Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20 : Biến động
-“Ha… Ha… Ha… Trượng phu của ngươi? Ha… Ha… Ha…. Té ra các ngươi là đồng loại với nhau, càng tốt, hôm nay Thông Bình ta sẽ chém sạch lũ yêu ma quỷ quái các ngươi để trả thù cho nhi tử ta… Ha… Ha… Ha…” Thông Bình tay cầm dao bầu trong, gằn giọng cười to.
-“Y-Yêu quái… Yêu quái….” Một người không giữ được bình tĩnh, hét lớn, xoay người bỏ chạy, ánh mắt đầy sợ hãi.
Thời gian trôi qua liền không lâu, đám người Thông Bình cùng Lưu Tư liền đến được vị trí mà Đào Đạo Nhân chỉ điểm, trước mắt họ liền một gian nhà vô cùng bình thường, không quá gì nổi bật, khuôn viên ngôi nhà được bao bộc bởi hàng rào gỗ được đóng chặt trên mặt đất, ngay tại phần đầu những phần gỗ liền được gọt dũa bén nhọn khiến chúng trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.
-“Năm trăm bước về phía đông, rẽ trái thêm hai trăm bước liền có điều bất ngờ đang chờ đợi…” Thông Bình hai mắt vô hồn, miệng lẩm bẩm lại câu nói từ đạo nhân, khẽ xoay người hướng về phía đông.
-“Đ-Đây là….”
Thông Bình một tay siết chặt lấy cán dao, một tay đè ghì lấy phần đầu được chẻ làm một phần ba, ngũ quan vặn vẹo, đặt phần lưỡi dao kề cận cổ nam tử, ra sức đưa lên phía trước, kéo về phía sau như thể đang cưa một khúc gỗ. Dưới lưỡi dao bén nhọn, chiếc đầu trải qua bốn năm động tác liền tách rời phần thân, rơi thẳng xuống mặt đất, những mảnh thịt vẫn còn dính lài nhài trên phần cắt rơi rãi không ngừng, về phần đám người, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, liền mười phần buồn nôn, xoay người về phía ngoài, không dám chứng kiến tiếp.
-“Thế nào? Có phải nội tâm ngươi cảm thấy rất khó chịu trước c·ái c·hết của con mình, muốn tìm ra chân tướng để báo thù cho thằng bé?” Đào Đạo Nhân khoé miệng liền cười nhạo, hai tay chắp lại đằng sau lưng liền nói.
-“Hừ… Hoang đường, là kẻ nào dám đặt chuyện vu không bần đạo, là ai, nếu để ta biết, ta sẽ không tha cho hắn.” Nghe thấy vậy, Đào Đạo Nhân trở nên tức giận, hừ lạnh nói.
Trước cơn tức giận từ đạo nhân, đám người không khỏi giật mình, như thể có một lực nào đó vô hình chung từ đạo nhân, khiến đám người bị đẩy về phía sau, trán đẫm mồ hôi, sắc mặt không được tốt lắm.
-“Được rồi, chuyện này tốt nhất chúng ta nên tìm hiểu rõ kỹ càng đã, đừng làm kinh động đến người khác, ta sẽ cùng ngươi đi đến Đào gia, phòng tránh ngươi lại làm loạn, quyết định như vậy đi.” Trưởng thôn sầm mặt, không đợi Thông Bình đưa ra lựa chọn, liền phất tay quyết định. (đọc tại Qidian-VP.com)
-“Hừ… Vậy thì đã thế nào, ngươi hãy phía sau lưng của trượng phu ngươi, coi đó là thứ gì?” Thông Bình chưa dừng lại ở đó, tay liền dời hướng, chỉ về phía U Hiên nói.
-“Đào Đạo Nhân, ngài có ở đó không?” Lưu thôn trưởng cùng một số người đứng trước hiên nhà, miệng liền hét lớn.
-“Chỗ này… Đây không phải là nhà của U Hiên sao? Chẳng lẽ hắn ta có liên quan đến chuyện này?” Lưu Tư đứng trước nhà U hiên, không khỏi suy tư liền nói.
-“Là ta, Lưu Tư - Lưu thôn trưởng.”
