Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27 : Bữa tiệc Tang Gia ( Hạ )

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27 : Bữa tiệc Tang Gia ( Hạ )


-“Ta… Ta cũng không rõ ràng, cũng không dám chắc liệu bọn ta có phải trúng Huyễn Thuật như những gì mà ngài nói hay không, xét cho cùng, xuất hiện quá nhiều biến số không rõ ràng, không phân được đâu là thật đâu là giả, thậm chí đến bản thân ta, ta cũng không dám tin chắc rằng những gì mà mình thấy vào lúc đó liền là thật, có khi ta lại chính là một trong những kẻ đó mà ta không biết.” Lâm Phàm có chút khó xử, ấp úng nói.

-“Ở yên cũng c·hết, ra ngoài cũng c·hết, kết quả đều như nhau, thế nhưng nếu như ra ngoài ít ra cơ hội sống vẫn còn đó, vẫn còn nằm trong tay chúng ta quyết định.” Trương Minh xoay người nhìn về phía hai người Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn liền nói.

Dứt lời, cả năm người liền dẫn một nhóm người, lưng đeo trường kiếm, đầu đội mũ quang, bạch y phục, trên mặt mang lấy một chiếc mặt nạ quỷ tản ra khắp mọi nẻo đường tại Bạch Linh Thôn liền biến mất không một dấu tích.

-“Chúng ta nên làm gì đây, không lẽ ở yên tại đây chờ sao?” Vũ Nam Sơn giọng điệu đầy thấp thỏm lo sợ nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

-“À, chính là trước hiên mỗi nhà, đều có treo một lá cờ trắng viền đen cùng đèn lồng trắng.”

-“Ừm? Nếu quả thật là vậy thì có chút khó giải quyết, tiểu hữu mạn phép cho bần đạo hỏi một chuyện được chứ?” Trương Minh hai tay chắp vào nhau, hướng Lâm Phàm giơ ra lễ phép.

-“Là Tang Gia… Xảy ra đại sự rồi…” Trương Minh hai mắt trở nên hoảng sợ liền nói.

-“Được rồi, bình tĩnh lại…. Không sao rồi, ta cũng giống như ngươi, chỉ mới phát hiện ra chuyện kì quái này thôi… Đúng rồi, trên đường đến đây, ngươi có phát hiện ra gì đó kì lạ không, như kiểu đồ đạc bày trí hay nhà cửa gì đó thay đổi chăng?” Lâm Phàm đưa tay vỗ lấy vai hắn an ủi, liền nói.

-“Chuyện mà bần đạo muốn hỏi chính là sự việc mà tiểu hữu nói vào xảy ra vào hôm qua, không dám giấu giếm gì tiểu hữu, sáng nay cùng dược đồng đi dọc khắp con đường Bạch Linh Thôn, ta phát hiện ra một điều vô cùng kỳ lạ, đó là tất cả thôn dân tại nơi này, đều mang trên mình huyết quang mờ nhạt.” Trương Minh hai mắt không khỏi ngưng trọng liền nói.

-“Có chuyện? Đừng nói là…” Lâm Phàm nhìn thấy vẻ mặt đầy hoảng hốt từ Vũ Nam Sơn như thể đoán ra được điều gì đó, hai mắt hoảng sợ nói.

--------------------------

-“Có chuyện gì thế? Sao đột nhiên âm thanh bên ngoài liền trở nên mất hẳn?” Lâm Phàm cảm thấy có điều gì đó kì lạ, liền hướng mắt nhìn về phía ngoài cửa nói.

-“Ngươi… Ta… Các ngươi đều đi cả rồi… Ta.. biết làm sao…?” Vũ Nam Sơn sợ hãi nói.

-“Khác lạ điểm nào?” Trương Minh gấp gáp nói.

-“Ra là vậy.”

-“Tiểu hữu hôm nay sao lại hỏi vấn đề này, không lẽ…” Trương Minh như phát hiện gì đó, liền nheo hai mắt lại nói.

-“Đạo sĩ? Lại là một đạo sĩ?” Vũ Nam Sơn nghe thấy thế liền giật mình, hai mắt đưa nhìn về phía Lâm Phàm, như thể muốn nói điều gì đó.

