Tiên Nghịch
Nhĩ Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1840: Bàn tay này của ai!
Vương Lâm chậm rãi mở miệng.
Hải Tử Thiên Tôn giống như rất hứng thú với đề tài này, lại nhìn Vương Lâm nói.
Đến. Đến. Đến đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Với tu vi của ngươi, có thể có được chiến lực của Thiên Tôn, bị nhốt ở nơi này lại không nóng nảy chút này, nghĩ chắc là không có song tu đạo lữ. Nếu không thì cũng không có khả năng lại không lo lắng chút nào tới chuyện thoát vây.
Khuôn mặt đó không có da mặt, huyết nhục mơ hồ, trông cực kỳ khủng kh·iếp, nhưng lại tràn ngập sự uy nghiêm không nói lên lời. Thân thể hắn chỉ hư ảo mơ hồ, không nhìn rõ ràng, duy có
Hải Tử Thiên Tôn này lúc đầu ta thấy bình thường. Nhưng vừa rồi lại hơi làm càn rồi.
Tông môn.
Tổng thể mà xét thì coi như là hài lòng. Cứ như vậy đi. Đợi tới khi thoát vây thì chuyện song tu đạo lữ của ngươi tỷ tỷ sẽ giúp cho.
Hải Tử Thiên Tôn này rõ cổ quái!
Trong ba năm này hầu như cứ cách một năm lại có tiếng ầm vang truyền tới từ bên ngoài, giống như có lực lượng mạnh mẽ đánh vào tầng sáng. Mà theo thời gian trôi qua, tiếng động này lại càng thường xuyên vang lên hơn.
Ánh mắt Vương Lâm xuyên thấu qua tầng sáng đang giao động, nhìn vào thân ảnh đang điên cuồng đánh tới.
Ta không sao.
Ánh mắt Hải Tử Thiên Tôn lộ vẻ sợ hãi, nhẹ giọng mở miệng nói.
Thấy Vương Lâm nói vậy, khuôn mặt Hải Tử Thiên Tôn lộ nụ cười, nhìn hắn nhẹ giọng nói.
Thu lại thần thông mị hoặc của ngươi đi.
Khuôn mặt mơ hồ kia không có lớp da, hai mắt trong nháy mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, xuyên thẳng qua ba tấc trong tầng sáng, giống như muốn xuyên thấu qua hai mắt Vương Lâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương Lâm nhướng mày.
Thân thể mềm mại của Hải Tử Thiên Tôn sững lại, nhìn bóng lưng Vương Lâm lao về phía trước. Bóng lưng này khiến nàng nhớ tới cảnh mấy năm trước Vương Lâm che chờ trước người mình.
Hải Tử Thiên Tôn suy nghĩ trong chốc lát. Trong tất cả các cường đại tông môn trong ấn tượng của nàng dường như không có Thất Đạo Tông.
Vương Lâm nhíu mày, trầm ngâm một lát, sau đó liền không để ý tới nàng nữa mà đắm chìm vào hấp thu Sơn Hải thụ linh.
Nó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chúng ta. quan sát nhất cử nhất động của chúng ta. Mấy năm nay đều như thế.
Vương Lâm thầm than. Người ta hỏi tới tông môn của hắn, lúc này lại khiến hắn nhớ tới cố hương.
Vương Lâm từ trong nhập định tỉnh lại, ánh mắt lộ vẻ nhớ lại.
Hồi lâu hắn mới bình tĩnh nói.
Đôi mày Hải Tử Thiên Tôn nhíu chặt, thần sắc lộ vẻ bất đắc dĩ.
Thất Đạo Tông? (đọc tại Qidian-VP.com)
Đôi mắt xinh đẹp của Hải Tử Thiên Tôn nhìn lên người Vương Lâm.
Ta không có tông môn, từ nhỏ đã đi theo sư tôn, lớn lên bên trong Đế Sơn.
Nếu như để vạn trượng như trước, phân tán như cũ thì e rằng đã b·ị đ·ánh tan rồi.
Từ trăm trượng, lúc này nó liền giảm đi một nửa, chỉ còn năm mươi trượng! Hải Tử Thiên Tôn lúc này cũng tỉnh lại, thần sắc biến hóa cất bước đi tới.
Hải Tử Thiên Tôn đang định nói chuyện tiếp thì trong hai mắt Vương Lâm đột nhiên tỏa ra kim quang. Trong kim quang này, thần sắc hắn cực kỳ uy nghiêm, có một luồng lực lượng trấn áp mạnh mẽ.
Vương Lâm lại nhíu mày. Đưa mắt nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mắt này một cái, mơ hồ cảm thấy người này hình như có hơi kỳ quái, bất đồng với cảm giác của mình về nàng.
Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn phía trên tầng sáng, lại thấy được trong bóng tối một thân ảnh mơ hồ. Thân ảnh này giống như ẩn ở nơi đó. Đưa mắt nhìn hắn.
Ngươi tu đạo bao nhiêu năm rồi?
