Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 117: Diệt hồn sát kế
Lão giả râu bạc nuốt nước bọt, giọng khàn khàn:
"Bẩm đại nhân… không phải ‘không thể bị g·iết’ mà là…"
Lão run rẩy nói tiếp:
"Bất cứ ai muốn g·iết hắn… đều sẽ gặp chuyện bất thường!"
ẦM!
Huyết Diệt Chân Nhân vỗ mạnh xuống ghế, sát khí bùng phát!
"Vậy thử lại lần nữa! Dùng ‘Thiên Diệt Sát Văn’!"
Cả đại điện chấn động!
Một sát lệnh tuyệt đối…
Được viết xuống!
Một cuộn giấy mạ vàng, khắc đầy cấm chú cổ đại, được mở ra.
Đây là Thiên Diệt Sát Văn, thứ có thể định đoạt sinh tử của bất kỳ ai trong tu chân giới!
Một lão giả tay run run, dùng tinh huyết viết xuống:
"G·i·ế·t Kẻ không thể ghi danh!"
Tức khắc…
ẦM!!!
Tờ sát văn… b·ốc c·háy!
Không phải b·ốc c·háy theo cách bình thường.
Nó b·ốc c·háy từ trong ra ngoài, như thể chính quy tắc của nó đang bị xóa bỏ!
"Không… Không thể nào!"
Lão giả râu bạc hét lên, hai mắt đầy kinh hãi.
Sát lệnh tuyệt đối…
Bị chính nó từ chối?!
Huyết Diệt Chân Nhân siết chặt nắm đấm, cả đại điện c·hết lặng!
"Hắn… rốt cuộc là ai?!"
Một ngày sau.
Tại một tông môn trung đẳng, các đệ tử đang bí mật bàn luận về tin tức chấn động.
"Nghe nói Sát Đạo Tông gặp phải nghịch thiên chi nhân, sát thư không thể ghi danh!"
"Có thể chứ? Sát Đạo Tông làm gì có chuyện thất bại!"
"Ngươi không tin? Đi hỏi Vô Tướng Thần Cung xem! Họ đã thử g·iết hắn… nhưng người đi á·m s·át, chưa kịp ra tay thì đã tự nhiên phát điên mà c·hết!"
ẦM!
Cửa lớn của tông môn đột nhiên bị một cỗ lực lượng vô hình đẩy ra.
Một bóng người tóc trắng, tay đút túi áo, lười biếng bước vào.
"Chào các ngươi. Ta là kẻ mà Sát Đạo Tông không thể g·iết."
Cả tông môn… câm lặng!
Trong bóng tối vô tận, bên trong tổng đàn Sát Đạo Tông, sát khí ngùn ngụt, sát thư rơi lả tả như lá rụng.
Huyết Diệt Chân Nhân nắm chặt bàn tay, giọng nói chứa đầy lửa giận:
"Không thể g·iết? Vậy thì CHÔN HẮN SỐNG!"
Cả đại điện đồng loạt đứng dậy!
Mười hai vị Sát Vương, sáu đại Thiên Sát Sử, cùng ba mươi sáu Huyết Ảnh Trưởng Lão, cùng quỳ xuống.
"Lệnh của Đại nhân, chúng ta sẽ lập tức thi hành!"
Một kế hoạch khủng bố…
Diệt sạch mọi thứ liên quan đến kẻ không thể g·iết!
Tại một khu rừng hoang vu, hơn ba trăm sát thủ bao vây một bóng người tóc trắng.
Người này vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích.
"Là hắn!" Một tên sát thủ thì thầm.
"Không cần sát thư, không cần sát lệnh. Chúng ta sẽ tự tay chôn hắn!"
ẦM!
Một trận pháp cỡ lớn được kích hoạt!
Tầng tầng phong ấn, ngũ hành nghịch chuyển, không gian phong tỏa!
Tên sát thủ cầm đầu nở một nụ cười âm trầm:
"Xem ngươi chạy đi đâu!"
Bóng người tóc trắng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt vô cảm:
"Các ngươi đoán xem, một kẻ mà đến quy tắc còn không thể ghi danh…"
Hắn nhấc chân lên, nhẹ nhàng bước một bước.
"Thì có thể bị giam cầm không?"
RẮC!
TRẬN PHÁP TAN VỠ!
Tất cả sát thủ… trong chớp mắt nổ tung!
Chưa kịp hét lên một tiếng!
Tin tức truyền về Sát Đạo Tông trong nháy mắt.
Huyết Diệt Chân Nhân bật dậy!
"Không thể nào!"
Ba trăm sát thủ, ba vị Huyết Ảnh Trưởng Lão, tất cả đều c·hết!
