Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Thời Đại Mới
Trần Bất Nghi mỉm cười, từ tốn lật trang đầu tiên.
Một con khỉ yêu bỗng hưng phấn hét lên:
Tin tức này nhanh chóng lan truyền.
Yêu Hoàng Lãnh Tụ Yêu Tộc
Thánh Chủ vuốt râu, trầm giọng nói:
Ục ục ục… Âm thanh càng lúc càng lớn.
Ầm! Một t·iếng n·ổ vang trời—bụng lão giả không chịu nổi nữa, hút luôn linh khí xung quanh, tạo thành một c·ơn l·ốc x·oáy linh khí khổng lồ.
Đám trưởng lão thán phục quỳ xuống:
"Hoàng Bất Bại, tình hình thế nào rồi?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả đàn yêu thú cùng hô theo: (đọc tại Qidian-VP.com)
Tại sơn mạch Bách Thú, một con cự xà ngàn trượng thở dài:
Cự xà run rẩy:
Trần Bất Nghi cười nhạt:
"ĐỘT PHÁ NHẪN NHỤC CẢNH GIỚI TUYỆT ĐỈNH NHẪN ĐẠO CÔNG PHÁP, CHỈ 100 TRIỆU LINH THẠCH!"
Lão giả bình tĩnh phất tay: “Chỉ là dư âm của bữa ăn cuối cùng mà thôi. Ta luyện đến mức dạ dày có thể tự tiêu hóa chính nó.”
Một giọng nói khô khốc từ dưới đất vọng lên: “Im miệng! Ta chỉ đang tu luyện trong mộng mà thôi…”
Trần Bất Nghi nhếch miệng cười, giọng đầy tự tin:
Chương 3: Thời Đại Mới
Một con hổ yêu gật gù:
"Không sao. Đến lúc đó… chúng ta sẽ mở một khóa học mới."
Có kẻ trầm tư, có kẻ suy sụp, có kẻ thì… vẫn nghiến răng móc linh thạch ra mua.
"Đệ Nhất Bí Pháp Vô Thượng Hô Hấp Quyết"
"Nhưng… nếu một ngày nào đó có kẻ không tin vào Nhẫn Đạo nữa thì sao?"
Hôm nay, trên quảng trường Thiên Kiếm Tông, một đệ tử trẻ tuổi quỳ giữa trời tuyết, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt kiên định.
"Dĩ nhiên! Đây là tầng cuối cùng của Vô Thượng Hô Hấp Quyết! Một khi tu luyện thành công… sẽ đạt đến cảnh giới bất tử!"
Đây là cảnh giới mà bao tu sĩ mơ ước!
Minh Nguyệt Thánh Địa Thánh Chủ
"Bẩm chưởng môn! Hiện tại có hơn ba trăm chi nhánh Thiên Kiếm Tông trên khắp tu chân giới! Ngay cả Yêu Tộc cũng bắt đầu luyện Vô Thượng Hô Hấp Quyết!"
Hoàng Bất Bại do dự một chút, rồi hỏi:
Đám đệ tử há hốc mồm. (đọc tại Qidian-VP.com)
…
"Chưởng môn! Chúng ta có nên bắt đầu thống lĩnh thiên hạ chưa?"
"Ta đã đóng góp một trăm vạn linh thạch để mở chi nhánh… Ngày nào cũng hít thở, nhưng sao vẫn không đột phá?"
Một hộ pháp cúi đầu, nhỏ giọng đáp:
"Chi Nhánh Chính Thống Của Thiên Kiếm Tông"
"Ý ngài là… nếu chúng ta ngừng thở, thì sẽ bất tử?"
Bất tử!
Ngay sau đó… tiếng ngáy vang trời.
Lão giả bật cười khằng khặc, giọng như gió lạnh quét qua linh hồn: “Ha ha ha! Bọn nhãi các ngươi làm sao hiểu được! Từ ba mươi năm trước, ta đã vứt bỏ giấc ngủ, mỗi ngày dùng ý chí chiến thắng cơn buồn ngủ, mỗi đêm lấy nỗi đau để kéo dài tỉnh táo!”
