Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17 : Sự thật của Đạo Quan Môn
-“Hắc… Liền biết các ngươi sẽ như thế này mà… Không uổng ta đứng ở đây đợi sẵn.” Lâm Phàm từ đâu xuất hiện, cười nhạo nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Năm người liền nhấc bước tiến thẳng về phía khu vực phát ra âm thanh kì dị, càng tiến lại gần, âm thanh ngày càng hiện rõ, đó không phải là âm thanh gì kì lạ, là giọng nói có chút khàn, phát ra từ một người, sau khi lắng nghe thật kĩ đạo âm thanh này, Lâm Phàm không khỏi cảm thấy bất ngờ, vẻ mặt đầy hoảng sợ, hướng mặt nhìn về phía bốn người, chuẩn bị lên tiếng, Tiểu Ngưu Nhi liền cắt ngang.
Trước mệnh lệnh của sư phụ, đám người không một ai dám phản kháng, tất cả mọi người liền xô đẩy đi đến một bên mộc nhân nhìn lấy.
-“Đâu… Đâu có… chẳng qua bọn ta vô tình gặp nhau rồi tiện thể kéo ra đây thôi, tất cả là trùng hợp cả… Mọi người nói có đúng không… Ha ha ha….” A Đại ánh mắt vội xoay chuyển, nhìn về phía khác đáp.
-“Ngươi không cần nói thêm nữa, ý bọn ta đã quyết rồi, dẫu sao chuyện Nhị Cẩu biến mất, hay cái xác kia có phải là Nhị Cẩu hay không, chúng ta đều phải chịu một phần trách nhiệm, nếu quả thật từ cái thứ đồ chơi kia mà tạo thành, ngươi nghĩ chúng ta liệu có thể tránh né được sao? Đầu tiên là Nhị Cẩu, kế tiếp Thông Càn cũng đã lờ mờ cảm giác thấy có ai đó đang thầm quan sát hắn chỉ sau một ngày Nhị Cẩu biến mất… Ngươi đừng nói với ta, tất cả đều là trùng hợp đi…” Vũ Nam Sơn hai mắt loé lên tia lạnh, gằn giọng nói.
-“Cũng không phải là không muốn cho hắn biết, một khi hắn biết, hắn chắc chắn sẽ không để chúng ta thực hiện chuyện đó, bằng mọi giá Lâm Phàm sẽ can ngăn.” A Đại vẻ mặt bất đắc dĩ đáp.
-“Đúng… Đúng… Đúng… Là vô tình thôi…” Tiểu Ngưu Nhi ấp úng trả lời.
-“Cứ quan sát trước tình hình đã.” A Đại cắn chặt răng, tay siết chặt quyền nói.
-“Chuyện này thế nào? Sao tự nhiên lại do dự, ngươi biết được chuyện gì khác à?” Vũ Nam Sơn hai mắt nhíu mày liền nói.
-“Lão đi rồi, hành động thôi.” Một người khác trong nhóm liền ra tay thúc giục mọi người nói.
-“Về phần có người đang quan sát hắn… Chuyện này…” Lâm Phàm nói đến đây liền ngập ngừng do dự.
-“Chuyện đại sự như thế, sao các ngươi không nói với trưởng thôn, một mình tiến vào nơi này, đi góp mạng à?” Lâm Phàm tức giận nói.
-“Đến gần nhìn cho thật kĩ, đây chính là hạ tràng dành cho những ai có m·ưu đ·ồ làm phản.” Đào Đạo Nhân hét lớn.
-“Aaa…” Nghe thấy đạo âm thanh đột nhiên xuất hiện kề bên, A Đại không khỏi hoảng sợ, cả người tránh né sang một bên, khiến Vũ Nam Sơn phía trên mất lấy thăng bằng, liền đổ nhào về phía sau.
-“Ừm… Vậy được, ta có chuyện đi trước, mọi người ở lại chơi vui vẻ.”
-“Không… Không có gì, điều đáng nói là sao các ngươi lại ở chỗ này, tính làm gì với lão đạo nhân, các ngươi bớt gây thêm chuyện phiền phức thêm được không, trong thôn xảy ra nhiều chuyện lắm rồi.” Lâm Phàm khẽ lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía nhà Đào Đạo Nhân, không nhanh không chậm nói.