Nhưng thứ đáng sợ hơn chính là…
Không một ai biết hắn ra tay bằng cách nào.
Một trưởng lão run rẩy nói:
"Đại nhân… Nếu ngay cả phong ấn cũng không giữ nổi hắn…"
Huyết Diệt Chân Nhân siết chặt nắm tay, sát ý bùng nổ:
"HẮN LÀ MỘT THỨ KHÔNG THỂ TỒN TẠI! HẮN PHẢI C·H·Ế·T!"
"DÙ PHẢI HY SINH TOÀN BỘ SÁT ĐẠO TÔNG!"
ẦM!
Cả đại điện rung chuyển!
Sát Đạo Tông… tuyên bố khởi động "Diệt Hồn Sát Kế"!
Tu chân giới lại một lần nữa đại loạn!
Sau đại hội, Huyết Diệt Chân Nhân chính thức ban hành Diệt Hồn Sát Kế.
Lần này, không còn là á·m s·át trong bóng tối…
Sát Đạo Tông tuyên chiến công khai!
"Bất kể là ai, chỉ cần g·iết được mục tiêu, được phong Thánh Sát!"
"Phàm là người ẩn chứa dấu hiệu không thể g·iết, toàn bộ liên lụy! Một n·gười c·hết, cả tộc chôn!"
Một lệnh s·át n·hân… khiến cả tu chân giới nổ tung!
Các tông môn, các thế lực, các gia tộc…
Tất cả đều rơi vào hỗn loạn!
Giữa một khu rừng hoang, một bóng người chậm rãi bước đi.
Áo trắng tung bay, đôi mắt vô thần nhìn về phía trước.
Chính là người tóc trắng hôm trước!
Hắn không tên, không lai lịch, không gốc rễ.
Chỉ biết rằng…
Một khi g·iết hắn kẻ g·iết sẽ c·hết.
Một đệ tử nào đó từng thử g·iết hắn, nhưng…
Đại trưởng lão của tông môn kia ngay lập tức lăn ra c·hết trước.
Một tông chủ ra tay…
Cả tông môn bạo thể!
Từ đó…
Không ai dám nhắc đến hắn nữa.
Nhưng hôm nay, dưới lệnh của Sát Đạo Tông…
Hàng vạn sát thủ đã xuất động!
"Hắn không thể bị g·iết? Vậy thì g·iết TẤT CẢ NHỮNG KẺ Ở GẦN HẮN!"
Trong đêm tối, hơn ba nghìn bóng đen bao vây một ngọn núi.
Bóng người tóc trắng vẫn đứng đó, tay chắp sau lưng, không hề quay đầu.
Tên thủ lĩnh sát thủ quát lớn:
"G·I·Ế·T HẾT! KHÔNG CHỪA MỘT AI!"
ẦM!
Hơn ba nghìn sát thủ đồng loạt ra tay!
Chỉ trong nháy mắt
"ẦM RẦM!"
Toàn bộ núi nổ tung!
Khói bụi mịt mù, tro tàn phủ kín bầu trời.
Nhưng khi mọi thứ lắng xuống…
Người tóc trắng vẫn đứng đó.
Y phục không nhiễm một hạt bụi.
Hắn chậm rãi quay đầu, ánh mắt vô cảm:
"Các ngươi đang làm gì vậy?"
Ngay khoảnh khắc đó
Toàn bộ sát thủ lăn ra c·hết không một tiếng động!
Không ai hiểu vì sao.
Không có pháp thuật.
Không có kiếm quang.
Không có sát khí.
Chỉ một ánh nhìn.
Và thế giới… tĩnh lặng.
Tin tức truyền về tổng đàn Sát Đạo Tông.
Huyết Diệt Chân Nhân run rẩy!
"Không thể nào… không thể nào…!"
Một trưởng lão nuốt nước bọt, giọng nói đầy tuyệt vọng:
"Hơn ba nghìn sát thủ… không còn ai sống sót."
"Không ai biết hắn g·iết bằng cách nào."
"Không có dấu hiệu giao đấu. Không có chiến trường. Không có máu."
"Chỉ có một cái nhìn."
Cả đại điện lặng ngắt.
Một bầu không khí t·ử v·ong bao phủ.
Lần đầu tiên trong lịch sử…
Sát Đạo Tông gặp một kẻ không thể g·iết!
Trong đại điện u ám của Sát Đạo Tông, các trưởng lão sắc mặt tái mét.
Không khí nặng nề đến mức không ai dám thở mạnh.
Huyết Diệt Chân Nhân nắm chặt tay, giọng trầm xuống:
"Ba nghìn sát thủ c·hết sạch… Một cái xác cũng không tìm thấy?"