-“Dựa theo lời đạo gia thì chính xác là chỗ này, không lầm đi đâu được, về phần hắn có liên quan đến chuyện này hay không, gặp hắn mới biết.” Thông Bình hai mắt âm lãnh, sầm mặt, đi thẳng một mạch về phía nhà U Hiên.
-“Thiên linh linh địa linh linh, triệu hồi quỷ sai, cấp cấp như luật lệnh, đi…” Đóng lại cửa ngoài, Đào Đạo Nhân tay đưa vào đạo bào, lấy ra hai đạo phù màu vàng, miệng liền đọc thần pháp, đưa một đầu ngón tay cắn rỉ máu, viết lên giữa khoảng không, đạo phù phát sáng liền bay ra khỏi nhà hướng thẳng về phía đông.
Nghe thấy lời thôn trưởng, từ bên ngoài liền chạy vào một tốp tầm hai ba người bao quanh lấy nữ chủ giữ chặt lấy hai tay nàng dẫn ra khỏi nơi này tiến thẳng về phía cửa thôn.
-“Ngươi là Thông Bình? Sinh vào giờ Tuất, có con trai là Thông Càn, nhà nằm đầu đường hướng Đông Nam vào… Từ nhỏ ngươi….” Đào Đạo Nhân mắt nhìn về phía Thông Bình, một tay liền bấm từng đốt ngón tay, đầu hơi ngẩng cao, tỏ vẻ cao thâm mặc trắc liền nói ra hết những gì liên quan đến Thông Bình.
-“….”
-“Im mồm… Lũ yêu ma quỷ quái các ngươi có c·hết mười vạn lần cũng không đền được tội lỗi mà các ngươi gây ra, còn về phần trượng phu ngươi đã làm gì sao? Nhìn bên cạnh ngươi đi, đó là thứ gì?” Thông Bình sắc mặt đầy dữ tợn, tay chỉ về phía bên cạnh nữ chủ liền nói.
-“Quỷ? Nếu ta là quỷ, thì liền đã g·iết các ngươi ngay từ lúc bắt đầu, không đợi các ngươi đứng ở đây lải nhải linh tinh.” Đào Đạo Nhân hai mắt liền trở nên băng lãnh, giọng nói đầy lạnh lùng.
-“Aaaaaa…. Đ-Đây là…”Nữ chủ cả người như một con rối, liền xoay người nương theo hướng tay Thông Bình, hơi hướng cao người nhìn về phía sau liền hoảng sợ, cả người ngã về phía sau, mông đặt lên mặt sàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
-“Ừm? Đợi chút, nếu xảy ra chuyện, thì thôn trưởng nên tìm mọi người để giải quyết, hà cớ gì lại kéo nhiều người đến nhà bần đạo?” Đào Đạo Nhân đưa tay vuốt lấy phần râu trắng, hai mắt híp lại nhìn về phía Lưu Tư cùng mọi người.
Lâm Phàm hai mắt nhìn về phía Vũ Nam Sơn, Tiểu Ngưu Nhi cùng A Đại, nở nụ cười đầy khó khăn, lắc đầu trong sự thất vọng, xoay người bỏ đi không nói một lời, về phần bọn hắn, nhìn thấy biểu cảm Lâm Phàm, ai nấy đều cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên đối mặt với hắn, đôi bàn tay nắm chặt góc áo, vẻ mặt đầy khó khăn.
-“Đ-Đây… Không thể nào… không thể nào…” Nữ chủ nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh mình, mắt thấy lục phũ ngũ tạng của một người liền bị moi móc ra khỏi cơ thể, lộ ra bên ngoài, liền như thể không tin vào mắt mình, sợ hãi không thôi.
----------------------
-“Két… là Lưu thôn trưởng, hạnh ngộ hạnh ngộ, không biết thôn trưởng hôm nay tìm đến đây có việc gì?” Thời gian trôi qua liền không lâu, Đào Đạo Nhân tay mở lấy cửa gỗ có phần cũ kĩ, hai tay chau vào nhau, hơi cúi người ra lễ.
-“K-Không, chuyện này chắc hẳn có uẩn khúc gì đó…. Các ngươi bình tĩnh….” Nữ chủ vẻ mặt hoảng sợ, tay liên tục hướng về đám người cầu xin.