-“Không phải Tang Gia của ai, mà Tang Gia của Bạch Linh Thôn… Là báo hiệu cho một loạt c·ái c·hết sắp xảy ra.” Trương Minh đầu chảy dài mồ hôi, trầm giọng nói.

-“Huyết quang? Nó là thứ gì?” Lâm Phàm ngơ ngác hỏi.

-“Cờ trắng viền đen, đèn lồng trắng?” Lâm Phàm nghe thấy vậy liền trầm ngâm suy nghĩ.

-“Có chút đau đầu a, thật thật giả giả đều lẫn lộn, không phân rõ được, rất dễ bị kéo vào vòng xoáy vòng lặp không lối thoát, không khéo sẽ trở nên điên loạn.” Lâm Phàm cau mày suy nghĩ liền nói.

-“Bần đạo là Trương Minh, là đạo sĩ lang bạt khắp nơi, tiểu hữu có thể gọi ta là Trương Đạo Trưởng.” Trương Minh hai tay chắp lại vào nhau, khom người một hướng 45 độ đầy thành kính nói.

-“Đúng vậy, quá kì lạ, thông thường vào giờ này, mặc dù không còn náo nhiệt như buổi sáng, thế nhưng vẫn còn người người qua lại bên đường, hôm nay đến cả một con c·h·ó con mèo cũng không.” Lâm Phàm gật đầu nói.

-“Huyết quang, nó là vật biểu thị cho một người có án sát trong tay, có thể hiểu, một khi thứ này xuất hiện liền đại biểu cho người này trong khoảng thời gian từ ba đến năm ngày đã g·iết qua mạng người, bị người khác oán hận lên cơ thể, huyết quang càng dày đặc càng đại biểu cho việc oán hận của người đó càng sâu đậm, hoặc đã g·iết rất nhiều người bằng thủ đoạn rất tàn nhẫn.”

-“Lâm Phàm… Lâm Phàm… Lâm Phàm… Xảy ra chuyện rồi…” Vũ Nam Sơn từ bên ngoài chạy vọt vào bên trong nhà, không để tâm đến sự hiện diện của Trương Minh cùng Kinh Kha, liền nói.

-“Nếu huyết quang xuất hiện trên một cá thể, liền dễ hiểu được rằng, người đó chắc hẳn trong khoảng thời gian trên, đã ra tay s·át h·ại người nào đó dẫn đến n·gười c·hết sinh ra oán khí, thế nhưng đây là toàn bộ khuôn viên thôn dân Bạch Linh Thôn đều mang trên mình huyết quang, cũng chính là điều khiến bần đạo cảm thấy khó hiểu cả buổi sáng. Chắc hẳn chuyện này có uẩn khúc gì đó, liên quan đến sự kiện đã xảy ra vào hôm qua mà tiểu hữu nhắc đến.” Trương Minh không nhanh không chậm, liền đưa ra lập luận dẫn chứng của mình.

-“Ài…. Thành thật mà nói, chuyện xảy ra ngày hôm nay, ta đều có một phần lỗi, nếu như ngày hôm đó, ta cương quyết ngăn cản các ngươi, liền sẽ không xảy ra chuyện hôm nay, thế nên để tháo được chuông cần người buộc chuông tới, đạo trưởng, ta sẽ đi cùng ngài.” Lâm Phàm hít một hơi thật sâu, kìm nén lấy sự sợ hãi, đôi bàn tay siết chặt ngăn cản cơn run rẩy, cả người đứng dậy, đi về phía Trương Minh.

-“Ta biết ý ngươi muốn nói là gì, thế nhưng chuyện này để sau hẳn nói, trước mắt chúng ta cần giải quyết chuyện này đã, điểm khác lạ mà ngươi nói là gì?” Lâm Phàm gật đầu hiểu ý, khoác tay nói.

-“Ài… Phiền phức rồi đây.” Lâm Phàm khẽ thở dài nói.

-“…..”