Một trưởng lão cúi đầu, giọng run rẩy:
"Không… không một ai sống sót. Cả khu vực bị xóa sạch… như chưa từng tồn tại."
"Chúng ta cũng không thể dò xét hắn. Không ai dám đến gần."
"Những kẻ có ý định g·iết hắn… c·hết ngay khi vừa có suy nghĩ đó."
Cả đại điện rơi vào tĩnh lặng.
Không ai dám nói gì.
Sát Đạo Tông kẻ thao túng sinh tử toàn tu chân giới…
Lần đầu tiên gặp một thứ ngoài tầm kiểm soát!
Huyết Diệt Chân Nhân nhắm mắt.
Một sát thủ không thể bị g·iết…
Là một nỗi ám ảnh kinh hoàng đối với Sát Đạo Tông!
"Không thể g·iết hắn? Được. Vậy ta đổi cách khác."
"Mời Sát Thần Đại Nhân ra tay."
ẦM!
Cả đại điện chấn động!
Một bóng người xuất hiện.
Toàn thân bao phủ trong bóng tối, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Sát Thần tồn tại bí ẩn chưa từng thất bại trong lịch sử.
Hắn chỉ nói một câu:
"Tên của hắn?"
Trưởng lão run rẩy đáp:
"Không ai biết tên hắn."
Sát Thần khẽ nhíu mày.
"Không có danh, không có hình, không có khí tức… chỉ có một cái nhìn."
"Một kẻ như vậy… không thể tồn tại."
"Nếu đã không thể sát… thì để ta t·ự s·át hắn!"
Dứt lời, Sát Thần biến mất!
Mọi người trong đại điện rùng mình.
Lần này… liệu có thể g·iết được không?!
Trên một ngọn núi hoang…
Bóng người tóc trắng vẫn đứng yên, lặng lẽ nhìn trời.
Gió đêm khẽ thổi, mang theo mùi huyết sát.
Một giọng nói vang lên từ hư không:
"Ngươi là ai?"
Người tóc trắng không quay đầu.
Sát Thần đã đến.
Không có khí tức.
Không có sát khí.
Không có dấu hiệu sinh mệnh.
Hắn tồn tại như một khoảng trống trong không gian.
Người tóc trắng khẽ mỉm cười.
"Ngươi đang nói chuyện với ai?"
Sát Thần lạnh lùng đáp:
"Với ngươi."
Người tóc trắng khẽ nghiêng đầu:
"Nhưng ta chưa từng tồn tại."
Ngay khoảnh khắc đó
ẦM!
Sát Thần nổ tung thành tro bụi!
Không có giao chiến.
Không có sát khí.
Không có phản kháng.
Chỉ một câu nói.
Cả thế gian… lặng thinh!
Tin tức truyền về tổng đàn.
Các trưởng lão quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
"Sát Thần… c·hết rồi…?"
"Chỉ trong một câu nói?"
"Chúng ta… đang đối đầu với thứ gì?"
Huyết Diệt Chân Nhân toàn thân lạnh buốt!
Lúc này, một trưởng lão tái mét, run rẩy giơ một phong thư.
"Môn chủ… một sát thư vừa được gửi đến…"
Huyết Diệt Chân Nhân mở ra.
Dòng chữ đỏ tươi… như máu:
"Sát Đạo Tông Diệt."
Ngay khoảnh khắc đó
ẦM!
Toàn bộ Sát Đạo Tông… nổ tung!
Không có dấu hiệu báo trước.
Không có một kẻ sống sót.
Chỉ trong một đêm… Sát Đạo Tông biến mất khỏi tu chân giới!
Những ai từng viết sát thư, từng nhận sát thư, từng nhìn thấy sát thư…
Đều c·hết sạch!
Ngay cả các bậc đại năng Hóa Thần cũng bốc hơi như chưa từng tồn tại!
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Không ai dám hỏi.
Không ai dám điều tra.
Bởi vì
Những kẻ tò mò… đều c·hết ngay khi vừa nghĩ đến chuyện đó!
Trong đại điện của Thiên Địa Hợp Nhất Tông, các tông chủ tu chân giới hội họp khẩn cấp.
Một vị lão giả tay run rẩy:
"Sát Đạo Tông… bị xóa sổ trong một đêm?"
Một tông chủ khác mặt mày tái mét:
"Không! Không chỉ Sát Đạo Tông! Tất cả những ai từng liên quan đến sát thư… đều c·hết cả rồi!"
Cả đại điện chìm trong im lặng.
Thứ gì có thể hủy diệt toàn bộ Sát Đạo Tông mà không ai hay biết?
Một tông chủ giọng khô khốc hỏi:
"Là ai làm?"