-“Được rồi… Không sao đâu… Có thể do chuyện lúc qua khiến ngươi sinh ra cảm giác lo sợ mà thành thôi… Đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Lâm Phàm đưa tay vỗ lấy đôi có phần thấp bé của Thông Càn liền nói.
-“Kìa… Đến rồi…” Tiểu Ngưu Nhi hai mắt như thể nhìn thấy thứ gì đó, khẽ nói nhỏ với mọi người.
-“Ừm, lão nhân mặc đạo bào vàng chính là Đào Đạo Nhân, còn hai người đi sau, ta không biết, chưa từng thấy qua, có thể là đệ tử của lão.” Tiểu Ngưu Nhi gật đầu đáp.
Đào Đạo Nhân tay buông lấy trường tiên cùng côn, khẽ phấc tay hướng về phía Dương Tử cùng Huyền Tử, hai người như thể hiểu ý xoay người tiến thẳng vào phía bên trong, âm thanh ken két như một đồ vật đang được kéo lên lết trên sàn nhà vang lên, khiến đám người cùng Lâm Phàm bên ngoài không khỏi nhíu mày.
-“Thật sự là vô tình?” Lâm Phàm hai mắt nheo lại, nhìn đám người liền nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
-“Suỵt, đừng lên tiếng, ta vừa nghe thấy có tiếng gì đó phát ra tại đằng kia… Cẩn thận…” A Đại đưa tay chỉ về một hướng liền nói.
-“Ài… Thật không biết các ngươi giấu giấu giếm giếm hắn làm gì… Các ngươi thật sự nghĩ rằng hắn không biết sao? Suy nghĩ quá đơn giản.” Vũ Nam Sơn khẽ thở dài, lắc đầu liến nói.
-“Chuyện này… Ài… Ta biết mọi người cảm thấy khó chịu trong chuyện này, ta có thể nói tất cả những chuyện đã xảy ra vừa qua, thực sự nó quá quái dị, quái dị đến mức không thể nào lý giải được, tính nghiêm trọng của sự việc cũng đã vượt xa những gì mà chúng ta biết, chỉ cần một hành động bất trắc, liền sẽ góp mạng mình vào bất kì lúc nào…” Lâm Phàm không chịu từ bỏ, tiếp tục khuyên nhủ nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
-“Thật lạnh lẽo…. Có phần u ám…” Tiểu Ngưu Nhi vẻ mặt hoảng sợ liền nói.
-“Người đó là Đào Đạo Nhân mà ngươi nói à?” A Đại hấc đầu về phía trước liền nói.
-“Chuyện của Thông Càn, bọn ta đã biết từ sớm, mỗi người đều đã nói ra góc nhìn của mình rồi, còn mỗi ngươi, ngươi thấy thế nào?” A Đại liền đưa mắt nhìn về phía Lâm Phàm nói.
-“Hôm qua, bổn đạo giáo lần đầu tiên xảy ra chuyện thật khiến ta phải đau lòng, phản đồ a, là phản đồ, thật không ngờ công ơn nuôi dưỡng nhiều năm, lại là bạch nhãn lang… Ài…” Trong miệng liền nói đau lòng, thế nhưng trên mặt đạo nhân, khí lệ kia gần như muốn ngưng tụ ra hết cả mặt.
-“Giờ thế nào… Rời khỏi?” Thông Càn hai tay run rẩy đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)
-“Ngươi… Ài…” Mắt nhìn thấy đồng bạn không nghe theo lời khuyên nhủ, Lâm Phàm khẽ thở dài, hít một hơi thật sâu, sắc mặt trở nên bình tĩnh, chân liền đạp lên phần đầu gối A Đại, nhảy thẳng lên phần từng, dùng sức đu qua bên nhà.
-“Biết là thế, thế nhưng cũng không nên hành động theo cảm tính như thế này được, quá nguy hiểm.” Lâm Phàm liên tục đưa ra lời khuyên ngăn nói.
