Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Thâm nhập
Nhưng tất cả đều nhận ra (đọc tại Qidian-VP.com)
Giả Đạo…
Có một nữ tử mang mạng che mặt, chỉ một luồng khí tức tỏa ra cũng đủ làm không gian đông cứng.
Không ai biết hắn là ai.
Ầm!
Hắn không phải kẻ bình thường.
Mọi cao thủ đều lập tức đề phòng.
Một lão nhân tóc bạc quỳ xuống giữa đường, giọng khản đặc:
“Các vị có từng nghe qua… Giả Đạo Tông?”
“Ngươi dựa vào đâu mà đòi thiên hạ tin?”
Một ngón tay nhẹ nhàng chặn lại.
Có một trung niên áo xanh, yên lặng gảy nhẹ bàn tính, nhưng mỗi hạt châu di chuyển đều ẩn chứa càn khôn diễn hóa.
Ầm!
Người mẹ bật khóc, nhưng trời xanh không đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người áo xám cười nhạt:
Người áo xám vẫn giữ thái độ bình thản, chỉ nhẹ nhàng cười:
“Tiên nhân! Xin hãy để lại một con đường sống!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Keng!
Những năm tháng dài dằng dặc trôi qua, nhân gian vẫn khốn cùng, tu chân giới vẫn lạnh lùng vô tình.
Lúc này, một bóng người khác bất ngờ đứng dậy.
Chương 22: Thâm nhập
“Thiên hạ tin tưởng? Ngươi nói cứ như chuyện đơn giản lắm vậy.”
Một luồng hắc phong quỷ dị bùng nổ, tựa như muốn nuốt chửng toàn bộ quán trà.
Lúc này, người áo xám rốt cuộc cũng cất tiếng, chậm rãi nói:
Không rõ.
Lão nhân tóc trắng khẽ nhướng mày.
Không gian bỗng nhiên chấn động dữ dội!
Ở một nơi khác, một nhóm nông dân lầm lũi kéo xe, trên lưng là thuế má nặng trĩu, bị đám đệ tử của một đại tông môn dùng roi quất tới tấp.
Không thể b·ị đ·ánh bại bằng tu vi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng
Còn lời nói của hắnkhông mang theo thỉnh cầu, cũng không mang theo khiêu khích.
Những kẻ có mặt đều là cao thủ ẩn thế, nhưng giờ phút này, ánh mắt họ đã không còn bình thản như trước.
Trong quán trà, tất cả cao thủ đều cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Một người mặc áo bào xám bước vào.
Trong một thôn làng nhỏ nát, trẻ con co ro dưới mái nhà dột, thân thể gầy trơ xương, ánh mắt đờ đẫn nhìn cơn mưa lạnh lẽo.
Vút!
Luồng hắc phong kia bị nghiền nát trong khoảnh khắc.
Nhưng lão biết, kẻ này tuyệt đối không thể xem thường.
Hắn buông tay, lưỡi kiếm run lên nhè nhẹ, mang theo chấn động không thể tin nổi.
Không gian trong quán trà trở nên đặc quánh.
Người trung niên gảy bàn tính, khóe môi nhếch nhẹ:
“Ta không cần chứng minh điều gì cả.”
“Bởi vì… chỉ cần ta nói, thì đó chính là đạo.”
“Không có ai chứng? Không sao.”
Bình yên đã kết thúc.
Không còn là một lời đồn.
Hắn đến đây, là để làm gì?
Không gian trở nên căng thẳng đến cực điểm.
Mọi ánh mắt trong quán trà đồng loạt co rút.
Người áo xám không hề di chuyển, chỉ đơn giản đưa một ngón tay ra.
KHỔ ẢI NHÂN GIAN MỘT KIẾP TRẦM LUÂN
Chỉ một cử động
Tựa như thiên lôi trảm sát.
Cả quán trà, tất cả cao thủ đều không hẹn mà cùng cảm thấy… sợ hãi.
GIẢ ĐẠO THÂM NHẬP QUÁN TRÀ ĐỊNH MỆNH
“Nếu muốn thiên hạ tin… vậy để ta thử ngươi một chút.”
Một luồng khí tức cuồng bạo bỗng nhiên bùng nổ từ trên người hắn!
Mưa xối xả. Bùn đất lầy lội. Trời không sáng, đất không yên.
“Lại là một kẻ muốn lừa đời gạt thế?”
Nhưng…
Một luồng áp lực vô hình bùng phát, đè lên kẻ mới đến.
Nàng xuất thủ ngay tức khắc!
Mọi cao thủ đều hiểu
Bàn tay gảy bàn tính ngừng lại.
Giữa bầu không khí im lặng như tờ, cửa quán trà chậm rãi mở ra.
Người áo xám vẫn không nhúc nhích.
Một thứ không thể bị bóp nát bằng kiếm.
Bởi vì họ biếtkẻ có gan bước vào nơi này, tuyệt không phải hạng tầm thường.
Một quán trà cũ kỹ, nằm sâu trong một sơn cốc hẻo lánh. Bề ngoài trông tầm thường, nhưng kẻ có mắt đều biết, nơi này chính là long đàm hổ huyệt.
Lão nhân tóc trắng cười lạnh, đôi mắt già nua nhưng vẫn sắc bén vô cùng:
Hắn mạnh đến mức nào?!
Tĩnh lặng như hồ sâu, nhưng lại giống như vực thẳm không đáy.
