Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45 : Hát hí kịch ( Hạ )
-“Ân.”
-“Gì thế?! Ngươi nhìn thấy thứ gì?” Huyền Tử một tay giữ lấy cơ thể Lâm Phàm, một tay cho vào chén nước, viết chữ lên bàn.
-“Thái độ của hắn ta cũng không tệ, khó trách lại có nhiều người đến cúng bái như thế.” Thạch Hạo gật đầu đồng ý.
-“Tê…”
-“Còn nữa, trong lúc hát hí kịch, không được phép nói chuyện, tránh làm ồn gây người khác cùng các tiên tổ khó chịu, mong các vị đạo trưởng hiểu giúp cho.” (đọc tại Qidian-VP.com)
-“Thực hư thế nào ta không biết, ta chưa thử bao giờ, dù sao cũng là lời truyền miệng, tình chân thật của nó, các ngươi cũng biết rồi đấy.” Âm Tử nhún vai, viết tiếp.
-“Q…Q…Quỷ…. Có… Quỷ…” Lâm Phàm khó khăn giữ lấy bình tĩnh, hít lấy một hơi thật sâu, trấn định bản thân, tay run rẩy nhúng lấy nước viết lấy.
-“Nơi này thật rộng, ước chừng chắc hẳn gần trăm người tại đây, chưa nói đến cái người tên Hạnh Thiên này, thật chu đáo, tự mình ra chỉ dẫn gia nhân bày trí bài vị cùng tiếp đón khách nhân.” Vũ Nam Sơn hướng giọng về phía Lâm Phàm nói nhỏ.
-“Đạo trưởng, ngươi hành Nam ra Bắc, chu du khắp nơi, không biết liệu có gặp trường hợp nào chiêu hồn gọi quỷ từ bài vị người đ·ã c·hết không, ách, ý ta là hiến tế để gọi hồn người đ·ã c·hết, đại loại như thế.” Lâm Phàm nghiêng miệng về phía Huyền Tử, thấp giọng nói.
Tại dưới loại tình cảnh này, Lâm Phàm có chút buồn ngủ, hắn không biết bản thân mình đã nghe thứ này được bao lâu, ân, có thể đã được một hoặc hai canh giờ gì đó, đầu hắn liên tục gục lên gục xuống, khó khăn dùng lấy tay chống đỡ phần càm ngăn không cho bản thân ngã gục trên bàn.
-“Không có, ta nào biết nơi này xuất hiện nhiều thứ đồ chơi tà dị đến như thế mà có chuẩn bị, với lại, nếu biết trước được nơi này như thế ta liền không tiến vào chứ đừng nói đến việc đem theo mấy thứ trừ tà đó."
-“Quỷ? Ý ngươi là những người xung quanh chúng ta đều không phải người sống?” Âm Tử có chút hoảng sợ trước lời nói từ Lâm Phàm, không tin vào mắt mình hỏi lại.
-“Bang, bang, bang….” Nhóm người hát hí kịch liên tục lên đài hát, bày diễn những điệu múa dân gia truyền thống.
-“Được rồi, Hạnh gia chủ yên tâm, bọn ta sẽ không làm hư quy cũ của ngài, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến những người khác.” Huyền Tử gật đầu nói.
Trải qua một đoạn thời gian điên loạn tại nơi này, Lâm Phàm hắn đã nhìn thấy rất nhiều thứ quỷ dị, cũng được coi là có chút bản lĩnh, có phần quen thuộc với những thứ yêu vật tại đây, ấy vậy vào lúc này hắn vẫn có chút không kìm chế được bản thân, nội tâm liên tục gào thét thúc giục hắn xoay người rời khỏi cái nơi này.
