Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 29 : Bữa tiệc Tang Gia ( Thượng )

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29 : Bữa tiệc Tang Gia ( Thượng )


-“Ta cũng không biết, nhưng dựa theo vóc dáng người kia, ta khẳng định tên còn lại chính là Tiểu Nam, hay nói một cách đúng hơn thì thứ kia không còn là Tiểu Nam nữa mà chỉ mang hình hài của hắn thôi.” Nham Tinh sắc mặt sợ hãi nói.

-“Được.” Phi Vân gật đầu đồng ý, tay siết chặt đuôi kiếm, hít một hơi thật sâu liền xoay người cùng Nham Tinh di chuyển vào trong.

-“Đúng là thế, thế nhưng mọi người đều đã được phân tán để làm công việc được giao, chính vì thế muốn gặp bọn họ trong tình cảnh này, rất khó.” Cửu Muội gật đầu nói.

-“Dường như có người kêu cứu, chúng ta có nên giúp đỡ cho họ không?” Vũ Nam Sơn nghe loáng thoáng liền e ngại nói.

Dứt lời, người đệ tử đó cùng một người khác liền xoay người vội vàng nhấc bước chân di chuyển về hướng đám người Cửu Muội cùng Tiểu Nam, đi được một đoạn, hai người liền phát hiện phía trước đoạn đường giao nhau giữa bốn hướng xuất hiện hai vũng máu to, ướt đẫm thấm sâu vào mặt đất tạo thành màu đỏ thẩm vô cùng bắt mắt. Hai người thầm quan sát xung quanh liền nhấc chân rón rén di chuyển về phía hiện trường, ngay tại vị trí vệt đỏ ngoài dấu tích máu cùng một vài mẩu thịt còn sót lại vương vãi ra khắp nơi, gần như không còn bất kì một thứ gì xót lại.

-“Thế tại sao nơi này lại xuất hiện ‘Nhân Thi’?” Cửu Muội không khỏi thắc mắc liền nói.

-“Có thể một người nào đó xuất hiện, chém thứ kia cứu lấy hắn chăng?” Phi Vân gãi đầu nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

-“Tuân lệnh.”

-“Cho nên?”

-“À, là kiểu n·gười c·hết rồi nhưng vẫn có thể cử động di chuyển theo quán tính, gặp ai liền t·ấn c·ông người đó không rõ phân biệt.” (đọc tại Qidian-VP.com)

-“Ừm, là thứ rất điên loạn, người không phải người, quỷ cũng không phải quỷ, là một cái xác c·hết không hồn, thèm khát thịt tươi sống, bất kì người nào bị nó cắn phải, liền chắc chắn phải c·hết, ít lâu sau liền trở thành bọn chúng, ta một lần đọc được trong một quyển sách cổ ghi chép về thứ này, thứ này không tồn tại trong thế giới của chúng ta, thiên đạo không cho phép có nó.”

-“Huyền Tử sư huynh… Đúng rồi, chúng ta mau tìm Huyền Tử sư huynh thôi.”

Nữ đệ tử nhìn thấy có người xuất hiện trước mặt mình, sắc mặt trở nên vui mừng không siết, như bắt được ngọn cỏ cứu mạng, cả người giục hết sức lực, chạy thẳng về phía bọn hắn, miệng liên tục kêu tiếng cầu cứu không dứt.

-“Vị này cho bần đạo mạn phép hỏi một vài câu, cô nương là ai, phía trước xảy ra chuyện gì khiến cô nương lại hốt hoảng sợ hãi đến như vậy, chưa kể v·ết m·áu ngay vạc áo của cô nương là sao?” Trương Minh thầm quan sát lấy vị nữ đệ tử trước mắt, liền đưa ra vấn đề.

-“Bần đạo không biết, chuyện này càng ngày càng tà dị, sương mù huyền ảo, ‘Nhân Thi’ không biết liệu còn thứ gì đang chờ đợi chúng ta phía trước hay không.” Trương Minh trở nên ngưng trọng, giọng trầm trầm đáp.

-“Xác sống?” Kinh Kha nét mặt đầy khó hiểu, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn Lâm Phàm.

