Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 43 : Tiểu cô nương

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43 : Tiểu cô nương


-“Đạo trưởng, không biết ngươi có bản đồ ở địa phương này chăng? Nói thật, từ lúc tiến vào nơi này đến bây giờ, bọn ta có chút mơ hồ, không biết được nơi này là nơi nào, cũng không biết mình đang đi về đâu.”

-“Các ngươi biết Bạch Linh Thôn?” Vũ Nam Sơn cùng Triệu Ngọc Nhi, người nằm trên mặt đất người lưng dựa vách tường, nghe thấy vậy liền bật cả người dậy, hai mắt nhìn về phía Âm Tử.

-“Sao đây, đi tiếp hay dừng lại?” Thạch Hạo đưa mắt nhìn sang hai người Huyền Tử cùng Âm Tử nói.

Đám người Lâm Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, không để tâm đến lời Lý Cương, nghiêng đầu nhìn về phía tiểu cô nương trên đài diễn, cùng những người khác nhìn lấy, chờ xem tiểu cô nương tiếp theo sẽ biểu diễn gì.

-“Ừm? Có thì đương nhiên sẽ có, thậm chí nhiều là đằng khác, thế nhưng bọn hắn thường ẩn tránh tại những toà sơn, hiếm ai mà gặp được, gần đây nhất là ở phía Nam, có một miếu hoà thượng, nghe nói ai vào đó, nghe được phật gia niệm kinh cầu tử, có thể sẽ nhận được một chút thành quả.” Huyền Tử đưa tay xoa càm nói.

-“Nhìn không ra, dường như có thứ gì đó che đậy, không có cách nào nhìn thấy được, chỉ có thể tiến lại gần quan sát mới biết.” Âm Tử một tay che lấy mắt, lắc đầu nói.

-“Nếu thế thì thử tìm các đạo quán xem, ta nghe nói các đạo quán rất hay thu nhận những người có mong muốn trở thành đạo sĩ, mong muốn được cầu đạo. Khác với những tông môn danh phái, đạo quán quy củ có chút thấp hơn, thế nhưng so về mặt bằng chung, cũng không phải là không ổn.” Vương Dã hơi hơi suy nghĩ một chút nói.

-“Là sân khấu kịch? Nơi này cũng có thứ đồ chơi này sao?” Vương Dã nhìn thấy khung cảnh trước mắt dần lộ ra, không khỏi bất ngờ nói.

-“Ừm? Huyền sư huynh, là nó, là cái thứ xảy ra vào ngày hôm đó, thì ra thứ đó gọi là Nhân Thi.” Âm Tử khẽ thấp giọng, truyền âm vào tai Huyền Tử nói.

-“Ai da, đạo trưởng thật lơi hại a, không bao lâu liền sẽ trở thành anh tài xuất chúng, có thể diệt trừ yêu ma quỷ quái, trừ hại cho dân rồi.”

-“Ừm, nếu là vậy thì làm phiền các vị đạo trưởng một đoạn đường.” Lâm Phàm nhìn thấy biểu cảm của Huyền Tử có chút thay đổi nhẹ trong khoảnh khắc ngắn, không vội kéo thêm chuyện, hai tay chắp vào nhau nói.

-“Không biết ở ngoài kia, có nhiều danh môn đạo quán nào nổi tiếng không? Tỷ như giống ngài chẳng hạn?” Lâm Phàm hơi khom người nhỏ giọng nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

-“Tiếp tục, nếu đổi đường khác, tốn thêm thời gian, càng nguy hiểm hơn, dù sao chúng ta cũng chưa thể nào chắc chắn được thứ phía trước chính là Nhân Thi, nếu quả thật là bọn chúng, liền xoay người bỏ chạy ngay lập tức.” Huyền Tử lắc đầu, quả quyết nói.

Đám người Lâm Phàm nghe thấy thế liền nặng nề gật đầu lấy, hoà theo dòng người tiến gần lại vị trí sân khấu kịch đang dựng trước mặt, không bao lâu sau, nương theo tiếng chiêng gõ, tiếng trống kêu từ phía trên sân khấu, một thân ảnh mặc lấy thuý áo màu hồng, tóc buộc hai chùm, mặt che lấy một lớp vải ngăn mỏng, để lộ thấp thoáng khuôn mặt nhỏ xinh bên trong đi ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

-“Thế nhưng mấy con lừa trọc đó, không phải dễ nói chuyện a, không hợp lời, liền một chân đá bay ngươi ra khỏi miếu.” Âm Tử giang hai tay lắc đầu thở dài.

