Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1046: Thanh Sương

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1046: Thanh Sương


Giờ phút này trong tôn điện của Vũ Tiên giới, máu Thanh Sương đã bị tinh thạch kia hấp thu toàn bộ. Lập tức trong thanh quang lại lóe lên hồng quang, vờn quanh bốn phía. Trong tiếng động ầm ầm, trận pháp mơ hồ có dấu hiệu mở ra.

Gần ngàn năm, vừa là ngàn năm chờ đợi, chờ đợi ngày đối phương thức tỉnh. Nhưng lúc này khoảng cách giữa hắn và Thanh sương không đầy ba trượng nhưng lại như cách nhau hàng vạn năm, như ngăn cách giữa sinh và tử, thậm chí còn xa xôi hơn.

- Thanh Lâm, ngươi để chúng ta tới cứu ngươi, lúc này đã làm mọi việc mà sao lại thế này??

Ngân y nữ thi không cần Vương Lâm phân phó, thì cần tâm niệm vừa động là có thể hiểu rõ mệnh lệnh của Vương Lâm.

Vương Nham nén kích động trong lòng, bình tĩnh nói, giơ tay phải lên chụp một cái. Lập tức từ trong khe trữ vật liền bay ra một đạo kiếm quang, hóa thành Chu Dật.

- Thánh khí chi huyết, thu!

Vương Nham, Hồ Quyên nhìn nhau, khoanh chân ngồi xuống hai bên thân thể Thanh lâm. Vương Lâm cũng không cần hai người phân phó. Lấy sự nghiên cứu của hắn đối với trận pháp cấm chế cũng đã nhìn ra được chút đầu mối, ngồi xuống bên cạnh Thanh Sương. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ánh sáng của tinh thạch lúc này càng thêm chói mắt trực tiếp xua tan ma ảnh sắp sửa hình thành. Cùng lúc đó, theo tiên lực dung nhập, lực hút đột nhiên tăng mạnh. Vương Lâm lập tức cảm thấy hoa mắt. Khôgn chỉ có hắn, Vương Nham, Hồ Quyên, Chu Dật, toàn bộ đều như vậy. Đợi tới khi thần trí Vương Lâm khôi phục lại thì cảnh tượng trước mắt hắn khiến hắn sững lại. Nơi này là một hải dương màu đen, bên ngoài khơi sóng trào mãnh liệt, ào ạt xô bờ, gió biển rất to thổi tới.

- Ta không biết ngươi làm sao lại trở thành kiếm hồn của Vũ tiên kiếm, nhưng ta cũng không xóa đi tư cách kiếm hồn của ngươi. nếu ngươi còn nói năng bậy bạ thì ta sẽ không cho người trở thành kiếm hồn nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một tiếng nói lạnh như băng truyền từ phía sau Vương Lâm tới.

Đang nói chuyện thì ở cách đó không xa lại có thanh quang lóe lên. Chu Dật chậm rãi xuất hiện. Hắn mới xuất hiện, thân thể liền run rẩy, si ngốc nhìn thanh Sương, thần sắc kích động lẩm bẩm:

- Vẫn còn thiếu một người, để cho Chu Dật thay thế đi. Dù sao hắn cũng có quen biết với Thanh Sương.

- Sư tôn. Rốt cục là thiếu thứ gì??

Vương Nham cẩn thận đặt thân thể của Thanh Lâm theo lời chỉ điểm của Hồ Quyên, để ở giữa trận, ngẩng đầu nhìn Vương Lâm.

Nhìn thấy ánh mắt của Chu Dật, Thanh Sương nhíu mày, thần sắc như bị sương lạnh bao phủ, lạnh như băng nói:

Vương Lâm hít sâu một hơi. Nữ tử nhìn quanh bốn phía nói:

Trên thế gian này có một loại ngăn cách, không phải sinh tử, mà là quên lãng.