-“Gì đó kì lạ sao, đúng rồi, ngươi nói ta mới để ý, trên đường đến đây, mặc dù con đường không thay đổi gì, thế nhưng nhà cửa lại có phần khác lạ.” Vũ Nam Sơn trầm ngâm suy nghĩ liền nói.

-“Ài… Được rồi, ta sẽ kể cho đạo trưởng nghe tất cả mọi chuyện, cả chuyện xảy ra vào tối hôm qua, chuyện là…” Lâm Phàm khẽ thở dài, hít một hơi thật sâu, hai mắt trở nên ngưng trọng, nhìn thẳng về phía Trương Minh, liền nói.

-“Khả năng cao là vậy, về phần là chuyện tốt hay chuyện xấu, liền không biết được, tình hình này, thật khó mà có thể biết được bên ngoài xảy ra chuyện gì.” Trương Minh cười khổ nói.

-“Tang Gia? Của ai? Trong thôn đâu có người nào mất đâu?” Vũ Nam Sơn nghe thấy vậy liền cảm thấy khó hiểu đáp.

-“Mời đạo trưởng, nếu ta biết được gì, ta sẽ nói.” Lâm Phàm đưa tay tỏ vẻ khách sáo liền đáp.

-“Huyền Tử, Dương Tử, Âm Tử, Thanh Tử, Minh Tử, triệu tập tất cả đệ tử, nghe theo mệnh lệnh từ ta, bắt đầu thu thập nguyên liệu, tuỳ ý hành động.” Đào Đạo Nhân một tay nắm bắt thuật thức, miệng liền truyền âm.

-“Chuyện này….” Nghe thấy vậy, Lâm Phàm có chút chột dạ, liền không muốn nói.

-“Bần đạo không ép buộc hai người phải nghe theo bần đạo, hai người có thể ở lại nơi này, đóng chặt lấy cửa nẻo, đừng để bất kì một ai vào là được, về phần bần đạo cùng Kinh Kha, tuỳ duyên đi.” Trương Minh nở nụ cười nói.

-“Đó là chưa nói đến chuyện Huyễn Thuật chỉ là một tên gọi mà những tu sĩ bọn ta dùng chung, thực tế Huyễn Thuật còn được phân chia làm nhiều loại cùng những đẳng cấp khác nhau, có Huyễn Thuật khiến con người trầm mê bất ngộ, lạc vào một thế giới huyễn tưởng, mà tại nơi đó đều là những ham muốn, d·ụ·c vọng mà người đó khao khát, dần chìm đắm trong nó không trở lại. Có Huyễn Thuật khiến người ta lao vào hắc ám, mặc chém chém g·iết g·iết những yêu thú, ma quỷ bên trong đó, nhưng thực chất người ngoài nhìn vào, thì hắn không khác gì một tên điên, đang cầm đoản kiếm chém g·iết lung tung những người xung quanh.” Trương Minh đưa tay vuốt càm đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)

-“Có chút quái lạ, chỉ mới đỉnh điểm giờ chiều, vẫn còn cách trời tối một đoạn thời gian ngắn, thế nhưng mọi người liền đã không còn.” Trương Minh xoay người nhìn về phía ngoài, âm thanh trầm trầm đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)

-“Cái gì? Tang Gia Bạch Linh Thôn?” Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn nghe thấy thế liền giật mình hoảng sợ.

-“Tuân mệnh.” Năm đạo âm thanh thuận thế đáp lại.

-“Ý của đạo trưởng là…”

-“Đây… Đây là?” Vũ Nam Sơn nhìn thấy có người lạ mặt đột nhiên xuất hiện, không khỏi hoảng sợ, nhảy vọt về phía sau giữ khoảng cách.

