Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 477: Trấn Ma Cổ Cầm

Chương 477: Trấn Ma Cổ Cầm


Đao của Hầu Yến Thanh cực kỳ nhanh, ánh đao lóe lên, xé rách không gian, nhanh đến mức gần như phát ra âm bạo.

Diệp Tiểu Xuyên trừng to mắt, giật mình nói: "Đao thật nhanh, hai thanh đao trong tay Hầu Yến Thanh, chẳng lẽ là pháp bảo hệ Phong?"

"Coi như ánh mắt ngươi không tệ, tiểu tử, hiện tại ngươi biết chỗ lợi hại của Phong hệ thần thông chứ, song đao trong tay người kia chính là pháp bảo Phong hệ, hắn thôi động, tốc độ của ngươi bây giờ cũng chưa chắc có thể nhanh hơn hắn."

Tư Đồ Phong tuyệt đối không buông tha bất kỳ cơ hội nào dạy bảo Diệp Tiểu Xuyên, để hắn học thêm người khác sử dụng pháp bảo hệ Phong như thế nào, đối với hắn ngày sau tìm hiểu kiếm ý của Tật Phong có ích lợi rất lớn.

Nghe Tư Đồ Phong nói tốc độ của Hầu Yến Thanh không dưới mình, điều này khiến người nào đó khinh thường bĩu môi, có chút lơ đễnh, Vô Phong Thần Kiếm của mình há có thể so sánh với song đao trong tay Hầu Yến Thanh?

Song đao của Ám Ảnh lưu quang dị sắc, song đao của Hầu Yến Thanh bay lượn, uy thế và tốc độ quả thật dọa người, nhưng khi hắn xoay tròn song đao tới gần Vân Khất U ba trượng, tiếng đàn duyên dáng bỗng nhiên vang lên trên lôi đài.

Vân Khất U vẫn khoanh chân ngồi trên lôi đài, không có bất kỳ ý tứ đứng dậy ứng chiến nào, chỉ thấy hai tay nàng tám ngón như bay, nhanh chóng gảy dây đàn.

Chỉ trong nháy mắt, tiếng đàn ưu mỹ bỗng nhiên tràn đầy ý túc sát, tiếng boong boong tựa như thiết thạch đan vào, động lòng người, đệ tử trẻ tuổi tu vi hơi yếu dưới lôi đài, trong tiếng sắt boong boong này, không ngờ cảm giác tinh huyết trong cơ thể mình bỗng nhiên dâng trào, tim đập vậy mà cũng bắt đầu theo tiếng đàn đột nhiên biến hóa.

Khi Hầu Yến Thanh vọt tới trước mặt Vân Khất U chưa tới một trượng, lưỡi đao lóe sáng gần như cắt trúng Vân Khất U, bỗng nhiên, ngón trỏ tay phải Vân Khất U bấm một dây đàn, một luồng khí vô hình từ dây đàn bắn ra, Hầu Yến Thanh vọt tới trước mặt, cũng không thấy y có động tác gì, lại đột nhiên cảm giác được một luồng sức mạnh không thể đỡ từ phía đối diện quét tới.

Trong lòng của hắn kinh hãi, trở tay song đao giao nhau trước người, chỉ nghe phịch một tiếng, khí lãng vô hình trùng kích vào song đao, chấn song đao run rẩy không thôi, Hầu Yến Thanh cũng bị cỗ khí lãng vô hình kia trùng kích lui lại bảy tám bước.

Hầu Yến Thanh ổn định thân thể, sắc mặt đại biến, ngạc nhiên nhìn Vân Khất U vẫn ngồi ngay ngắn trước mặt đánh đàn.

Hắn hét lên: "Ngươi dùng cách gì đây?"

Vân Khất thản nhiên nói: "Thương Vân chân pháp."

Hầu Yến Thanh cũng coi như là người có kiến thức rộng rãi, lập tức kêu lên: "Không thể nào!"

Nói xong, cầm ngang song đao hóa thành một c·ơn l·ốc x·oáy quét về phía Vân Khất U.

Vân Khất ung dung đánh đàn, một số người tinh thông âm luật đã nghe ra, giờ nàng đang đánh đàn là khúc đàn cổ 《 Cao Sơn Lưu Thủy 》 khúc này đặc biệt, âm điệu biến hóa rất lớn, khi thì nhu hòa như cầu nhỏ nước chảy, khiến người ta khoan khoái dễ chịu, khi thì như từ trên núi cao rơi xuống, kích thích.

Nhìn thấy Hầu Yến Thanh dùng song đao hóa thành c·ơn l·ốc x·oáy cuốn tới, mọi người đều cảm nhận rõ tiếng đàn đột nhiên biến đổi, nước chảy từ cây cầu nhỏ biến thành thác nước trên núi cao, bên trong cây cổ cầm nứt nẻ kia giống như ẩn chứa một con mãnh thú tuyệt thế, bỗng nhiên phóng xuất ra lực lượng vô song.

Sức mạnh đó chặn thế tiến công của c·ơn l·ốc x·oáy, một lát sau Hầu Yến Thanh mặt xám mày tro xuất hiện trên lôi đài. Trước khi lên đài gã đã chuẩn bị sẵn sàng đấu đao kiếm với Vân Khất U, Ám Ảnh song đao trong tay gã từng là phong hệ pháp bảo tổ truyền của phái Tử Vi chính đạo, thi triển tốc độ cực nhanh, gã có tự tin, dù không thể chiến thắng Vân Khất U thì ít nhất cũng sẽ liều mạng lưỡng bại câu thương.