Tướng mạo tầm thường, nhưng khí chất đặc biệt, cũng không tệ lắm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong mắt Vương Lâm hiện lên một tia hàn ý. Đứng dậy đi tới một góc xa Hải Tử Thiên Tôn, một lần nữa ngồi xuống, nhắm mắt đả tọa. Luyện hóa thụ linh thứ ba.
Hành động đột ngột này khiến cho Hải Tử Thiên Tôn lộ ra vẻ lo lắng, thân thể cũng nhoáng lên, đang định đi theo.
Hai người nhẹ giọng nói chuyện giống như có một không khí đặc thù tràn ngập phạm vi trăm trượng này.
Ngươi không nên đi tới. Nếu phát hiện ra ta có gì không đúng thì lập tức đánh thức ta dậy!
Vương Lâm không quay đầu lại nhưng giọng nói lại vang vọng trong tâm thần Hải Tử Thiên Tôn.
Vương Lâm chậm rãi mở miệng. Lúc này khoảng cách của hắn tới tầng sáng chỉ còn một tấc, đi tới một chút nữa là sẽ xuyên qua tầng sáng này!
Vương Lâm lắc đầu.
Trong nháy mắt Vương Lâm thức tỉnh, thân ảnh mơ hồ bên ngoài tầng sáng phát ra tiếng gào thét, đánh mạnh lên tầng sáng, giống như muốn nhảy vào bên trong. Tầng sáng này lóe lên kịch liệt, giống như sắp sửa bị nghiền nát vậy.
Trong nháy mắt khi nhìn rõ khuôn mặt của thân ảnh này, hai mắt Vương Lâm đột nhiên co rút lại, lộ ra vẻ không thể tin nổi. Tâm thần hắn giống như có trăm vạn lôi đình ầm vang, thân thể chấn động mãnh liệt!
Ngay trong nháy mắt khi giọng nói này vang lên, từ trong thân thể Vương Lâm truyền ra tiếng tim đập thình thịch giống như lôi đình vang lên. Tiếng động này ầm ầm không ngừng, giống như tiếng gọi thức tỉnh khiến Vương Lâm lập tức tỉnh lại. Trong nháy mắt này, bên tai hắn truyền tới tiếng kinh hô lo lắng của Hải Tử Thiên Tôn. Thậm chí một làn gió thơm cuốn tới, Hải Tử Thiên Tôn đã tới gần hắn.
Nói chuyện với phân thân của Vương mỗ đi. Đừng có quấy rầy ta tu hành.
Tầng sáng trăm trượng lúc này trong ba năm đã có dấu hiệu thu nhỏ lại.
Sư tôn ta tốt lắm. hay là theo lão nhân gia người đi.
Hiện giờ thì có vẻ như còn chút bí ẩn đây.
Hải Tử Thiên Tôn sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Vương Lâm lại nghĩ ra phương pháp như vậy, đôi mày thanh tú nhíu lại, nhìn thoáng qua lôi đình chân thân băng lãnh tỏa ra khí tức sát lục nồng đậm đang nhìn chằm chằm vào mình, hừ nhẹ một tiếng, cũng nhắm mắt ngồi xuống.
Chương 1840: Bàn tay này của ai!
Vào tháng thứ tư của năm thứ ba này, đột nhiên tiếng ầm vang bên ngoài tầng sáng trở lên kịch liệt hơn quá khứ rất nhiều, cắt đứt việc tu hành của Vương Lâm, khiến hắn bỗng ngẩng đầu nhìn lại.
Thần sắc hay giọng điệu của Hải Tử Thiên Tôn lúc này cũng không giống với ba năm trước, giờ lại khôi phục bình thường.
Hai mắt Vương Lâm lóe lên kim quang, cả người lập tức tỉnh táo lại.
Vương Lâm vừa nói vừa phất tay. Lập tức hư ảnh biến rao ra, lôi đình chân thân bước ra khoanh chân ngồi xuống giữa Hải Tử Thiên Tôn vào Vương Lâm.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, trong khi Hải Tử Thiên Tôn đang sửng sốt, thân thể đột nhiên bay lên, thẳng về phía bên trên.
Tiếng ầm vang duy trì liên tục hơn nửa canh giờ mới từ từ tiêu tán. Tầng sáng phòng hộ lúc này chỉ còn lại năm mươi trượng mà thôi! Khoảng cách năm mươi trượng đối với Vương Lâm và Hải Tử Thiên Tôn mà nói đã là quá gần. Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Đế Sơn rất đẹp. Mỗi khi tới mùa này lá đỏ ngập nơi này, giống như ngọn lửa bùng cháy vậy. Ngươi nếu có cơ hội có thể đi tới Đế Sơn một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong ba năm này Hải Tử Thiên Tôn cũng không nói một câu nào, như chìm đắm vào đả tọa giống Vương Lâm, thỉnh thoảng thần sắc lại biến hóa, không biết đang tu luyện thần thông gì.