-“Làm bộ làm tịch, đừng cho là làm ra vẻ mặt sợ hãi, bọn ta liền sẽ tin ngươi, đám người các ngươi, hại c·hết con trai ta đã thôi, còn moi tim móc ruột nó, lũ yêu quái các ngươi… Hôm nay ta phải chém c·hết các ngươi…”
Dứt lời, Thông Bình cùng Lưu thôn trưởng và một vài người liền tiến thẳng về phía khuôn viên nhà Đào Đạo Nhân, để lại đám người Lâm Phàm với vẻ mặt trầm lặng.
-“Đúng vậy, ta thực sự có thể đọc được suy nghĩ của ngươi.”
-“Chuyện là, sáng nay thôn vừa xảy ra chuyện…” Lưu Tư lên tiếng, phá vỡ bầu không khí trầm lặng.
-“Hừ… Ta không những biết về ngươi, mà ta còn biết được ngươi đang nghĩ gì, hoặc thấy được cả tương lai sau này của ngươi.” Đào Đạo Nhân khẽ hừ lạnh.
-“….”
-“Ngươi…. Sao ngươi biết….” Thông Bình nghe thấy đối phương nói quỵt toẹt ra tất cả thông tinh liên quan đến mình, sắc mặt không khỏi hoảng sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
-“Lộc cộc… Lộc cộc… Lộc cộc…” Liên tục những âm thanh như đang lôi kéo một thứ gì đó trên mặt đất từ trong nhà phát ra khiến đám người vẻ mặt đầy ngơ ngác nhìn nhau.
-------------------
-“…” (đọc tại Qidian-VP.com)
-“Aaaaaa…. Các ngươi làm gì trượng phu ta…. U Hiên… U Hiên… aaaaa” Từ phía sau gian nhà, đạo âm thanh nữ tử liền hét lớn, tay buông mâm chén bát rơi loảng choảng xuống mặt đất, chạy thẳng về phía người nam tử tên U Hiên, ôm lấy.
Chương 20 : Biến động
Dưới đạo lực từ Thông Bình, lưỡi dao chém thẳng về phía đầu người nam tử, ghim chặt ngay tại giữa đỉnh đầu, máu từ đầu liền bắn văng khắp người hắn khiến hắn càng trở nên điên loạn hơn bao giờ hết. Chưa thoả mãn được cơn điên dại, Thông Bình hai tay cầm chặt cán dao, dùng sức rút mạnh về phía sau, đầu dao liền vung ra đi kèm theo một thứ đặc sệt, có phần nhão nhão rơi thẳng xuống mặt sàn.
-“Đạo gia… Đạo gia…” Lưu Tư nhìn về phía cánh cửa đang dần khép kín, liên tục gọi tên đạo nhân không ngừng như thể đang muốn nói điều gì đó.
Đạo nhân thân mang đạo bào màu vàng, đầu đội mũ quan, lưng mang trường kiếm, tay cầm cây phất trần, một bên hông cột lấy một chiếc bình hồ lô được làm bằng gỗ, được chế tạo một cách tinh xảo, ra dáng tiên phong đạo cốt, cả người liền toát ra vẻ cao nhân thuật sĩ. Về phần Thông Bình cùng những người khác, nhìn thấy hình tượng Đào Đạo Nhân trước mắt, cả người như thể đắm chìm trong sương mù, ai nấy đều không nói một lời, hai mắt cứ thế nhìn thẳng về phía đạo nhân không rời.
-“Chuyện xảy ra với nhi tử của ngươi, bần đạo chỉ có thể nói không liên quan đến bần đạo, tuy nhiên ta có thể giải khai nghi hoặc cho ngươi… Ngươi chỉ cần đi về hướng đông, độ khoảng năm trăm bước, liền nhìn sang phải, đi thêm hai trăm bước, rẽ trái liền sẽ có điều bất ngờ đang chờ đợi các ngươi.” Đào Đạo Nhân tay liền bấm đốt, nói hết lời phấc tay bỏ vào bên trong nhà, bỏ mặt lại đám người mờ mịt trước câu nói từ hắn.
-“U Hiên, ngươi có ở nhà không?” Thông Bình tay đập liên hồi vào mặt cửa, miệng hét lớn.