Hát hí kịch a, đây là lần đầu tiên Lâm Phàm hắn xem cái thứ đồ chơi này, đã thế còn hát cho n·gười c·hết lẫn người sống nghe thì quả là hiếm thấy vô cùng. Không thể không nói, cái loại chuyện này xuất hiện tại nơi quỷ quái thì quả thật có chút kh·iếp người, trên đài hát đám người vẫn liên tục thay phiên nhau trình diễn những điệp khúc hát vô cùng bắt tay, náo nhiệt liên hồi, trái với trên đài diễn, bên dưới lâm vào trầm lặng, không một tiếng vỗ tay khen ngơi, toàn bộ hoàn toàn tĩnh mịch, thay vào đó, liền chính là bài vị được đặt trên bàn cùng giấy vàng chúc phúc.
-“Các ngươi thử nhìn xung quanh thử, người tại nơi này rất nhiều, thế nhưng ngay cả một hơi thở đều không có, nói đúng hơn một động tĩnh nhỏ đều không cho ra, cho dù là cao thủ thì cũng chỉ có thể điều chỉnh nhịp thở của mình chậm lại, chứ không thể nào ngăn không cho bản thân mình thở.”
-“Ân?! Ý ngươi là sao, ta vẫn chưa hiểu lắm, đều là quỷ thì chả phải thứ nào cũng giống nhau sao? Chiêu hồn nhập xác hay tế sống thì cũng đồng dạng là gọi quỷ.” Huyền Tử có chút khó hiểu, hai mắt mở to nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
-“Các vị đạo trưởng, hát kịch hí quy cũ chắc mọi người cũng đã biết, trong lúc hát, không được phép làm phiền người xem cùng người hát, cho nên tiểu nhân xin mạn phép cáo lui đóng cửa, nhằm tránh cho người bên ngoài làm phiền đến mọi người cùng tiên tổ ở đây xem kịchm mong các vị đạo trưởng chiếu cố bài vị giúp tiểu nhân.” Hạnh Thiên mặt hiền lành dặn dò nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi bàn giao lại hết tất cả, đám người Hạnh gia cáo từ rút lui khỏi từ đường đóng cửa cẩn thận, không gây một tiếng động, vào lúc Hạnh gia đám người rời khỏi từ đường, một nhóm người thân mặc y phụ hát kịch, mặt trang điểm đậm, hai má dậm phấn hồng, lông mày tô đen vô cùng đặc sắc.
-“Lâm…Lâm….Lâm….” Vũ Nam Sơn hai mắt run rẩy, kéo lấy tay áo Lâm Phàm, miệng lắp bắp nói.
-“Có chút kì quái.” Huyền Tử đưa tay cho vào chén nước, vẽ vẽ từng chữ xiên vẹo lên mặt bàn.
Chương 45 : Hát hí kịch ( Hạ )
-“Cách sao? Để ta nghĩ, thật ra cách để nhận biết được đâu là người đâu là quỷ có chút nhiều, thế nhưng đa phần đều dựa vào bảo vật cùng pháp khí đem theo là chính, nếu tu căn lâu năm, luyện ra được hoả nhãn kim tinh, liền có thể dựa vào mắt thường để phân biệt.” Huyền Tử hai mắt đăm đăm suy nghĩ.
-“Ân ân ân.” Hạnh Thiên gật đầu như gà mỏ thóc.
-“Ài, chỉ là n·gười c·hết thôi đã long trọng như vậy rồi, thật giàu có a, không biết sau này ta c·hết đi có được như thế hay không?” Lý Cương thầm chắt lưỡi nói.
Nghe lấy những người xung quanh bàn tán qua lại, nhìn lấy khung cảnh bày trí trước mắt vô cùng chỉnh chu, không một chút qua loa hay có điều gì đó mờ ám, Lâm Phàm trong lòng có chút trấn định đôi chút, nhìn tình cảnh thế này, cũng không giống là sẽ xảy ra chuyện gì đó xấu a.
-“Ai ai ai, có gì đâu, Hạnh gia chủ thật khách khí, không cần thiết phải như thế đâu, bọn ta nghỉ một lúc liền rời đi ngay.”