Đám đệ tử há hốc miệng
Thiên Kiếm Tông Đạo Nhẫn Nhục Đến Cực Hạn
Một đệ tử rụt rè hỏi: “Trưởng lão… ngài thật sự đã tu luyện đến cảnh giới Vô Ngủ Đại Đạo?”
Trong Đại Điện Thiên Kiếm Tông (đọc tại Qidian-VP.com)
Cự xà: "…"
Trần Bất Nghi ngồi trên ghế chưởng môn, tay phe phẩy quạt, nhàn nhã hỏi:
"Tầng trước là luyện thở để nhẫn nhịn. Tầng này chính là vượt qua nhẫn nhịn, không cần hô hấp nữa. Nhịn đến cảnh giới cực hạn, bước vào bất tử chi đạo!"
"Chẳng lẽ, đến cả yêu thú cũng phải học cách nhẫn nhục sao?"
Trần Bất Nghi gật đầu chắc nịch:
Lão giả trợn mắt: “Hỏng rồi! Hấp thụ quá nhiều linh khí, có khi lại phải ăn lại từ đầu!”
"Không thở nữa."
Một lão giả râu bạc không kìm được, run rẩy hỏi:
Một đệ tử nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: “Sư huynh… có khi nào trưởng lão đã ngủ quên luôn không?”
"Xin hỏi… công pháp này rốt cuộc tu luyện như thế nào?"
“Các ngươi biết vì sao Nhẫn Đạo có thể mạnh đến thế không? Vì… chỉ cần ta còn thức, ta có thể tu luyện! Ta có thể suy diễn vạn pháp! Ta có thể…”
Từ đó, cả tu chân giới bước vào một thời đại mới thời đại của những tu sĩ không cần thở!
Tại đại điện Thiên Kiếm Tông, Trần Bất Nghi nhìn đống linh thạch chất cao như núi, khẽ cười.
Đại điện im lặng.
Ục ục ục…
Đám đệ tử rùng mình, một người nhịn không được thì thào: “Ba mươi năm không ngủ… trưởng lão là thần tiên phương nào?”
"Chưởng môn cao minh!"
Lão giả Nhẫn Đạo gật gù: “Không tệ. Nhưng ba tháng thì đáng gì? Nhìn ta đây, đã năm năm chưa hề đụng đến một hạt gạo!”
Lão giả đổ sầm xuống đất, ngủ say như c·hết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả đại điện im phăng phắc.
"Chẳng lẽ đây chính là… nghịch thiên cải mệnh?!"
"Nhẫn Nhục Đại Đế!"
Thiên Kiếm Tông Đạo Nhẫn Nhục Thống Trị Tu Chân Giới
Một đệ tử nhịn không được, nhỏ giọng: “Trưởng lão… có khi nào ngài sắp luyện đến mức… tự ăn chính mình không?”
Ngay lúc này, lão giả hơi lảo đảo, nhưng ánh mắt vẫn rực lửa:
Lão giả nghiêm mặt: “Nói bậy! Nhẫn Đạo không có điểm cuối, chỉ cần ta kiên trì, có thể nhịn ăn đến mức…”
Đại Ma Đầu: "…"
Tương truyền, tổ sư Nhẫn Đạo từng nhịn ăn suốt nghìn năm, đến mức thiên địa cũng quên luôn hắn cần ăn. Cuối cùng, hắn đột phá, chỉ cần hớp một ngụm linh khí cũng có thể no bụng cả trăm năm.
Cả đám đại năng trợn mắt há mồm.
Đệ tử hít sâu, ánh mắt sùng bái. Nhưng đúng lúc này…
"Tu Chân Không Nhẫn, Mọi Công Sức Thành Hư Không!"
"Nhẫn Nhục Đại Đế! Nhẫn Nhục Đại Đế!"