-“Thế người trong câu chuyện này là ai?” Đào Đạo Nhân thoáng chốc liền trở nên bình thường, vẻ mặt hoà hoãn, nở nụ cười thân thiết nói.
Giữa khoảng đồng trống liền được dựng hai cây cột gỗ to, một đầu hướng xuống đóng chặt xuống mặt đất, một đầu chọc thẳng lên thương khung, ngay tại phần giữa liền hai đạo ảnh đang được cột chặt, một nữ có phần tiều tuỵ, tầm bốn mươi tuổi, nam thân ảnh thấp bé, tóc được chải ngược về phía sau, cắt gọn hai bên, ánh mắt đầy hoảng sợ nhìn xung quanh.
-“Ai đấy?” Phải mất một lúc sau, âm thanh có phần khàn khàn từ bên trong nhà phát ra.
-“Yêu ma quỷ quái? Các ngươi mới chính là yêu ma quỷ quái, trượng phu ta đã làm gì các ngươi mà các ngươi lại làm thế với hắn?” Nữ tử hai mắt ướt đẫm, vẻ mặt đầy căm phẫn nhìn về phía Thông Bình liền nói.
-“Không giấu gì ngài, trước khi xảy ra chuyện, có người nói rằng nhìn thấy người này tiến vào nhà ngài, sau đó liền không trở ra…” Lưu Tư âm giọng nhẹ nhàng, không nhanh không chậm liền nói.
-‘Hắn thực sự có thể đọc được suy nghĩ của mình sao?’
Lối vào đã được thông, Thông Bình cùng Lưu Tư đám người tiến vào bên trong, đập vào mắt bọn họ liền là một cảnh tượng vô cùng đáng sợ, bên trong phòng sặc đầy mùi máu tươi, lục phũ ngũ tạng của con người liền nằm lăn lóc khắp mọi nơi trên sàn nhà, máu me bê bết khiến nơi này càng trở nên hỗn loạn. Mắt hơi đảo sang bên phải, nằm ngay tại bên trên giường là một nam tử dáng người khoẻ khoắn, có phần cơ bắp, thân mặc y phục màu nâu sẫm, điều đáng nói nhất ở đây chính là ngay tại phần ngang giữa lưng và mông của gã, liền xuất hiện một chiếc đuôi cáo đang ngoe ngoảy không ngừng.
-“Bẩm đạo gia, là nhi tử của người này.” Lưu Tư khẽ khom người, chỉ tay về phía Thông Bình liền nói.
Thời gian thoáng chốc liền trôi qua đến chiều tàn, khác với mọi ngày mọi người đều đã yên vị tại gia sau một ngày làm việc cực khổ, hôm nay có phần khác biệt với bình thường là bao, tất cả người dân tại Bạch Linh Thôn đều tập trung đông đủ ngay tại mảnh đất trống gần sâm lâm, nơi mà đám người Lâm Phàm đã từng chơi qua ‘Đồng Văn Tử’. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đáp lại câu hỏi liền là âm thanh im lặng, mắt thấy U Hiên không phản hồi, Thông Bình hai đầu lông mày liền chau lại, không khỏi trở nên tức giận, hắn thầm nghĩ đối phương chắc hẳn vì sợ bại lộ ra sự tình mà mình đã làm nên đã tìm cách bỏ trốn. Nghĩ vậy, Thông Bình sắc mặt trở nên dữ tợn hơn, cả người lùi về sau vài bước, lấy đà đạp thẳng về phía chiếc cửa gỗ che chắn phía trước, dưới lực đạo từ Thông Bình, cửa gỗ dễ dàng b·ị đ·ánh văng mà không một chút cản trở.
-“S·ú·c sinh, ta đ·ánh c·hết ngươi.” Thông Bình nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, liền hoá điên dại, tay cầm lấy dao bầu hướng về phía người nam tử vung nhát chém xuống.
-“Ngươi…”
-“Đánh rắm, chứng cứ rõ ràng trước mắt, ngươi còn muốn giảo biện, người đâu, mau bắt lấy ả ta…” Lưu Tư nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền không kìm được sự phẫn nộ, hét lớn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.