-“Không thể nào, phàm nhân các ngươi khác với những người tu đạo bọn ta, khi bước chân vào đạo gia, tất cả giác quan của ngươi đều sẽ biến đổi, trở nên mẫn cảm hơn so với những người khác, chính vì thế lấy lý do người phía trên hát quá lớn liền không hợp lý bởi vì ta không cảm nhận được hơi thở từ những người khác.” Huyền Tử lắc đầu, tay viết tiếp.
Nghe thấy lời Âm Tử, Lâm Phàm sóng lưng như thể bị một bàn tay lạnh giá chạm vào, khẽ run lấy cả cơ thể, hai mắt hơi hoi nhìn về phía những người xung quanh, tay run run viết. (đọc tại Qidian-VP.com)
-“Ừm? Nói vậy, đến cả đi vệ sinh cũng không được phép sao?” Vũ Nam Sơn khẽ nhíu mày nói.
-“Thật ra hát hí kịch cũng không lâu, ước tầm khoảng bốn năm canh giờ liền hết, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, tất cả mọi người liền không được phép gây ra tiếng động lớn ảnh hưởng đến những người xung quanh, nếu không tiểu nhân không dám chắc mọi chuyện sẽ suông sẻ.”
-“Ực… Ực… Ta thật không dám nghĩ đến chuyện sẽ diễn ra như thế này… Lông tơ ta dựng đứng cả lên rồi, điên thật... Ta giờ cuối cùng cũng đã nghĩ thông vì lý do gì tại nơi quỷ quái này lại có hát hí kịch, thực chất trận diễn này không phải là để hát cho người sống, mà là hát cho n·gười c·hết nghe, tất cả đều là n·gười c·hết, bao gồm cả những kẻ đang hát phía trên, chỉ duy nhất chúng ta là người còn sống.” Âm Tử khó khăn nuốt lấy một ngụm nước bọt, viết chữ trên bàn.
-“Ân ân, vào khoảnh khắc ta cho đầu nhìn qua hai chân, liền phát hiện bọn hắn đều không tồn tại, thay vào đó liền chính là những bài vị được đặt một cách chỉnh tề trên từng chiếc ghế gỗ, đúng lúc ta định xoay người không nhìn tiếp, đột nhiên một chiếc đầu của ai đó dựng ngược nhìn về phía ta, khiến ta hoảng sợ không thôi.”
-“Đạo trưởng a, đây là gia quyến của tiểu nhân, hôm nay thật may mắn có các đạo trưởng ghé thăm hàn xá này, tiếp đón không được chu toàn, mong các đạo trưởng thứ lỗi a.”
-“Không quan trọng, để ta thử, có còn hơn không.” Lâm Phàm suy nghĩ một lát liền chủ động xung phong thử lấy.
Lâm Phàm hai mắt nhìn lấy toàn trường xung quanh Hạnh gia, người khẽ chuyển động khom lưng, hai chân mở rộng cho lấy đầu mình nhìn ngược qua giữa hai chân, vào đúng lúc này bỗng nhiên một phần đầu không biết từ đâu rơi chổng ngược xuống, phủ mái tóc dài đen mượt, hai mắt đục khoét, không lấy tròng mắt, khuôn mặt đầy thối rửa, giòi bọ nhúch nhích khắp nơi, đối mặt nhìn lấy Lâm Phàm đang khom người nhìn qua hai chân.
-“Theo lý mà nói thì giống nhau về tên gọi, thế nhưng cách thức, ách… phải nói thế nào nhỉ?” Lâm Phàm ngượng ngùng gãi lấy đầu, không biết phải giải thích thế nào.