Không ai dám trả lời.
Không ai dám nhắc đến cái tên đó.
Bởi vì những ai từng mở miệng… đều c·hết!
Tại một tiểu điếm trong thành nhỏ.
Một lão nhân râu bạc lặng lẽ uống trà.
Bỗng nhiên, một tu sĩ trẻ tuổi vội vã chạy đến, thấp giọng:
"Lão trượng! Nghe nói có một kẻ đã xóa sổ Sát Đạo Tông trong một đêm! Lão có biết là ai không?"
Lão nhân khẽ đặt chén trà xuống, nhẹ giọng đáp:
"Ngươi muốn c·hết sao?"
"Hả?"
"Tên của hắn… không thể nhắc đến."
Tu sĩ trẻ tuổi cười khẩy:
"Chẳng lẽ chỉ cần nhắc đến là sẽ"
Chưa kịp nói hết câu…
ẦM!
Hắn nổ tung ngay tại chỗ!
Không có dấu vết của pháp thuật.
Không có bất kỳ lực lượng nào dao động.
Hắn chỉ đơn giản… tan biến!
Lão nhân rùng mình, cúi đầu uống trà.
Từ hôm đó, không ai dám nhắc đến cái tên đó nữa.
Không ai dám viết xuống.
Không ai dám nghĩ về nó.
Bởi vì chỉ cần có ý niệm… kẻ đó sẽ xuất hiện!
Trên một đỉnh núi tuyết phủ.
Một bóng người tóc trắng lặng lẽ đứng nhìn trời.
Gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng thì thầm của thế gian.
"Không thể nhắc đến..."
"Không thể suy nghĩ về hắn..."
"Không thể truy tìm hắn..."
Người tóc trắng khẽ mỉm cười.
"Thú vị thật."
"Nhưng… ta chưa từng tồn tại."
ẦM!
Bầu trời rung chuyển.
Cả tu chân giới r·úng đ·ộng!
Sau khi Sát Đạo Tông bị xóa sổ, toàn bộ tu chân giới lâm vào hỗn loạn.
Không ai dám g·iết chóc.
Không ai dám ra lệnh g·iết người.
Không ai dám thảo luận về những c·ái c·hết bí ẩn.
Bởi vì…
Những ai viết xuống, nói ra, thậm chí nghĩ đến những cái tên đó…
Đều c·hết.
Một trưởng lão của Bạch Nhật Thánh Địa vô tình viết vào thư:
"Chúng ta phải điều tra kẻ đứng sau sự kiện này!"
Vừa đặt bút xuống
ẦM!
Hắn nổ tung thành tro bụi ngay trên thư án!
Bất kể là Kim Đan, Nguyên Anh, hay Hóa Thần, không một ai thoát được!
Tại Thái Hư Đạo Cung, một lão đạo sĩ ngồi xếp bằng trước bàn cờ, thần sắc nặng nề.
Hắn đã diễn toán ba ngày ba đêm, dùng đến đại tiên cơ để truy tìm kẻ đã xóa sổ Sát Đạo Tông.
Nhưng kết quả
Không có gì cả.
Không một dấu vết.
Không một chút manh mối.
Không hề tồn tại một cái tên, một hình bóng, một suy nghĩ nào về kẻ đó.
Lão đạo sĩ run rẩy lẩm bẩm:
"Ngay cả thiên đạo… cũng không tìm thấy hắn?"
Trong khoảnh khắc đó, lão cảm thấy lạnh sống lưng.
"Một kẻ chưa từng tồn tại trên thế gian..."
Trên tầng trời cao, trong cung điện lộng lẫy của Thiên Đình.
Các tiên nhân đang tụ hội.
Bỗng nhiên
RẮC!
Tượng thần khổng lồ giữa đại điện… rạn nứt!
Một thiên tướng hốt hoảng:
"Xảy ra chuyện gì?"
Một vị tiên giả bấm đốt ngón tay tính toán, sau đó sắc mặt đại biến.
"Không thể nào…! Có một kẻ chưa từng có mặt trên thế gian… nhưng lại có thể ảnh hưởng đến thiên đạo?"
Một vị tiên quân chấn động:
"Lẽ nào… có một thứ không nằm trong sự kiểm soát của trời?"
Cả Thiên Đình… r·úng đ·ộng!
Một nơi nào đó… không ai biết.
Người tóc trắng đứng trước một bàn cờ, khẽ mỉm cười.
"Không ai có thể tìm thấy ta."
"Không ai có thể nhớ về ta."
Hắn giơ tay, đặt một quân cờ xuống.
"Nhưng ta có thể thay đổi tất cả."
ẦM!
Trong khoảnh khắc đó, cả thế gian biến sắc!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.