù đã biến mất, thay vào đó là sự đau đớn và hoảng loạn.

Sayuki bắt đầu khóc, nhưng bố cô chỉ đáp lại bằng cách đưa tay lên gạt nước mắt của cô. Thanh âm thều thào phát ra bằng tất cả sức lực cuối cùng

"Kosame! Mau tới cứu cậu ấy!"

Ban đầu, Kayo đã dùng năng lực khối hộp ma thuật chả Nijimin để bảo vệ bản thân, sau đó chuyển sang gia tốc của Asahi để làm nhiễu loạn khiến nó bắn trượt. Sau đó là luân chuyển qua vài năng lực ma thuật nữa. Kết thúc khi mà yoyo của Sarina cắt đôi thân thể của Kyuu. Nó tan biến trước một làn khói đen, để lộ ra thân thể con người nhưng vô hồn và có cấu tạo bên trong kì dị.

Nó diễn ra quá nhanh, nhanh đến độ Go không kịp phản ứng để mà tránh đi. Với lại trong khoảng cách chưa tới một mét này, né tránh là việc không thể. (đọc tại Qidian-VP.com)

Kayo khuỵu gối xuống sàn. Ngôi nhà cô đang ở hiện tại đã không còn nguyên vẹn.

Go muốn cựa quậy, nhưng mà nó nhanh chóng nhận ra thân thể của nó đang từ từ hóa đá. Thanh quỷ kiếm Kuimaru đã trở nên vô dụng.

"Kayo!"

"Aya! Aya!"

Sayuki mở to mắt, đồng tử co rút lại một cách kịch liệt. Cô mặc kệ v·ết t·hương vẫn đang chảy máy tùm lum, mà chạy ra đỡ lấy bóng người đang ngã xuống phía trước.

Cô đâu phải một kiếm sĩ thuần túy, cô là Mahou Shoujo mà.

"Tớ... phải bảo vệ mọi người..."

Đây quả là một trận chiến khó khăn.

Vừa hay lúc này, Asahi đưa trở về Sayuki đang b·ị t·hương. Aya cũng vừa dịch chuyển Nijimin, gia đình cô cùng với Rina đang thoi thóp.

Giữa những tiếng la hét thất thanh của chúng bạn xung quanh. Aya cảm giác toàn thân nhẹ bẫng như là bị rút hết sức lực, cô ngả người ra phía sau rồi được Sarina đỡ lấy. Hơi thở cùng nhịp đập cấp tốc trở nên yếu ớt.

"Không sao, dù sao tôi vốn đã sắp cạn kiệt..."

Hai thang kiếm dứt nhau ra. Ngoài dự đoán của Go, Sayuki thu kiếm trở lại vào tư thế rút kiếm. Nó không biết tại sao, nhưng mà mãi mới có cơ hội tốt như này thì sao nó có thể bỏ qua?

...

Kayo dùng nó tự bắn vào người mình, cô trở lại trong tiệm cà phê ngay sau đó.

Go đâm mũi kiếm gãy về phía trước, nhắm thẳng vào phần trái tim của Sayuki. Cô hít sâu một hơi, tinh thần tập trung tới mức tối đa. Cái khoảnh khắc mà ma kiếm vừa tra lại vào bao, cô đã lập tức xuất kiếm một lần nữa.

"Aya! Cậu sao vậy?"

Nguòi trước tiên nhận ra sự bất thường trong lời nói của Aya là Sarina, Sarina tiến lên một bước chạm tay vào vai của cô. Đột nhiên, Aya dùng khẩu s·ú·n·g ma thuật bắn thẳng vào người mình.

Xoạc! (đọc tại Qidian-VP.com)

Sarina, Mikari trở lại ngay sau đó không lâu. Khong khí nhất thời trở nên trầm mặc.

Phập!

Tại sao cô không bị gì?

Một phần mũi kiếm của A·d·m·i·n Go bị cắt phăng đi. Sayuki lần nữa dấn người lên phía trước, lưỡi kiếm ma thuật vẽ lên trên không trung từng đường chỉ nhỏ. Chúng ngày càng dày đặc hơn, tạo thành một màn chắn ma thuật nguy hiểm xung quanh cô.

Kosame hớt hải chạy tới, cắt một đường máu trên cổ tay rồi rót vào miệng Aya. Máu của cô có thể chữa lành, Aya chắc chắn sẽ ổn thôi.

Sayuki lùi lại ôm vai, cơn đau thấu xương ập đến khiến cho cô đau đến độ nhe răng. Sayuki vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười, bởi vì cô biết cô thắng rồi.