Trong nháy mắt này, hai mắt Vương Lâm như điện, tay phải bắt quyết. Ngọn lửa trên mắt trái lao ra, một ngón tay điểm lên giọt máu tươi trên mi tâm Thanh Lâm, quát khẽ:

Thần sắc Tư Đồ nam cũng trở nên ngưng trọng, gật đầu nói:

- Tư Đồ Nam, giúp chúng tôi hộ pháp nhé.

Vương Nham đứng dậy, thần sắc lộ vẻ đau đớn. Giờ phút này hắn dường như muốn nổi giận vậy.

Khi lời này vừa thốt ra, Vương Lâm đã điều khiển cho thi thể Thanh Sương rơi vào đối diện với Thanh Lâm. Thiên Linh của hai phụ tử đặt đối nhau, tạo thành hình chữ nhất.

Hắn biết Đình Nhi đã quên hết thảy. Năm đó chẳng qua chỉ là một tia thần hồn vì hắn mà sinh ra thô. Tàn hồn đó đã tiêu tán trong thiên địa. Giờ phút này chỉ còn lại Thanh Sương, không phải là ĐÌnh Nhi của hắn.

Thân thể Thanh Lâm run lên, giọt máu tươi trên mi tâm nhúc nhích, ầm một tiếng bay ra, lao về phía vương Lâm. Đã không còn phong ấn của Thánh khí chi huyết, một cỗ hắc khí liền đột nhiên bao phủ toàn bộ khuôn mặt thanh Lâm, dần dần ma khí điên cuồng hiện lên.

- Ngươi nói tiếp đi.

Thanh Sương cũng chẳng thèm nhìn Vương Nham một cái, chỉ nhìn Hồ Quyên, khuôn mặt lạnh như băng mỉm cười nhẹ giọng nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Là ĐÌnh Nhi, Đình Nhi.

Ngân y nữ tử này nói chuyện hơi đứt quãng, dường như vừa mới học nói vậy.

Vương Lâm cũng không nhiều lời, mở cái khe trữ vật, thân thể Thanh Sương bay ra, sau đó còn có một viên tinh thạch.

Vương Lâm cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, không chút cố kỵ thân phận Thanh Lâm. Nếu lát sau mà Cổ ma thức tỉnh thì như vậy hôm nay bọn họ sợ rằng đều phải táng thân nơi này. Vương Lâm giơ tay phải lên. Thánh khí chi huyết lại chuẩn bị phong ấn Thanh Lâm một lần nữa. Chỉ là hắn không có tu vi của lão Thánh Hoàng, không có nắm chắc:

- Thiếu rồi. có phải không. thiếu máu người họ Vương.

Thanh Sương nhíu mày, bình tĩnh lạnh lùng như băng nói:

Vương Lâm theo tiềm thức hỏi.

- Nơi này là thức hải của phụ thân ta.

Hai ngón tay Hồ Quyên bắt quyết, sau đó điểm một cái. Lập tức có một điểm sáng rơi xuống tinh thạch kia. Đột nhiên thanh quang từ tinh thạch bừng lên, bao phủ toàn bộ trận pháp. Tinh thạch này khi Vương Lâm ở Chu Tước Thánh Tông đã đưa cho Vương Nham và Hồ Quyên nghiên cứu, hiển nhiên là hiểu rất rõ.

Vương Nham sau khi thấy Thanh Sương cũng sững lại, trong mắt lộ vẻ vui mừng nói:

Chỉ là mãi cho tới bây giờ, trận pháp đã ầm ầm vang động mở ra nhưng vẫn không thấy dấu hiệu Thanh lâm tỉnh lại. Ngược lại cùng với toàn thân Thanh Lâm ma khí nồng nặc, dường như là Cổ Ma Tháp Già lại một lần nữa xuất hiện. Một màn này liền khiến cho Vuơng Nham và Hồ Quyên đại biến, sắc mặt Vương lâm cũng âm trầm hẳn. Chỉ có Chu Dật là không để ý tới bất cứ thứ gì, chỉ yên lặng nhìn Thanh sương.

- Vâng.