-“Người kia…. Người kia… chính là Kim Lăng…” Người đệ tử đang nôn uế khó khăn trả lời.

Chương 29 : Bữa tiệc Tang Gia ( Thượng )

-“Bên trong sương mù này quá quỷ dị, cho đến tận bây giờ, chúng ta không tài nào biết được liệu ngoài chúng ta ra, còn có ai khác bị lạc vào nơi này hay không.” Trương Minh thở dài nói.

-“Cứu ta… Cứu ta… Các vị mau cứu ta…”

-“Nhân thi…” Trương Minh lầm bầm nói.

-“Đi thôi, trở về đường cũ, tìm đường khác mà đi, thứ kia không phải là thứ mà chúng ta có thể đối phó.”

Hai người hướng mắt nhìn về phía một đường hẻm nhỏ nằm ngay phía sau một gia hộ thầm đánh giá, bước chân di chuyển nhẹ nhàng, tay siết chặt lấy đuôi kiếm rút ra khỏi vỏ, cả người căng thẳng vô cùng, bất kì lúc nào cũng có thể rat ay chiến đấu. Càng tiến lại gần con hẻm, âm thanh một ngày rõ hơn, tiếng sột soạt của một thứ gì đó như thể đang ngấu nghiến lấy đồ ăn phát ra ngay tại bên trong, hai người hướng nhìn nhau gật đầu hiểu ý, một người nhảy sang phía bên hướng còn lại, lưng cùng đầu đặt sát tường, nghiêng người hướng mắt nhìn thẳng vào trong.

-“Vừa nãy vẫn còn đông đủ ở đây mà, mới đi một chút trở lại liền không có ai… Khoan đã, đằng kia hình như có âm thanh gì đó phát ra…”

-------------------------------

Đập vào mắt bọn hắn liền một cảnh tượng vô cùng kinh khủng, đáng sợ buồn nôn mười phần, thân thể của một người bị một người khác moi hết lục phũ ngũ tạng bên trong ăn sống, điều đáng nói hơn là người kia vẫn còn trong trạng thái thanh tỉnh.

-“Hắn… Hắn…đang ăn lấy chính huynh đệ của mình… Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?” (đọc tại Qidian-VP.com)

-“Thật xin lỗi, bởi vì từ nãy đến giờ, suốt dọc đường đi, bọn ta chưa gặp một ai, lúc này vô tình lại gặp được cô nương, nên có phần lo ngại.” Lâm Phàm xấu hổ nói.

-“Nhân thi?”

-“Nghe cứ như xác sống vậy.” Lâm Phàm đột nhiên lên tiếng.

-“Cho nên… Theo bần đạo thấy, chúng ta cứ quan sát tình hình trước đã, rồi tính sau, dù sao hướng tiếng người kêu cứu cùng đường với chúng ta.”

-“Chuyện gì xảy ra thế này?” Một người đệ tử nhìn thấy thế liền nhíu mày nói.

-“Sao lâu thế nhỉ? Liệu xảy ra chuyện gì chăng?” Một người đệ tử hai đầu lông mày liền nheo lại nói.

-“Có khi nào nó đã bỏ đi rồi không?” Phi Vân thầm quan sát lấy tình hình xung quanh, đưa ra nhận định.

-“Đúng vậy, người còn lại nếu ta đoán không sai chính là Tiểu… Tiểu Nam…” (đọc tại Qidian-VP.com)

-“Nham Tinh, ngươi nói gì thế, chẳng phải Tiểu Nam lúc nãy đã cùng Cửu Muội và hai người…”

-“Có chút lâu, dựa theo thời gian, liền giờ này phải quay trở lại rồi mới phải, đằng này không thấy một chút tung tích gì.” Huyền Tử sắc mặt có chút không tốt nói.

-“Oẹ….” Người đệ tử không chịu được khung cảnh trước mắt, xoay người nôn uế.

-“Huyền Tử sư huynh, để ta đi xem, liệu bọn hắn có xảy ra chuyện gì hay không?” Một người đệ tử khác liền đứng dậy, hai tay chắp vào nhau hướng về phía Huyền Tử chờ đợi.

