Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 166: Trốn chạy
Tất cả tu sĩ: "???"
Diệp Linh: "…"
Một người khẽ run giọng hỏi:
"Tiền bối có thể giảng giải thêm không?"
Hoa Vân bất đắc dĩ thở dài:
"Nếu ngươi không đánh lại kẻ địch, ngươi chạy đi, ngươi còn sống."
"Nếu ngươi đánh lại kẻ địch, nhưng có kẻ mạnh hơn nữa xuất hiện, ngươi chạy đi, ngươi còn sống."
"Nếu ngươi b·ị t·ruy s·át, ngươi chạy đủ lâu, kẻ địch sẽ chán, ngươi vẫn còn sống."
"Sống mới là đạo lý quan trọng nhất."
Tất cả tu sĩ lập tức bừng tỉnh!
"Thì ra đây chính là đạo lý tối thượng!"
"Bỏ chạy không phải hèn nhát, mà là lựa chọn sáng suốt!"
"Tránh một bước, sống trăm năm! Đây chính là chân lý!"
"Tiền bối đại nhân! Xin thu nhận ta làm đệ tử!"
HOA VÂN, ĐẠI NĂNG ĐẠO CHẠY
Chỉ trong một ngày, một giáo phái mới thành lập.
"Trốn Đạo Môn" tôn sùng Hoa Vân là Chí Tôn Đạo Chạy!
Diệp Linh mặt tối sầm, nhìn từng nhóm người vây quanh Hoa Vân, nước mắt lặng lẽ rơi.
"Sư phụ, người rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?!"
Hoa Vân mặt không cảm xúc, trong lòng chỉ có một suy nghĩ:
"Ta chỉ muốn yên ổn… vì sao lại thành thế này?""
" HOA VÂN, CHẠY ĐẾN ĐÂU, TÍN ĐỒ ĐẾN ĐÓ
Sau khi Trốn Đạo Môn được thành lập, số lượng tu sĩ gia nhập ngày càng đông.
Những ai từng chạy trốn khỏi kẻ địch, b·ị t·ruy s·át, hoặc đơn giản chỉ là không thích đánh nhau… đều coi Hoa Vân là tấm gương sáng!
Một người nức nở:
"Tiền bối, trước đây ta từng bị người khác t·ruy s·át khắp ba ngàn dặm. Ta từng cảm thấy nhục nhã, nhưng giờ ta đã hiểu… ta chính là thiên tài!"
Người khác rưng rưng nước mắt:
"Trước đây ta bị người ta gọi là nhát gan, nhưng không! Ta là kẻ lĩnh ngộ Đạo Chạy sớm hơn thiên hạ!"
Một người khác đập bàn, quát:
"Những kẻ nói trốn chạy là hèn nhát đều là kẻ ngu xuẩn! Nếu bọn họ b·ị đ·ánh, bọn họ sẽ hiểu!"
"BỎ CHẠY LÀ THÔNG MINH NHẤT!"
TẠI CÁC TÔNG MÔN, ĐẠI NẠN ĐANG ĐẾN GẦN
Các tông chủ lớn cảm thấy có gì đó không ổn.
"Sao gần đây đệ tử cứ m·ất t·ích liên tục?"
"Mất tích gì? Chúng nó đi theo Hoa Vân cả rồi!"
"CÁI GÌ?!?!"
Bọn họ bàng hoàng nhận ra, đệ tử của mình đang rời bỏ tông môn để gia nhập Trốn Đạo Môn!
"Mấy tên này tu kiếm, tu đao, tu pháp không xong, giờ lại đi tu Đạo Chạy?"
"Không thể để Hoa Vân tiếp tục dụ dỗ!"
HOA VÂN, CÀNG TRỐN, CÀNG BỊ TÔN SÙNG
Trong khi các tông môn đau đầu, Hoa Vân chỉ muốn lặng lẽ chạy trốn khỏi phiền phức.
Hắn dẫn theo Diệp Linh, đổi tên, đổi y phục, trốn đến một nơi hoang vắng.
Nhưng vừa mới đặt chân đến…
Đã có sẵn một nhóm tu sĩ quỳ chờ sẵn.