-“Không cần, vẫn là để ta gác đêm đi, các ngươi nghỉ ngơi đi, ta không thấy buồn ngủ.” Lâm Phàm hắn không phải là không khách khí trước lời đề nghị Âm Tử, thế nhưng tại nơi này, tâm không thể không đề phòng người khác. (đọc tại Qidian-VP.com)

-“Tốt, đẹp lắm!” Lý Cương đứng ngay dưới đài, ánh mắt đầy say mê, cả người như đắm chìm bên trong điệu múa của nàng, cất giọng nói lớn.

-“Ngươi tính gia nhập đạo gia, trở thành đạo sĩ à?”

Tiểu cô nương nhảy múa linh động, dáng người uyển chuyển, bước chân vô cùng thuần phục, đảo từ nơi này sang nơi nọ, như ngọn gió nhẹ thổi thoáng qua tơ liễu, phiêu dật vô cùng, không tốn nhiều thời gian, tiểu cô nương liền thu hút được ánh mắt của đám người đứng dưới đài.

Lâm Phàm nghe thấy thế không khỏi bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau cùng cũng chỉ là lời truyền miệng a, người nơi này thực sự lạc hậu đến thế sao?

Chương 43 : Tiểu cô nương

Nghe thấy lời Lý Cương, đám người Huyền Tử cùng Lâm Phàm hai mắt không khỏi mở to, biểu cảm đầy quỷ dị nhìn thấy hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dọc trên đường đi, đám người có chút câu nệ, không một ai nói chuyện với ai, thi thoảng vài người nhìn trộm lấy nhau, kéo theo một người khác thấp giọng nói nói gì đó.

-“Thật tà môn, nhắc lại đến giờ khiến ta vẫn còn sợ hãi…”

Nghe thấy bốn phía sôi trào tiếng khen cùng tiếng vỗ tay, tiểu cô nương không vì thế trở nên e thẹn, ngại ngùng như ban đầu, bất chợt trên khuôn mặt lại lộ ra nụ cười quỷ dị khó hiểu, bầu không khí xung quanh như thể trở nên thay đổi theo nụ cười của tiểu cô nương, không khí xung quanh được hạ thấp, khiến đám người Lâm Phàm hơi khẽ run người.

Sáng sớm hôm sau, đã được bốn ngày trôi qua kể từ lúc bọn hắn bắt đầu trò chơi ‘Đồng Văn Tử’ mọi chuyện ngày càng trở nên điên loạn, c·ái c·hết dần dần đang bao phủ lấy toàn bộ những người có mặt vào ngày hôm đó, trông cơn mê mang, Lâm Phàm loáng thoáng nghe được âm thanh Vũ Nam Sơn kề bên tai đánh thức.

-“Được rồi, mọi người dừng chân nghỉ ngơi một lát, đi tiếp cũng không phải chuyện tốt, dưỡng sức đã.” Huyền Tử thở ra một ngụm khí trọc nói.

-“Khá lắm, xinh lắm tiểu nương tử!” Dưới đài nhất thời vang lên tiếng vỗ tay liên hồi, đám người Lâm Phàm đứng xem cũng vì thế đập chưởng vào nhau, hoà theo đám đông.

-“Hình như rất náo nhiệt, rất nhiều người, không lẽ là ‘Nhân Thi’?” Lâm Phàm nhìn thấy nhiều đạo bóng đen đang dần hiện ra trước mặt, sắc mặt có chút thay đổi nói.

Dằn vặt lâu như vậy, tất cả mọi người đều đã mệt lả người, đám người chia vị trí ra tìm mọi chỗ có thể đặt lưng xuống nghỉ ngơi, không tốn nhiều thời gian, bầu không khí trở nên yên tĩnh, hơi thở mọi người trở nên nhẹ dần, chìm sâu vào giấc ngủ, để đó bóng lưng đơn độc Lâm Phàm hướng mắt nhìn lên trời đen.