Thân thể Chu Dật run lên, dường như bị búa tạ giáng vào ngực, sắc mặt tái nhợt, lui lại vài bước, vẻ khổ sở càng đậm nhưng không nói gì thêm mà thấp giọng hô:

Một ngàn năm trước hắn cũng vậy, vì một thi thể một đốt cháy linh hồn, có thể c·h·ế·t nhưng quyết không cho phép người khác cướp Đình Nhi của hắn.

Thần sắc nàng bình tĩnh, nhìn hải dương đen kịt, bình thản nói.

Hồ Quyên cắn môi, nhẹ giọng nói. Trong lòng nàng rất khẩn trương. Trận pháp này bọn họ không có thời gian tìm hiểu chi tiết, có thể thành công hay không nàng cũng không nám chắc.

Giờ phút này hắn cũng vẫn như vậy, cho dù Đình Nhi trước mặt đã trở nên xa lạ, dù là chẳng còn có thể gần nhau, dù là thân phận địa vị chênh lệch nhưng hắn vẫn như một ngàn năm trước, như hai ngàn năm trước.

- Yên tâm!

Vương Lâm trầm giọng nói.

Nhưng ngay lúc máu tươi của Vương Lâm rơi trên tinh thạch, trong nháy mắt trận pháp ầm ầm lóe lên thanh và hồng quang, không ngờ cấp tốc chuyển động. Một luồng lực hút khổng lồ trong nháy mắt truyền ra. Vương Nham, Hồ Quyên lập tức cảm nhận thấy tiên lực trong cơ thể điên cuồng bị hút đi, trực tiếp bị trận pháp này hấp thu. Chỉ trong chốc lát, sắc mặt hai người đã tái nhợt, cực kỳ suy yếu.

Trong đầu Vương Lâm như có một tia chớp ầm ầm lóe lên, không nói hai lời liền cắn chót lưỡi, trực tiếp phun máu tươi lên trên tinh thạch. Cùng lúc đó, ma khí trên người Thanh Lâm dường như đã dày đặc tới cực điểm. Ma khí bên ngoài cơ thể hắn đã hóa thành ma ảnh. Cổ Ma Tháp Già tựa hồ đã thức tỉnh.

Vương Nham sắc mặt tái xanh, trong lòng lo lắng không thể diễn đạt bằng ngôn từ. Bao nhiêu kỳ vọng tại giờ khắc này sắp sửa thành công thì lại thất bại trong gang tấc. Sắc mặt Hồ Quyên tái nhợt, kinh ngạc nhìn ma khí không ngừng ra tăng trên thân thể Thanh Lâm, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.

- Tạm thời.

Rốt cục là thiếu thứ gì?! (đọc tại Qidian-VP.com)

Cùng lúc đó, tay phải Vương Lâm cũng giơ lên, điểm lên cánh tay Thanh Sương một cái. Lập tức trên cánh tay nàng có một vết thương xuất hiện, dùng nguyên lực ép ra một giọt máu tươi, rớt vào trên tinh thạch.

Đúng lúc này thì ở phía không xa có hai đạo thanh quang xuất hiện, dần dần hiện ra là Vương Nham và Hồ quyên. Hai người liếc mắt một cái liền nhận ra Thanh Sương, thần sắc lộ vẻ kích động.

Chương 1046: Thanh Sương

- Ngươi tỉnh rồi.

Loại đau đớn này trong thân thể hắn dường như hấp thu toàn bộ thể lực của hắn, khiến hắn dần dần suy yếu, dần dần không thể thừa nhận.

Chỉ là nhìn dung nhan đã bên mình ngàn năm này, một nỗi đau đớn không thể tưởng tượng như xé lòng Chu Dật, khiến thân thể hắn không ngừng run rẩy, khôgn thể tự khống chế.

Hồ Quyên lập túc nói.

- Ngươi là.

Vương Lâm quay phắt người nhưng lại thấy ngân y nữ thi lần đầu mở miệng nói chuyện. Nàng thấy ánh mắt của Vương Lâm, lập tức cúi đầu.