-“Ừm? Nếu không phải là người thì là thứ gì, các ngươi nhìn rõ ràng như vậy liền còn hỏi.” Vị nữ đệ tử bước chân bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt đầy khó hiểu nhìn lấy Lâm Phàm.

-“Thế phải làm thế nào?” Phi Vân đưa tay bụm lấy miệng mình, thấp giọng đáp.

-“Ừm? Nó đâu rồi, lúc nãy vẫn còn thấy ở đây mà?” Không nhìn thấy người tên Tiểu Nam, Nham Tinh cảm thấy bất ngờ nói.

Nhìn thấy chủ nhân của tiếng cầu cứu lại chính là một nữ nhân, thân mang bạch y phục, lưng đeo trường kiếm, bên người liền đeo lấy một chiếc túi vải màu vàng, phía trên được điêu khắc hoạ tiết hình bát quái trận đồ, cả bốn người thoáng giật mình cảnh giác, nói thế nào đi chăng nữa, giữa một nơi đầy quỷ dị như thế này, lại xuất hiện một cô gái có phần nhan sắc, liền thật khó để tin tưởng được.

-“Thật đáng sợ… Chúng ta trở lại đường khác thôi, thứ đồ chơi đó, chắc chắn vẫn còn ở phía trước, nếu chúng ta cứ thế này đi thẳng, chẳng phải sẽ đụng thứ quỷ quái đó sao?” Vũ Nam Sơn nghe xong câu chuyện, cả người liền ớn lạnh, sắc mặt sợ hãi nói.

-“Liệu có khi nào ngoài chúng ta ra, vẫn còn có thứ gì đó ngoài kia, và đây chính là thành quả của nó tạo ra?”

-“Như thế cũng không đúng, nếu như có giao tranh, chúng ta ở bên ngoài phải nghe thấy, chưa kể từ lúc vào đây đến giờ, một vết tích từ trận chiến liền không xuất hiện qua. Nếu đúng như ngươi nói, thứ đồ vật kia đã b·ị c·hém g·iết, vậy thì xác của nó đâu mất rồi, ngươi đừng nói với ta là cái thứ này cùng thứ Tiểu Nam chém lúc nãy liền là một, nếu quả thật là thế thì chuyện này thật đáng sợ.” Nham Tinh lắc đầu nói.

-“Rất có thể lắm, như lúc nãy, ngoài chúng ta ra, vẫn còn thứ đồ chơi kia, không ổn, rút thôi, chuyện này cần phải bàn bạc kĩ lưỡng lại với sư huynh.”

-“Trước tiên cứ giải quyết cái thứ bên trong đã liền tính tiếp, lợi dụng cơ hội lúc nó không để ý, ta cùng ngươi một kiếm chém c·hết hắn.” Nham Tinh thầm suy nghĩ liền đưa ra ý kiến.

-“Chuyện này… Trương đạo trưởng nghĩ thế nào?” Lâm Phàm tỏ vẻ khó xử, liền nhìn sang Trương Minh nói.

-“Dựa theo hiện trường, có vẻ như nơi này đã xảy ra chuyện gì đó vô cùng khủng kh·iếp, nhìn này, mẩu thịt này vẫn còn ứ đọng lại một chút máu vẫn còn chưa khô đi, chứng tỏ vừa diễn ra không lâu.” Người còn lại, khuỵ người đưa tay cầm lấy vài mẩu thịt sót lại bên trên mặt đất, quan sát thật kĩ liền nói.

-“Cái gì? Ý ngươi là người đang bị ăn sống chính là Kim Lăng?”

-“Cái quỷ gì thế này…”

--------------------------

-“Ngươi bình tĩnh lại chút đã Phi Vân, ngươi muốn để cái thứ trong kia nghe thấy sao, chuyện đã như thế này, chúng ta đi đâu tìm huynh ấy, lỡ may hành động không cẩn trọng liền xảy ra chuyện thì xong, ta vẫn chưa muốn c·hết đâu.” Nham Tinh thấp giọng, đưa tay chỉ vào trong hẻm nói.