Tại trước mặt bọn hắn, một sân khấu nhỏ đơn sơ được dựng lên vô cùng đơn giản, người người xung quanh ồn ào vây xem, có người tụm lại chiếm lấy vị trí ngồi trước, ngay tại phía trên sân khấu kịch, là một cái hầu tử đang ngồi xổm một bên, tay cầm lấy cái chiêng gõ liên phục, đầu gật gù đắc ý, miệng cất tiếng ca hát khiến người xem không khỏi ngạc nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)

-“Ực… Ực… Ực… Huyền sư huynh… Đám người này… ta không nhìn thấy sinh cơ của bọn hắn… Khả năng... Là… Là cô hồn… dã quỷ…” Âm Tử một tay che lấy một bên mắt, nuốt lấy một ngụm nước bọt, khó khăn nói.

-“Ừm? Phía trước dường như có gì đó.” Huyền Tử hai mắt tập trung nhìn về phía xa sương mù, không khỏi nhíu mày nói.

Đám người nghe thấy thế liền dừng lại cước bộ, tìm một địa phương an toàn không bị sương mù cùng chướng khí ăn vào nghỉ ngơi, mắt nhìn thấy mọi người ai ai đều không còn chút sức lực, kẻ nằm gục trên mặt đất, người lưng tựa vách tường mắt nhắm hờ hờ, Lâm Phàm không khỏi phiền lòng. Tất cả mọi người, vì một lý do nào đó liền bị kéo vào cái nơi quỷ quái này, không một chút tin tức, chỉ có thể liều mạng mà sống, đúng lúc này, Triệu Ngọc Nhi mang lấy tấm mặt nạ hình đầu ngưu tiến lại gần đám người Huyền Tử nói.

-“Gì? Bản đồ? Không có, ta cũng như các ngươi thôi, tiến vào nơi này trong mơ hồ, không rõ phương hướng, mà cho dù có bản đồ thì cũng khó mà biết được phương hướng, người nhìn xem, xung quanh đều là sương mù bao phủ, cho dù có cầm lấy bản đồ thì các ngươi cũng không thể nào xác định được phương hướng cụ thể để đi.” Huyền Tử lắc đầu đáp.

-“Thế nhưng các ngươi yên tâm, dựa theo trí nhớ của ta, đi thêm một đoạn liền tiến đến nhà thôn trưởng Bạch Linh Thôn, ách… cũng có thể là không phải.” Âm Tử đưa lời động viên liền nói.

-“Cô hồn dã quỷ? Thứ đồ chơi này ban ngày ban mặt cũng dám xuất hiện sao? Không sợ bị ánh sáng làm cho phân hồn?” Lý Cương nhíu mày, sắc mặt có chút khó chịu nói.

-“Đại khái là thứ đ·ã c·hết, vẫn có thể đi lại bình thường, cắn người, người bị cắn liền hoá thành Nhân Thi, nguy hiểm vô cùng.”

-“Lâm Phàm, dậy mau, mọi người chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi rồi.”

Đám người Lâm Phàm cảm thấy mới lạ cùng quỷ dị, tại cái nơi quỷ quái này, ấy vậy mà xuất hiện một sân khấu kịch, đã vậy đám người này từ đâu đột nhiên xuất hiện một lúc đông dần, như thể biết trước bọn hắn sẽ đi đến nơi này, chuẩn bị chờ lấy bọn hắn.

Ở Lâm Phàm cùng đám người Huyền Tử dẫn đầu, song phương bầu không khí trở nên hoà hoãn hơn rất nhiều, mọi người cũng vì thế không còn e ngại, trò chuyện lẫn nhau hơn, đám người Huyền Tử cũng không vì bọn hắn là người tu đạo mà kiêu căng kì thị những bình dân như bọn hắn. Hoặc chí ít là chưa đến lúc, có thể bây giờ trong mắt bọn hắn, đám người Lâm Phàm vẫn còn chút giá trị lợi dụng, đợi đến khi gặp phải tình cảnh người sống ta c·hết, có lẽ lúc đó cũng chính là lúc bọn hắn lộ ra nanh vuốt của mình.