Thoáng chốc, thời gian liền trôi qua, giờ chiều đỉnh điểm, dòng người trên đường liền cũng thế mà tản đi mất, không còn bầu không khí tấp nập, ồn ào như trước, thay vào đó liền trở nên u ám, lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

Tại bên trong khuôn viên Đào gia, Đào Đạo Nhân hai mắt nhắm chặt bỗng nhiên mở bừng hai mắt, khoé miệng nở một nụ cười đầy man rợn kéo dài đến tận mang tai, hai mắt đen đục không có bất kì một tròng trắng, hai chiếc răng nanh từ trong miệng dần kéo dài nhô thẳng ra phía ngoài, hai tay đồng thời kéo dài về hai bên, làn dan nâu sẫm dần chuyển thành xanh lá. Trên từng lớp da liền xuất hiện vô số mụn nước đang sôi sục không ngừng, như thể bất kì lúc nào cũng có thể vỡ ra ngoài, mười phần kinh tởm.

Chương 27 : Bữa tiệc Tang Gia ( Hạ )

-“Có khi nào nơi này sắp xảy ra chuyện gì đó không?” Lâm Phàm lo lắng nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

-“Lâm tiểu hữu, tình hình hiện tại của Bạch Linh Thôn, phức tạp hơn những gì mà ta nghĩ, nếu tiểu hữu quả thật biết được gì đó, mong tiểu hữu hãy thành thật nói bần đạo biết để còn tìm hướng giải quyết, để lâu dài liền sẽ không tốt cho ta, tiểu hữu hay thậm chí cả Bạch Linh Thôn này.” Trương Minh nhìn thấy được biểu cảm Lâm Phàm có phần thay đổi khi nhắc đến chuyện hôm qua, hai mắt trở nên nóng nảy.

-“Chứ ngươi muốn như thế nào, không lẽ bốn người chúng ta cứ thế mà đi ra ngoài chịu c·hết sao, chúng ta thậm chí còn không biết được bên ngoài liệu còn có thứ gì đang chờ đợi chúng ta.” Lâm Phàm cười lạnh nói.

-“Không… Không… Ôn Tuệ hắn vẫn an toàn, chuyện mà ta muốn nói là chuyện khác, xảy ra đại sự rồi, ta trở về nhà, nằm nghỉ một chút, tỉnh lại liền phát giác có điều gì đó kì lạ liền lớn tiếng gọi phụ thân cùng mẫu thân ta, thế nhưng, dù cho ta gào thét kêu to cỡ nào, đều không một lời hồi đáp. Ta tưởng rằng hai người bọn họ có chuyện gì đó liền đi ra ngoài nên cũng không để tâm cho lắm, cho đến khi ta rời khỏi nhà, liền phát hiện rằng trên đường không một bóng người, khắp nơi đều bao phủ lấy một tầng sương mỏng thấp thoáng, lạnh lẽo cùng u ám vô cùng.” Vũ Nam Sơn hai mắt đầy hoảng sợ, đưa tay chỉ ra phía ngoài nói.

-“Cứ ở yên thế này cũng không phải là phương án tốt, nếu không thể tìm ra mấu chốt và giải quyết sự việc này, chúng ta mãi sẽ bị kẹt trong đây, như thế cũng không khác gì c·hết là bao.” Trương Minh hai mắt nhìn ra phía ngoài chứa đầy sương mù đang thoát ẩn thoát hiện, lạnh lùng nói.

-“Linh tính mách bảo ta ắt hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, chính vì thế ta liền cắm đầu cắm mặt chạy một hơi thẳng đến nơi này, trên đường đi đến đây, một bóng người liền không xuất hiện qua, ta cứ nghĩ rằng mình đã lạc vào một nơi nào đó, cho đến khi gặp được ngươi, ta… ta….” Vũ Nam Sơn hai tay run rẩy không ngừng, không nói được thành tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

-“Ngươi cứ ở yên tại nơi này, như lời đạo trưởng nói, khoá chặt cửa nẻo lại, đừng để bất kì ai tiến vào là được.”

-“Phiền phức rồi, bần đạo thử tính một quẻ, nhưng lại không cho ra quẻ tượng, như thể nơi này bị bao phủ bởi màn sương, không tài nào nhìn ra được bất kì điều gì, vào lúc sáng bần đạo còn tính ra được quẻ tượng cho bản thân mình, chỉ mới một đoạn thời gian, liền đã không được….” Trương Minh đưa tay bấm lấy từng đốt ngón tay, nhíu mày nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27 : Bữa tiệc Tang Gia ( Hạ )