Ở bên ngoài tầng sáng, thân ảnh mơ hồ kia chợt dừng lại, cũng ở cách tầng sáng ba tấc, cách Vương Lâm trong tầng sáng không tới sáu tấc!
Trong đầu Vương Lâm ầm vang, trong nháy mắt mất hết mọi ý thức, chỉ còn lại ánh mắt hóa thành một đôi mắt vĩnh hằng. Cặp mắt kia mang theo một vẻ quỷ dị không nói lên lời, hóa thành một giọng nói vang vọng trong tầm thần Vương Lâm.
- Tiên Tổ!
Trong ba năm này Vương Lâm không để ý tới Hải Tử Thiên Tôn chút nào, không ngừng hấp thu Sơn Hải thụ linh trong thân thể, khiến cho mộc bản nguyên trong cơ thể hắn không ngừng trưởng thành. Thời gian ba năm, hắn hấp thu được bốn thụ linh xong, mộc bản nguyên nọ đã có chút thành tựu.
Tu vi không cao nhưng lại có chiến lực Thiên Tôn, phi thường tốt.
Ta tới từ Thất Đạo Tông!
Chưa!
Biến hóa lúc trước của Hải Tử Thiên Tôn khiến ấn tượng của Vương Lâm thay đổi. Nhưng hắn lại không phát hiện ra hiện tượng giống như một thân thể, hai hồn phách, cho nên mới dùng ánh mắt Tiên Cực Kiếm đảo qua, nhưng cuối cùng cũng không phát hiện ra chút dấu vết nào.
Hải Tử Thiên Tôn không biết tại sao đột nhiên hỏi tới vấn đề này.
Ta vốn trước đây tưởng bàn tay nọ sau khi đi ra có biến đổi, cho nên sau khi xuất hiện không lao thẳng tới ta mà lại công kích nàng ta.
Đông Châu Thất Đạo Tông, là một tông môn rất nhỏ.
Hẳn là không dài như ngươi.
Trong tích tắc khi nhìn nhau, tâm thần Vương Lâm chấn động, giống như ánh mắt ở bên ngoài tầng sáng ẩn chứa một lực lượng kỳ dị, có thể hút tâm thần Vương Lâm tới, hóa thành một luồng ý tức xao động tràn ngập thân thể Vương Lâm.
Đôi mắt Hải Tử Thiên Tôn sáng ngời, nhìn Vương Lâm, nhẹ nhàng chớp chớp đôi mắt động lòng người.
Trong nháy mắt khi ngẩng đầu, thần sắc hắn biến đổi. Đứng dậy bước về phía trước. Hầu như trong nháy mắt thân thể hắn di động, tầng sáng trăm trượng này trong tiếng ầm vang đã co lại!
Một vùng hoa văn màu lục di động trên làn da Vương Lâm. Hoa văn này thoạt nhìn giống như thực vật, như ẩn như hiện, khiến cho hình dáng của hắn lúc này hơi quỷ dị.
Thời gian thoáng một cái đã trôi qua ba năm.
Hải Tử Thiên Tôn nghe vậy thì lập tức che miệng cười rộ lên. Đây là lần đầu tiên trong một năm nay nàng như vậy.
Tầng sáng phòng hộ này xem ra ngay cả trăm năm cũng không thể duy trì nổi nữa. Ta đã không ngừng co rút lại, lấy cách này chống cự với bàn tay kia nhưng chỉ được ba năm đã trở thành năm mươi trượng rồi.
cánh tay trái của thân ảnh này lại cực kỳ chân thật, giống như tồn tại thật sự vậy, có cả làn da!
Trong nháy mắt Vương Lâm đã tới gần biên giới của tầng sáng kia, khuôn mặt chỉ cách tầng sáng không tới ba tấc. Trong nháy mắt khi hắn tới, đột nhiên hư ảnh ở bên ngoài tầng sáng cũng chuyển động, bất ngờ vọt về phía Vương Lâm.
Bản thể Vương Lâm ở phía xa xa trong lúc Hải Tử Thiên Tôn nhắm mắt đả tọa, đồng tử âm thầm co rụt lại.
Lấy chiến lực Thiên Tôn của ngươi, tại Nam Châu này chắc chắn Đạo Nhất Thiên Tôn sẽ mời chào ngươi. Đồng ý rồi sao?
Nể tình ngươi đồng thời bị vây với ta ở nơi này, lúc trước lại không một mình rời đi, có muốn ta giới thiệu cho một người hay không?
Như vậy nó rốt cục là bàn tay của ai!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, giọng nói lạnh như băng chậm rãi vang lên.
Hải Tử Thiên Tôn nhẹ giọng nói.
Sợ là không lâu nữa, phạm vi năm mươi trượng này lại còn có thể giảm xuống, cho tới khi tầng sáng sụp đổ.
Nó là một bàn tay gãy!
Tạm thời ta chưa nghĩ tới.
Nếu như ngươi bị nhốt ở nơi này thời gian quá dài, muốn tìm một người nói chuyện thì Vương mỗ tìm cho ngươi một người!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.