-“Có thể lắm, thế nhưng điều đáng nói ở đây là Kim Lăng cũng biến mất nốt, chỉ còn sót lại một cánh tay ở đây, không có dấu tích bị lôi kéo hay gì cả, thật kì lạ, dựa theo vệt máu trên sàn thật không hợp lý.” Nham Tinh khẽ khom người quan sát lấy di vât còn sót lại liền nói.

-“Ừm? Mọi người đâu cả rồi?” Trở lại địa điểm cũ, người đệ tử không thấy bóng dáng một ai liền nhíu mày nói.

-“Đi thôi.”

Dứt lời, bốn người không nhanh không chậm tiến thẳng về hướng phát ra tiếng cầu cứu, thời gian thoáng chốc trôi qua được một lúc, tiếng cầu cứu liền đã gần sát bên tai, đám người Lâm Phàm cả người liền trở nên căng thẳng, hai mắt liên tục đảo nhìn xung quanh, nhằm đề phòng có chuyện gì đó xảy ra. Giữa màn sương trắng huyền ảo, đạo bóng ảnh có phần nhỏ bé, đôi chân lảo đảo chạy không biết dừng, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi cùng nước mắt dần xuất hiện trước mắt bốn người bọn hắn.

-“Mặc kệ ai chém hay ai cứu, dù sao thứ đồ vật đó cũng biến mất rồi, muốn biết được thực hư thế nào, chúng ta vẫn phải tìm Huyền Tử sư huynh hỏi rõ, bằng không cứ đứng đây lập luận suy nghĩ cũng không có lợi ích gì.” Phi Vân khoác tay, không muốn nói tiếp vấn đề này, xoay người bỏ đi.

-“Cô nương… Ngươi… phải chăng là người?” Lâm Phàm lên tiếng cảnh giác, chân lùi về một bước.

-“Cái gì không hợp lý?”

-“Ta là Cửu Muội, là đệ tử của Đạo Quan Môn, về phần lý do tại sao vạc áo ta lại có máu cùng phía trước xảy ra chuyện gì đều liên quan với nhau, chuyện là…” Cửu Muội hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh liền kể lại đầu đuôi câu chuyện.

-“C…Cứu mạng… Có ai không… Cứu mạng…” Âm thanh có phần nhỏ bé đi kèm tiếng khóc nức nở vang vọng về hướng Lâm Phàm.

-“Được, ngươi dẫn theo một người, đi nhanh về nhanh, nếu thấy có gì đó không ổn liền rút lui, không được manh động.” Huyền Tử gật đầu đáp.

-“Nếu đạo trưởng đã nói thế liền như vậy đi, đi thôi.” Lâm Phàm gật đầu đáp.

-“Dựa theo lời nói của cô nương, thì ngoài cô ra, vẫn còn nhiều sư huynh sư tỷ có mặt tại nơi này a?” Vũ Nam Sơn thắc mắc liền hỏi.

-“Đúng là có chút tà dị, b·ị c·hém ra thành hai, vẫn có thể cử động t·ấn c·ông người khác, đồ vật này…” Trương Minh đưa tay sờ lấy càm suy nghĩ nói ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

-“Ngươi nhìn xem, dựa theo vệt máu vương vãi có khoảng cách như thế này, Kim Lăng ắt hẳn phải được một người nào đó cõng mang đi, hoặc chính bản thân hắn tự mình bò dậy di chuyển, theo tình trạng ban nãy chúng ta thấy, Kim Lăng không thể nào có thể chống chọi đứng dậy và di chuyển được. Về phần cái thứ quỷ dị kia, ta không nghĩ nó đủ tốt đến mức ăn sống người khác sau đó cõng người ta mang đi, chính vì như thế ta mới cảm thấy kì lạ vô cùng.” Nham Tinh đưa tay chỉ về hướng vệt máu di chuyển nói.

-“Ngươi hỏi ta, ta cũng khôg biết, thế nhưng có một chuyện, ta dám khẳng định, lúc ta cùng ngươi rời khỏi, nơi này đã xảy ra chuyện mà chúng ta không hề hay biết.” Nham Tinh cả người dựa thẳng vào thành tường thì thào nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29 : Bữa tiệc Tang Gia ( Thượng )