Hồ Quyên gật đầu nói.

Chu Dật ngẩn ra, vẻ mặt trở nên ảm đạm, lắc đầu khổ sở nói:

Vương Lâm xoay vụt lại nhìn về phía sau. sau khi nhìn lại hắn phải hít sâu một hơi. Phía sau hắn là một nữ tử toàn thân bạch y trắng như tuyết, dung nhan tuyệt đẹp, đẹp tới kinh tâm động phách, lại có một luồng lãnh ý tràn ngập thân thể nàng. Ở bên cạnh nàng có thể cảm nhận được hàn khí tỏa ra từng đợt.

- Ngươi gọi ai là Đình Nhi?

Lời này vừa nói ra, chẳng những ánh mắt Vuơng Lâm nhìn về ngân y nữ tử mà ngay cả Vương Nham và Hồ Quyên cũng đều đồng loạt nhìn lại.

Tiên lực trong cơ thể Vương Lâm vốn không nhiều lắm, lúc này lập tức toàn bộ bị hút sạch.

Thần sắc Vương Lâm trở nên âm trầm. nên làm gì thì cũng đã làm rồi. Ba thứ đồ vật đều khôgn thiếu, nhưng lúc này nhìn lại Thanh Lâm căn bản là không có khả năng thức tỉnh, thức tỉnh chỉ có thể là Cổ Ma Tháp Già. Nhìn chằm chằm vào tinh thạch nọ, đầu óc Vương Lâm nhanh chóng suy tính nhưng mặc hắn suy tư như thế nào, cuối cùng vẫn không nghĩ ra là thiếu sót ở đâu!

- Trước đây. Hoa phi. Ở đó đã từng nói chủ nhân họ Vương, có thể vào trong động phủ của tiên đế.

- Thanh Sương muội muội.

- Bắt đầu đi.

Bạch y nữ tử kiệm lời, âm thanh lạnh lùng nói.

- Ngươi sống lại rồi sao?

- Hóa ra là hồn phách của muội đã tụ lại. Nếu thế thì với thần thông của sư tôn có thể khiến muội thức tỉnh một lần nữa.

- Nhiều năm không gặp, tỷ tỷ có thể sống sót trong lúc tiên giới sụp đổ, Thanh Sương rất mừng.

Vương Lâm nhíu mày, đang muốn nói thì Chu Dật lúc này lại nhìn hắn lắc đầu. hắn dù thế nào thì cũng không muốn trách Đình Nhi của hắn. Hết thảy là do hắn cam tâm tình nguyện. Hai ngàn năm trước hắn như vậy, chỉ vì một thi thể mà từ bỏ sư môn, khiến cho ân sư phẫn nộ mà thành tật.

Chu Dật sau khi hiện thân nhìn thấy Thanh Sương, thần sắc trở nên nhu hòa, nghe theo phân phó của Vương Nham, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Thanh sương. Chỉ là ánh mắt hắn thủy chung vẫn chưa rời khỏi Thanh Sương. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu chỉ như thế thì cũng không thể khiến Vương Lâm khiếp sợ. Nhưng nữ tử trước mắt này quá mức quen thuộc. Nữ tử đó chính là tiên quân Thanh Sương.

- Thân thể Thanh Sương và thân thể tiên đế đặt đối đầu vào nhau.

Vương Lâm gật đầu, nhìn Tư Đồ nam và ngân y nữ thi nói:

- Đình Nhi đã đi rồi.

Ngay trong nháy mắt này, tinh thạch bay theo thân thể Thanh Sương dường như bị một lực lượng dẫn dắt, tự động rơi vào giữa đầu hai người, tỏa ra từng luồng thanh quang, dung hợp với thanh quang trên mặt đất. Trong nháy mắt này, thanh quang của trận pháp bừng sáng, cơ hồ chiếu rọi bốn phía.

Một tiếng nói yếu ớt mang theo vẻ do dự chậm rãi truyền tới từ phía sau Vương Lâm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1046: Thanh Sương