-“Lên thôi.” Khoác tay Lâm Phàm, Vũ Nam Sơn chân liền đạp lên phần đầu gối A Đại, cả người vận sức, nhảy thẳng lên phía bờ tường, tay bám lấy phần mặt, dùng sức đu qua bên kia nhà.
-“Các ngươi tính đứng đây nói tới bao giờ, thời gian không còn nhiều đâu, mau đưa ra quyết định.” Tiểu Ngưu Nhi gấp gáp nói.
Khẽ gật đầu nói, Lâm Phàm vội xoay người, chân hướng về phía Tây cửa thôn mà đi, Triệu Ngọc Nhi thấy vậy liền bám theo Lâm Phàm, tay chân liên tục múa mấy, miệng nói không ngừng, như thể đang muốn biểu lộ chuyện gì đó.
-“Cái gì?” Vũ Nam Sơn, A Đại, Thông Càn, đồng âm nói.
-“Được rồi, không nói đến nữa… Khi nào bắt đầu đây, cũng không biết khi nào lão đạo nhân kia rời khỏi nhà…”
-“Chịu thôi, bọn ta cũng không muốn, chẳng qua chỉ muốn làm sáng tỏ sự kiện của Nhị Cẩu, rằng lão nhân có dính dáng gì đến chuyện đó hay không, ngoài ra bọn ta chẳng có mục đích gì cả.” A Đại nhún vai đáp.
-“Chiếu theo những gì các ngươi nói… Là vô tình thôi… Các ngươi cũng can đảm lắm, dám trèo vào nhà đạo nhân, lão biết được, các ngươi coi như xong, chưa kể bên trong không biết còn có gì đang chờ đợi các ngươi…” Lâm Phàm vẻ mặt nghiêm túc liền nói.
Mọi người không nói không rằng liền hướng về phía vách nhà đạo nhân nằm sau giữa lối nhỏ ngăn cách giữa hai nhà, như thể đã được bàn giao từ trước, đám người ra tay vô cùng nhuần nhuyễn, không một chút vướng bận, kẻ đứng phía lối vào thầm quan sát, người hai chân liền thủ thế, tạo điểm chống cho người khác bước lên leo vào, tất cả quá trình liền diễn ra vô cùng thanh thoát.
-“Các ngươi mặc dù gia nhập bổn đạo giáo cũng đã được thời gian, có đôi chút quy cũ do thấy không cần thiết, ta liền không đưa ra, thế nhưng cái gọi là không quy củ liền sẽ không thành đạo, phạm sai lầm nhất định phải bị phạt, đây chính là quy củ của Đạo Quan Môn chúng ta…” Đào Đạo Nhân khẽ gầm lớn.
-“Đ-Đây không… phải là giọng nói của Đào Đạo Nhân sao? Chẳng phải lúc nãy lão đã rời khỏi… Chuyện quái gì đang xảy ra….” Tiểu Ngưu Nhi vẻ mặt đầy hoảng sợ, khẽ nói nhỏ.
-“Ngươi nghĩ người ta sẽ tin cái câu chuyện mà ngươi kể sao, chơi xong một trò chơi, liền biến mất, xuất hiện xác người?” Vũ Nam Sơn bễu môi khinh thường đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 17 : Sự thật của Đạo Quan Môn
-“Đúng vậy… Ngồi ở đây một lát bọn ta liền tản liền… Không có gì đâu…” Vũ Nam Sơn nhìn thấy Lâm Phàm vẻ nghi ngờ, liền đứng lên, vỗ vai hắn nói.
-“Nếu không phải nơi này là khuôn viên của người ở, ta cứ tưởng nơi này chính là bãi tha ma, quá mức cô lạnh, khiến ta thật không thoải mái.” Vũ Nam Sơn nhíu mày nói.
Thời gian trôi qua liền không lâu, Tiểu Ngưu Nhi, Thông Càn, A Đại, Vũ Nam Sơn cùng Lâm Phàm, năm người liền có mặt tại bên trong sân đạo nhân, đối với những người khác, đây là lần đầu tiên bọn hắn xâm nhập vào gia cư của một đạo sĩ, cả người liền trở nên căng thẳng, ánh mắt liên tục đảo nhìn xung quanh thầm quan sát. Về phần Lâm Phàm, mặc dù đây đã là lần thứ hai hắn trở lại nơi này, cái cảm giác hoảng sợ ấy vẫn chiếm trọn lấy bên trong cơ thể hắn, suy cho cùng, lần đầu tiên vào đây, hắn vẫn còn ở gian nhà trước, vẫn còn chưa tiến xa đến mức này.