Nhưng Vân Khất U không ngờ lại không theo lẽ thường, vừa đi lên đã đánh đàn, trong đàn cổ kia hình như có được sức mạnh vô tận, bản thân liên tiếp t·ấn c·ông nhiều lần, đều bị một cỗ khí lãng vô hình khổng lồ đụng cho choáng váng.

Trên thạch đài ngọc bích, Ngọc Cơ Tử bỗng nhiên từ từ đứng dậy, trên mặt lộ vẻ giật mình bi thương.

Ban đầu Vân Khất U lấy ra một cây đàn cổ, hắn chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng khi tiếng đàn vang lên, dùng sóng âm vô hình đánh tan thế công của Hầu Yến Thanh, hắn liền biết cây đàn cổ này đến từ nơi nào.

"Vân sư thúc."

Trong miệng của hắn không tự giác nói ra ba chữ này.

Làm Thương Vân chưởng môn, hắn biết vị sư thúc Vân Nhai Tử kia của mình, sau khi đạt tới cảnh giới kiếm đạo tối cao, dưới cơ duyên có được Trấn Ma Cổ Cầm, ngược lại nghiên cứu âm luật một đạo.

Giờ phút này, Trấn Ma Cổ Cầm ở trong tay Vân Khất U, chẳng phải là nói, Vân sư thúc đã q·ua đ·ời?

Vân Nhai Tử mấy trăm năm qua tuy rất ít lộ diện, nhưng nếu như không phải hắn chấn nh·iếp hạng người đạo chích kia, mấy trăm năm qua Thương Vân Môn cũng sẽ không có một thời kỳ phát triển tương đối bình thản.

Nghĩ đến Vân sư thúc có thể đã vũ hóa tiên tử, trong lòng Ngọc Cơ Tử liền lạnh lẽo.

Nhưng rất nhanh hắn đã phản ứng lại, Vân sư thúc hẳn là còn sống, nếu như Vân Nhai Tử sư thúc đi về cõi tiên, vậy Vô Song Kiếm sẽ tự động bay trở về mây xanh, bây giờ Vô Song Kiếm còn chưa trở về, đã nói lên Vân Nhai Tử sư thúc chưa c·hết.

Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Ngọc Cơ Tử đột nhiên cao hứng.

Vân sư thúc trước kia từng thu một đệ tử, đáng tiếc không đến ba năm, vị đệ tử kia đ·ã c·hết, từ đó về sau không còn truyền nhân nữa, kết quả Vân sư thúc nhìn trúng tư chất của Vân Khất U, truyền y bát cho Vân Khất U, đây tuyệt đối là chuyện tốt lớn đối với Thương Vân.

Chính Ma đại lão bên cạnh nhìn thấy Ngọc Cơ Tử thất thố từ trên ghế đứng lên, sắc mặt đều cổ quái.

Bỗng nhiên, Mạc Lâm lão nhân khàn khàn nói: "Trấn Ma Cổ Cầm? Nữ oa này là truyền nhân của Vân Nhai Tử?"

Lời vừa nói ra, đại lão chính ma xung quanh đều chấn động.

Thác Bạt Vũ cau mày nói: "Vân Nhai Tử? Kiếm Thánh Vân Nhai Tử? Hắn còn chưa c·hết?"

Ngọc Cơ Tử phục hồi tinh thần lại, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, cười nhạt nói: "Nhờ phúc Thác Bạt tông chủ, Vân sư thúc còn ở nhân gian, chỉ là lão nhân gia hắn tính cách tiêu sái, hôm nay du lịch hồng trần, nói không chừng sau này Thác Bạt tông chủ sẽ gặp Vân sư thúc, luận bàn một chút đạo pháp kiếm quyết."

Thác Bạt Vũ biến sắc, không nói gì, đương nhiên hắn biết mình không phải đối thủ của Vân Nhai Tử.

Mạc Lâm trưởng lão lớn tuổi nhất bên cạnh cười lạnh nói: "Hừ, đạo hạnh của Kiếm Thánh tiền bối quả thật rất cao, đã đạt tới cảnh giới Trường Sinh, nghe nói trên Kiếm Đạo nhất mạch cũng lĩnh ngộ tầng thứ ba. Năm đó Kiếm Thánh tiền bối cầm Vô Song xông qua Hắc Thạch Sơn, đi tới Thánh điện khiêu chiến cao thủ Thánh giáo ta, liên tiếp đánh bại hơn mười vị trưởng lão Thánh giáo. Đáng tiếc, Thánh giáo ta tru tâm lão nhân lấy trận pháp đối chiến, cùng Kiếm Thánh tiền bối bất phân thắng bại, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, Kiếm Thánh tiền bối còn ở nhân thế. Lão phu ở Man Hoang từng có duyên gặp mặt Kiếm Thánh tiền bối một lần, hắc, lão phu không bằng hắn, biết trấn ma cổ cầm bị hắn đoạt được, không nghĩ tới a, cách hơn hai trăm năm, lão phu lại nhìn thấy cây đàn này, vẫn là rơi vào trong tay một đứa bé gái, có thể nhập pháp nhãn Kiếm Thánh, truyền y bát cho hắn, nói vậy vị nữ oa oa tên là Vân Khất U này, nhất định là người phi thường. Qua mấy chục năm nữa, chỉ sợ người trong Thánh giáo, không một ai có thể áp chế nữ oa nhi này."

Chương 477: Trấn Ma Cổ Cầm