“Thiên hạ này, kẻ mạnh nói gì, kẻ yếu nghe đó. ‘Đạo’ của ngươi, ai chứng?”
Giống như thiên địa này… vốn dĩ nên vận hành theo lời hắn nói.
“Hài nhi ơi… vì sao trời cao lại tàn nhẫn đến vậy?”
“Chỉ cần thiên hạ tin tưởng, vậy là đủ.”
Những người có mặt đều cực kỳ nguy hiểm, nhưng không ai vội ra tay.
Giả đạo tông, nghịch thuyết tẩy não xâm nhập
Nàng chậm rãi lên tiếng, giọng nói vừa lạnh lùng vừa ẩn chứa sát ý:
Mà đã phá tan sát chiêu của nàng?
Không ai biết hắn đến từ đâu.
Một luồng hàn khí đột ngột tràn ngập quán trà.
Người áo xám đặt chén trà xuống bàn, nhẹ nhàng phủi đi một cánh trà còn đọng trên tay áo.
Hắn không đáp.
Những người ở đây, đều là ẩn thế cao thủ, tu vi không thể lường được.
Mọi ánh mắt sắc bén tập trung vào hắn.
Bỗng nhiên, một tiếng cười nhạo vang lên.
Giả Đạo, không phải là tà, không phải là chính.
Ánh mắt đó
Đó là nữ tử mang mạng che mặt, đôi mắt lạnh như băng.
Bên ngoài, một người mẹ trẻ ôm lấy đứa con trong lòng, nước mắt hòa vào mưa. Đứa trẻ đã không còn hơi ấm, chỉ còn lại một cái xác lạnh ngắt.
Nhưng đúng lúc đó
“Trả không đủ linh thạch? Vậy lấy mạng bù vào!”
“Tại hạ đến đây, không phải để gây sự.”
Mà là một loại uy nghiêm không thể diễn tả bằng lời.
Có một lão nhân tóc trắng, đôi mắt sâu như vực thẳm, chỉ cần liếc qua cũng khiến kẻ yếu tim ngã quỵ.
Không ai dám phản kháng. Vì phản kháng… đồng nghĩa với diệt tộc.
Nhưng từ bi không tồn tại trong tu chân giới.
Tàn nhẫn.
“Trên đời này, có đạo lý nào không phải do quyền lực định đoạt?”
Người áo xám nhẹ nhàng ngồi xuống, gọi một chung trà, thong thả nhấp một ngụm, dường như không hề quan tâm đến những ánh mắt đang như đao kiếm lướt qua da thịt.
Thế nhưng, người áo xám không hề dao động.
“Không sai. Thiên hạ đại loạn, tà đạo tung hoành, chính đạo suy vi. Nhân sinh trầm luân khổ ải. Giả Đạo Tông ta… chính là con đường duy nhất giúp thiên hạ thoát khỏi xiềng xích.”
Nhanh.
Mà là một thế lực chân chính, đang bước ra ánh sáng.
Chỉ một ngón tay đã chặn lại sát chiêu chí mạng.
Lão nhân tóc trắng đặt chén trà xuống bàn, giọng khàn khàn nhưng lại mang theo sức nặng ngàn cân:
Không có ai cứu giúp.
Hắn là ai?
Người áo xám… quá nguy hiểm.
Hắn chắp tay, nhẹ nhàng nói:
Không có ai đứng ra.
Chỉ có những tiếng gào khóc bi ai vang vọng, hòa cùng gió lạnh, tan biến trong bóng tối vô tận!
Nữ tử che mặt lùi lại ba bước, sắc mặt đại biến.
Nhẹ nhàng… như đang vỗ vai một người bạn cũ.
Hắn chỉ… nhìn thẳng vào lão nhân.
Mũi kiếm bị kẹp lại giữa không trung, không thể tiến thêm dù chỉ một phân.
Không phải kiếm khí.
Mà là… tuyên bố.
Mà là… một thứ còn đáng sợ hơn.
Ánh mắt hắn trở nên thâm trầm, mang theo một loại uy nghi vô hình.
Lời nói vừa dứt, một tia kiếm khí bỗng nhiên lóe lên từ trong quán trà.
Những người ngồi trong quánkhông phải phàm nhân.
Xa xa, đoàn quân tu sĩ của Bất Đạo Phái đi tới.
Không ai biết hắn là ai. Không ai biết hắn từ đâu đến.
Không phải linh lực.
Lão nhân tóc trắng chợt cảm thấy da đầu tê dại.
Trong quán trà, không gian yên lặng đến nghẹt thở.
Không thể bị t·hiêu r·ụi bằng lửa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng… khi hắn đặt chân vào quán, tất cả cao thủ trong phòng đồng loạt mở mắt.
Nhưng kiếm quang vung lên, máu văng đầy mặt đất.
“Ta chỉ muốn… truyền đạo.”
Những kẻ còn lại chỉ biết run rẩy, chỉ biết ôm đầu khóc lóc, cầu xin một tia từ bi.
Gió ngừng thổi. Trà lạnh đi.
Hắn chỉ nhẹ giơ tay lên.
“Ngươi vừa nói… Giả Đạo Tông?”
Mà là một thứ xâm nhập vào tâm trí, lật đổ mọi nhận thức, khiến người ta tin tưởng vào nó một cách tuyệt đối.
Và quan trọng nhất
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.