"Cung nghênh tiền bối!"
Hoa Vân: "…"
Diệp Linh: "…"
Một người nhiệt huyết hỏi:
"Tiền bối, lần này người đi đâu ẩn cư?"
Hoa Vân thở dài:
"Ta… ta đi tìm một nơi không ai tìm thấy."
Tu sĩ mắt sáng lên:
"Thì ra là thế! Chân lý của Đạo Chạy là tìm một nơi không ai có thể t·ruy s·át!"
"Tiền bối đúng là cao thâm!"
"Chúng ta có thể đi theo không?!"
"…TAO XIN CHÚNG MÀY ĐẤY, ĐỪNG THEO NỮA!!!""
" HOA VÂN, CÀNG TRỐN, CÀNG ĐƯỢC CUNG PHỤNG
Mặc kệ Hoa Vân chạy đến đâu, tin đồn về hắn càng lan xa.
"Hoa Vân tiền bối đang tìm kiếm vùng đất ẩn cư hoàn hảo nhất!"
"Chỉ cần đi theo tiền bối, chúng ta sẽ có cơ hội lĩnh ngộ đạo lý cao nhất của Đạo Chạy!"
"Trốn Đạo Môn sắp thành chính đạo rồi!"
Diệp Linh đau đầu, nhìn sư phụ nhà mình bị tôn sùng như thần linh mà trong lòng gào thét.
"Sư phụ chỉ muốn chạy thôi mà!!!"
CÁC TÔNG MÔN LỚN, ĐANG SỤP ĐỔ
Bên trong một đại điện, các tông chủ ngồi họp khẩn cấp.
Tông chủ Vạn Kiếm Tông đập bàn:
"Mấy ngươi có phát hiện không? Đệ tử của chúng ta… toàn bộ đang âm thầm luyện Đạo Chạy!"
Tông chủ Huyễn Ma Tông trầm giọng:
"Lần trước ta sai mười trưởng lão t·ruy s·át một tên phản đồ…"
Mọi người hỏi dồn:
"Rồi sao?"
Hắn cắn răng:
"Tên đó không đánh, không phản kháng, chỉ chạy."
"Nhưng chạy kiểu gì mà cả mười trưởng lão ta cũng không bắt nổi!"
"CÁI GÌ?!"
Tông chủ Bạch Nhật Thánh Địa thở dài:
"Đệ tử của ta bây giờ không còn hứng thú tu luyện kiếm pháp, mà suốt ngày luyện khinh công, thân pháp, thuật ẩn nấp…"
"Bọn nó còn nói, sống sót mới là đạo lý tối cao."
"Sớm muộn gì chúng ta cũng mất hết đệ tử!"
Tông chủ Vô Cực Ma Tông nghiến răng:
"Ta đề nghị… tiêu diệt Hoa Vân!"
HOA VÂN, CÓ CÒN ĐƯỜNG CHẠY?
Diệp Linh nhìn tin tức các tông môn sắp hành động, trong lòng hốt hoảng.
"Sư phụ! Giờ người tính sao?!"
Hoa Vân mặt không cảm xúc, trầm tư hồi lâu…
Rồi nghiêm túc nói:
"Chạy tiếp."
Diệp Linh: "…"
Nhưng lần này…
Hoa Vân vừa xoay người, đã thấy hàng vạn tu sĩ quỳ dưới chân hắn.
"Cung nghênh Trốn Đạo Chí Tôn!"
"Chúng ta nguyện đi theo tiền bối, chạy đến tận cùng thế giới!"
Hoa Vân: "…"
HẾT ĐƯỜNG CHẠY RỒI!!!"
" HOA VÂN, CHẠY KHÔNG THOÁT, BẤT ĐẮC DĨ LÊN NGÔI
Hoa Vân đứng nhìn biển người quỳ rạp trước mặt, trong lòng ngập tràn tuyệt vọng.
Hắn chỉ muốn trốn, tại sao lại thành lãnh tụ?!
Diệp Linh kéo tay áo hắn, lo lắng hỏi:
"Sư phụ, giờ sao?"