Cả đám người liền nghiêng mắt nhìn thẳng về phía đỉnh lô, ngay tại phần đỉnh lô liền thò ra một đoàn chất dịch màu đen như xúc tu, phía trên nó liền còn bám lấy vài mẩu thịt vụn vẫn còn chưa tiêu hoá hết bốc ra mùi máu tươi vô cùng tanh, khiến người khác liền mười phần buồn nôn. Nhìn thấy thứ đen xì h·ôi t·hối vẫn còn sống, đang nhúc nhích không ngừng tại đỉnh lô, đám người liền hoảng sợ không ngừng, cả người co rúm lại thành cụm, nếu như không phải đạo nhân đang đứng đó quan sát lấy bọn hắn, bọn hắn hận liền không thể chạy ra khỏi nơi này.
-“Sao ngươi lại ở đây… Ngươi không phải đã…” Vũ Nam Sơn hai tay xoa lấy phần mông, vẻ mặt đầy khó khăn liền nói.
Không lâu sau, Dương Tử cùng Huyền Tử liền đẩy ra một xe kéo, bên trên xe kéo liền là một hắc lô vô cùng to lớn, phía trên miệng đỉnh ngay tại phần rìa được dán một vài phù lục được viết xiên xiên vẹo vẹo.
-“Đúng là của lão, về việc các ngươi nhìn thấy lão rời khỏi đây, ắt hẳn là một trong những tà pháp, pháp thuật của lão biến thành.” Lâm Phàm vẻ mặt đầy nghiêm trọng liền nói.
Dứt lời, đạo nhân khẽ đưa tay làm hiệu, Dương Tử cùng Huyền Tử hai người dẫn ra ba mộc nhân, điều đáng nói ngay tại phía trên mộc nhân được cột lấy ba người, hai nam tử cùng một nữ tử, cả ba trên người v·ết t·hương chồng chất, lộ cả phần da thịt bên trong, máu me bê bết chảy dài không ngừng. Không đợi mọi người kịp phản ứng, Đào Đạo Nhân một tay cầm trường tiên, một tay cầm lấy côn lớn to như quả đấm, cả người liền giữ thế lấy đà, vung trường tiên cùng côn đánh thẳng vào cơ thể ba người.
Đám người nương theo hướng nhìn Tiểu Ngưu Nhi, nghiêng đầu nhìn về phía căn nhà đạo nhân, ngay tại vị trí lối vào căn nhà, một đạo bóng người thân mặc đạo bào màu vàng, trên y bào liền khắc hoạ nhiều chi tiết âm dương bát quái, đầu đội mũ quan, cả người liền toát ra vẻ đạo nhân huyền bí. Sau lưng liền dẫn theo hai đạo bóng người thân mang bạch y đạo bào, lưng đeo mộc kiếm, hướng về một phương mà đi, trước khi đi, hắn còn kiểm tra cửa khoá thật kĩ liền mới an tâm rời khỏi căn nhà.
Sau một khắc hành động, tiếng cuồng loạn buồn bực kêu la cùng tiếng kêu thảm thiết nương theo tiếng xé thịt mỗi một nơi trường tiên đánh lên, còn có tiếng xương gãy vang lên không ngừng mỗi khi thiết côn va đập vào vị trí trên cơ thể. Đối mặt với một màn kinh khủng này, không ít đệ tử hai chân đã bắt đầu run rẩy không ngừng, mắt liền hận không thể nhắm lại liền, về phần năm người Lâm Phàm đứng ngoài quan sát, vào lúc nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, cùng những âm thanh xé thịt gãy xương, ai nấy đều không khỏi biến sắc, sắc mặt liền trắng bệt không một giọt máu, thậm chí có kẻ gần như không đứng vững được, phải nhờ lấy sự dìu dắt từ người khác liền đứng vững.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.