-“Thôn trưởng Bạch Linh Thôn?” Lâm Phàm nghe thấy thế không khỏi bất ngờ.

Tiểu cô nương bước chân thon thả, dáng người yểu điệu, cả người làm lấy động tác nũng nịu, hướng người xem thi lễ nhẹ nhàng thuần phục, ngay sau đó tiếng hầu tử hát vang điệp khúc, tiểu cô nương cũng vì thế cả người động tác xoay chuyển, nhẹ nhàng múa.

-“Mọi người đừng sợ, cứ bình tĩnh, coi như mọi chuyện chưa hề phát sinh, tự nhiên như bình thường là được, tránh để bọn chúng phát hiện ra chúng ta biết bọn hắn là cô hồn dã quỷ, bằng không sẽ trở thành đồ ăn cho bọn chúng.”

-“Đâu, ta đâu có bảo rằng cứ tập trung đông người thì thứ kia sẽ không mò đến, ý ta nói ở chốn đông người, dễ nắm bắt cơ hội bỏ trốn a, thực sự có gặp thứ đồ chơi đó, còn đâu mà tâm tình đứng chôn chân cùng nhau, lo giữ lấy tính mạng mình mới phải đạo.” Âm Tử cười cười nói.

-“Phải rồi, lúc nãy đạo trưởng có nói, càng ở nơi tập trung đông người, dương khí sẽ càng thịnh vượng, chiếu theo lời nói, nếu như vậy chúng ta càng đông người, thứ yêu vật kia sẽ không dám tới gần?” Vũ Nam Sơn suy nghĩ một lúc liền nói.

-“Đúng là có ý định như thế.” Lâm Phàm cười cười, ngượng ngùng đáp.

-“Làm gì có, làm gì có….” Đám người Huyền Tử nghe thấy lời xu nịnh từ Lâm Phàm, ai nấy đều đưa tay gãi sau gáy, cười cười đáp.

-“Nhân Thi? Là cái quỷ đồ chơi gì?” Âm Tử ngơ ngác khó hiểu nói.

-“Có biết một hai, thế nhưng không rõ ràng lắm, dù sao ta cùng sư phó đã từng ghé nơi này.” Huyền Tử hai mắt đăm đăm quan sát lấy từng người, đưa tay khoác Âm Tử, không để hắn nói liền chen ngang.

Đúng vậy, bản đồ a, Lâm Phàm không khỏi vỗ vỗ đầu mình một chút, cái thứ đồ chơi này sao hắn lại có thể quên được chứ, nếu như quả thật có bản đồ tại nơi này, mọi chuyện liền trở nên đơn giản, bọn hắn có thể biết được bản thân mình đang ở đâu, hay muốn đi về nơi nào cũng dễ hơn.

Bất quá, những chuyện này Lâm Phàm hắn không để tâm là bao, khác với những người khác, Lâm Phàm dễ dàng bắt thân với đám người Huyền Tử, trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Chung quy mục đích hai bên đều giống nhau, chính vì lý do thế, hai bên đều nghĩ muốn từ đối phương có thể đạt được càng nhiều tin tức liên quan đến nơi này càng tốt.

-“Ân ân… Đi thôi.” Lâm Phàm mắt mở choàng tỉnh, ngáp lấy một hơi dài, cả người đứng dậy, mang lấy túi vải đeo bên mình, cùng những người khác kiểm tra lại mọi thứ liền rời đi.

Tiểu cô nương cười nói vui vẻ, giọng cười như tiếng suối chảy, êm ắng khiến người xem thoải mái vô cùng.

-“Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một lát, ta cùng những người khác sẽ gác đêm, có động tĩnh gì liền thông cáo các ngươi, phàm nhân các ngươi tốt nhất nên tịnh dưỡng một phen, kẻo lại gặp những thứ yêu vật kia lại không có sức trốn chạy, trở thành đồ ăn cho bọn chúng lại oán trách bọn ta.” Âm Tử phấc tay xoay người tiến về phía góc tối, hai mắt nhắm nghiền, bắt đầu ngồi thiền tu luyện.

-“Âm Tử?” Huyền Tử khẽ thấp giọng nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43 : Tiểu cô nương