Có người thốt lên:
Vài ngày sau, hàng loạt tu sĩ thử nghiệm… và tất nhiên, người nào nhịn thở quá lâu đều bị đưa ra ngoài cứu chữa. Nhưng điều kỳ lạ là, dù không đạt bất tử, những kẻ này lại cảm thấy mình càng mạnh hơn!
Ở một nơi khác, Đại Ma Đầu của Ma Tông đập bàn, rống giận:
"Giáo chủ… thật ra thuộc hạ thấy cũng không tệ lắm… Hôm qua ta bị một tu sĩ chính đạo đánh suốt nửa ngày mà chẳng hề hấn gì! Nếu nhịn thêm vài năm, có lẽ ta sẽ bất tử!"
Hoàng Bất Bại cung kính đáp:
Hoàng Bất Bại hít sâu, nhỏ giọng hỏi:
Trên một đỉnh núi, một nhóm đại năng tụ tập bàn bạc.
Ba năm sau, khắp nơi trong tu chân giới, các môn phái lớn nhỏ đều treo bảng hiệu:
Thánh Chủ gật gù:
"Cố gắng thêm! Chắc ngươi vẫn chưa nhẫn đủ!"
Một trưởng lão kích động nói:
Lão giả râu bạc run run:
Trần Bất Nghi thản nhiên đáp:
"Tại sao phải thống lĩnh? Hiện tại cả tu chân giới đều đi theo con đường của chúng ta rồi. Không đánh mà thắng, đây mới là đại đạo!"
Một âm thanh vang lên từ bụng lão giả. Đám đệ tử trợn mắt.
Lời vừa dứt, toàn bộ tu sĩ trong đại điện đều run lên.
"Đáng c·hết! Đệ tử Ma Tông chúng ta ngày trước ai cũng bá đạo, bây giờ lại suốt ngày hít thở với chịu đòn!"
Hoàng Bất Bại bất lực
Ma Tông Đại Ma Đầu
Một trưởng lão lẩm bẩm:
"Chưởng môn, công pháp này… thật sự là tuyệt đỉnh sao?"
Chỉ trong vòng ba tháng, vô số đại năng, trưởng lão, giáo chủ, thánh chủ… đều lũ lượt kéo đến Thiên Kiếm Tông, tay cầm linh thạch, mắt rực lửa.
Chúng đệ tử mộng bức
"Ngươi nhìn xem! Cả Yêu Tộc chúng ta, giờ ai cũng ngồi thiền, không ai còn đi săn nữa!"
Bịch!
Tại Thiên Kiếm Tông, một nhóm đệ tử đang vây quanh một lão giả tóc tai bù xù, đôi mắt mở trừng trừng đỏ ngầu, quầng thâm sâu hoắm như vực thẳm.
"Chúng ta nhẫn nhịn đã lâu, lẽ nào vẫn chưa đạt đến cực hạn?"
Sau khi bảng hiệu Tuyệt Đỉnh Nhẫn Đạo Công Pháp được treo lên, toàn bộ tu chân giới lại chấn động.
Trên đó, chỉ có đúng một dòng chữ:
Mọi người: "…"
"Chúng ta đã sai rồi! Năm xưa tranh đấu với ma đạo, hao tổn vô số nguyên khí. Nhưng Thiên Kiếm Tông không cần đánh, chỉ cần nhẫn, cuối cùng lại thống trị thiên hạ! Đây mới là đại đạo chân chính!"
"Không! Ta nhất định phải đột phá! Dù có bán sạch gia sản, ta cũng phải có nó!"
Nói rồi, hắn giơ lên một bảng hiệu mới khắc dòng chữ:
"Nhưng… chúng ta không đánh nhau, không c·hết chóc, không đói khát. Có khi nào… đây chính là con đường yêu tộc nên theo?"
Hắn vỗ tay một cái, lập tức một đệ tử nội môn bước ra, cầm trên tay một cuốn sách cổ đầy khí tức thần bí.
“Sư phụ, đệ tử đã nhịn ăn ba tháng, sắp cảm ngộ đại đạo chưa?”
Đám Đệ tử tin giật thót suýt ngã dập mặt xuống đất
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.