Hoa Vân mặt không cảm xúc, nhìn hàng vạn tu sĩ đang chờ hắn chỉ đạo, trong đầu nảy ra một suy nghĩ.
"Chạy không thoát, vậy thì… đổi cách!"
HOA VÂN, TẠO RA THÁNH ĐỊA ĐỂ ẨN NẤP
Ngày hôm sau, Trốn Đạo Môn chính thức lập tông.
Tông chủ: Hoa Vân.
Đại hộ pháp: Diệp Linh.
Chí Tôn Đạo Chạy: Cũng là Hoa Vân.
Luật lệ duy nhất:
"Không đánh, chỉ chạy."
Toàn bộ tu sĩ gia nhập tông môn đều luyện tập khinh công, thuật ẩn thân, thuật dịch dung, thậm chí còn học cách giả c·hết.
"Chạy là đạo lý tối cao!"
"Không bị g·iết, chính là chiến thắng!"
"Trốn càng xa, sống càng lâu, tu càng cao!"
CÁC TÔNG MÔN LỚN, GIẬN MÀ BÓ TAY
Vạn Kiếm Tông, Vô Cực Ma Tông, Bạch Nhật Thánh Địa… toàn bộ đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Tông chủ của một tông môn tức giận đập bàn:
"Không thể chịu nổi nữa! Tông môn chúng ta còn ai dám đánh nhau không?! Toàn bộ đệ tử đều luyện thân pháp là sao?!"
Một trưởng lão thở dài:
"Bọn nó nói… đánh nhau là ngu xuẩn, bỏ chạy mới là đỉnh cao."
Một tông chủ khác hét lên:
"Vậy chúng ta diệt Hoa Vân đi!"
Nhưng ngay lúc bọn họ ra tay…
Hoa Vân đã biến mất.
"Hắn chạy rồi?!"
"Không! Toàn bộ Trốn Đạo Môn đều chạy rồi!"
"Bọn nó không phản kháng, cũng không giao chiến… chỉ đơn giản là biến mất!"
HOA VÂN, TU CHÂN GIỚI KHÔNG BẮT ĐƯỢC HẮN
Từ ngày đó, bất kể các tông môn truy lùng thế nào, Trốn Đạo Môn vẫn như ảo ảnh.
Mỗi khi có người muốn tiêu diệt bọn họ, thì bọn họ đã… chạy trước một bước.
Dần dần, tu sĩ khắp nơi lan truyền tin đồn:
"Không ai có thể bắt được Hoa Vân."
"Hắn chính là tồn tại vĩnh hằng, luôn ở nơi mà không ai chạm tới."
"Hắn không đánh, không g·iết, không tranh đấu… nhưng lại không ai tiêu diệt nổi!"
Hoa Vân, trở thành huyền thoại bất diệt của tu chân giới.
DIỆP LINH: SƯ PHỤ… THẬT SỰ THÀNH CÔNG RỒI SAO?!
Một ngày nọ, Diệp Linh đứng trên một ngọn núi hoang vắng, nhìn sư phụ đang uống trà, không kìm được mà hỏi:
"Sư phụ, chúng ta… thắng rồi sao?"
Hoa Vân nhìn xa xăm, chậm rãi đáp:
"Không ai thắng, cũng không ai thua… chỉ có ta, vẫn tiếp tục chạy."
Diệp Linh: "…"
"Sư phụ à, người trốn đến mức thành thần rồi đó!""
" HOA VÂN, NGƯỜI TRỐN CÀNG XA, ĐẠO LÝ CÀNG SÂU
Từ khi Trốn Đạo Môn trở thành huyền thoại, các tu sĩ trong thiên hạ đều bắt đầu nghiền ngẫm về chân lý của Đạo Chạy.
"Bỏ chạy không phải là hèn nhát, mà là trí tuệ!"
"Không đánh mà thắng, đây mới là đạo lý tối cao!"
"Càng trốn xa, tu vi càng thâm sâu!"
Cứ thế, số người gia nhập Trốn Đạo Môn ngày càng nhiều.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.