Giọng nói méo mó của Go trở nên điên cuồng, nó phun ra từ miệng một thanh nhọn trông giống như thân kiếm nhưng không có chuôi trước khi toàn bộ phần đầu của nó bị hóa đá.

Kayo nhìn biểu tượng trên tay chỉ còn dư lại một mảnh nhỏ tí tẹo mà lắc đầu cười khổ. Ma thuật sao chép của cô rất mạnh, nhưng tiêu hao của nó cũng là quá nhiều.

Một phần kiến trúc đã bị đóng băng rồi vỡ vụn thành nhiều mảnh, đồ đạc đã bay tứ tung rồi nát tan không thành hình dạng. Đây cũng là khả năng đặc biệt của A·d·m·i·n Kyuu, tia lạnh mà nó bắn ra sẽ đông đá bất cứ thứ gì tiếp xúc với nó.

"Sayuki, nhìn thấy con còn sống, ta rất mừng. Nếu như mẹ con ở đây, bà ấy cũng sẽ quyết định như vậy."

Ông vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn vì đã để con gái chịu tủi nhục như vậy, hổ thẹn vì mình chỉ có thể đứng nhìn người vợ chịu tội thay.

"Mày c·hết chắc rồi!"

"Tao c·hết... nhưng mày cũng phải theo cùng!"

Nhìn như đang chiếm ưu thế, nhưng Sayuki biết rầng mình không thể tiếp tục như thế này được nữa.

Từ cú chạm kiếm đầu tiên, Sayuki biết mình không thể thắng chỉ với kiếm kĩ. Mà cần tới ma thuật, con át chủ bài thật sự của ma kiếm.

Lưỡi kiếm ma thuật bắn ra cắt ngang mọi thứ. Không chỉ vậy, khi nhát chém đó lướt qua đống "sợi chỉ" mà Sayuki bố trí từ trước, chúng lập tức bị hấp thu vào bên trong nhát chém. Khiến cho uy lực của nó càng tăng cường.

Sayuki ngay lập tức được Kosame dùng gậy phép chữa thương. Gia đình của Nijimin thì được đưa xuống căn hầm dưới tiệm cà phê cùng gia đình của những Mahou Shoujo khác. Tuy rằng hơi có lỗi với họ khi phải chui rúc dưới đó, nhưng các cô gái không còn cách nào khác.

Cô nhìn biểu tượng còn sót lại trên chiếc gương gập rồi bấm nút. Chiếc gương gập biến thành hình khẩu s·ú·n·g ma thuật, chính là gậy phép của Aya.

Đó chính là số phận của những cái đầu rắn dám cả gan xông qua. Chiến đấu được một lúc, Go cũng đã biết tại sao mấy cái đầu rắn của mình vừa ra trận đã lại rơi rụng xuống.

Touko vội vã chạy ra đỡ lấy Kayo. Nhìn thấy dấu hiệu sinh mạng đã chạm đáy của cô, Touko cảm thấy cắn rứt lương tâm. Nếu cô ở lại đó, rất có thể Kayo không tiêu hao nhiều tuổi thọ đến vậy.

Aya nặng nề nhìn Rina, Tsuyuno, Kiyoharu, Kayo, bốn người bọn họ đã tới giới hạn rồi, không thể chiến đấu được nữa. Tình hình nguy cấp nhất chính là Tsuyuno, nếu như không có kỳ tích xảy ra, cô sẽ c·hết sau đêm nay dù cho không sử dụng gậy phép.

"Không... không!"

Bây giờ, ít nhất trong lòng của bố Sayuki đã nhẹ đi phần nào. Vì con, những bậc cha mẹ có thể trả giá bằng cả tính mạng cũng không tiếc.

Nhưng không, Aya vẫn suy yếu như thế. Ý thức của cô dần dần tiêu tan. Trong cái hoàn cảnh đó, người vẫn luôn li bì từ đầu đến giờ, Tsuyuno đã mở mắt.

Âm thanh đâm vào da thịt vang lên. Tầm mắt dần trở nên mơ hồ của Sayuki bất chợt hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Aya!"

"Aya, cậu nói cái gì vậy?"

Nếu tiếp tục, nó biết rằng mình sẽ thắng đến cuối cùng. Chỉ là bị đè lên đánh từ đầu đến cuối cũng khiến lòng tự trọng của nó bị đả kích nghiêm trọng.

"Cha!!!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 234: Cái giá phải trả