Bất ngờ trước thứ đột nhiên xuất hiện, Lâm Phàm không giữ được thăng bằng, cả người bật thẳng dậy, nghiêng về một phía muốn ngã ra mặt đất, Huyền Tử mắt nhìn thấy Lâm Phàm chuẩn bị ngã người ra sân liền nhanh đưa tay chụp lấy bả vai hắn, dùng sức khéo về phía mình giữ chặt lại thăng bằng cho cơ thể hắn.
Nghe thấy mấy lời này, Lâm Phàm nội tâm không khỏi kì quái, cho người gọi gánh hát kịch đến, nếu để hát cho người sống nghe đã đành, lần này còn hát cho các bài vị của n·gười c·hết nghe, nếu không phải hắn đã từng trải qua nhiều chuyện tại nơi này, còn nghĩ cái người tên Hạnh Thiên này đầu óc có chút vấn đề.
-“Có khi nào do phía trên hát quá lớn, chúng ta không nghe thấy không?” Lâm Phàm tay cho một ngón đưa vào bên trong chén nước, chấm lấy viết lên mặt bàn.
-“Có một cách, thế nhưng ta không biết có hiệu quả hay không, tại chỗ thôn quê trong lúc ta vi hành, những người truyền miệng nhau rằng, nếu đi lại vào đêm khuya giữa nơi vắng người, ít người xuất hiện, đột nhiên thấy được một người thân ảnh mập mờ, hơi thở không rõ ràng, để có thể nhận biết được đó là người là quỷ liền khom thấp người, cho đầu qua giữa hai chân nhìn ngược liền biết.” Âm Tử tay liên tục cho vào chén nước viết viết từng dòng chữ.
Cảm nhận được lực kéo phía bên tay áo của mình, cùng tiếng kêu nhỏ như tiếng muỗi kêu, Lâm Phàm hai đầu lông mày nheo lại, nghiêng người nhìn về phía Vũ Nam Sơn, hai mắt mở to, biểu cảm cực kì hoảng sợ, cả người như rơi vào hầm băng không nói một lời.
-“Không có gì, là ở bọn ta, tiện đường ghé qua làm phiền ngài như vậy là đủ rồi, không dám đòi hỏi gì thêm.” Lâm Phàm đưa tay khoác lấy đáp.
Đi đến nơi này cho đến nay, những thứ được gọi là quỷ thực chất cũng không hẳn là quỷ, theo ấn tượng của Lâm Phàm hắn mà nói, ‘Quỷ’ đại khái không phải là một dạng đồ vật được sinh ra từ những thứ dơ bẩn tạo thành, mà phải thông qua những nghi thức tà giáo triệu hồi, hiến tế lấy nhục sống, cắt chân móc mắt, moi tim,… muôn trùng kiểu loại để gọi những thứ từ thế giới bên kia.
-“Ân ân ân, tiếp đến chính là hát kịch hí, tiểu nhân đã mời gánh hát từ phương xa đến để tiếp đãi mọi người, các đạo trưởng hãy tận hưởng a.” Hạnh Thiên khom người, hai tay chau vào nhau cười cười nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng lúc này, Hạnh gia chủ cùng gia nhân đã đem bài vị cùng những thứ liên qua chỉnh tốt, Hạnh Thiên dẫn theo một lớn một nhỏ, già trẻ lớn bé đều có hướng đến phía Lâm Phàm bọn hắn chào hỏi.
-“Vậy thì cũng phải chờ xem hậu nhân của ngươi sau này có thể được như người ta không đã, không khéo ngươi lại trở thành cô hồn dã quỷ, không ai chôn cất thì tội lắm.” Âm Tử cười nhạo nói.
-“Ừm?” Lâm Phàm cùng Âm Tử nhìn thấy dòng chữ Huyền Tử, biểu cảm vô cùng khó hiểu nhìn lấy hắn.
Thời gian từng chút một trôi qua, toàn bộ không gian xung quanh Hạnh gia đều trở nên an tĩnh, bên ngoài biệt viện lâm vào bên trong màn sương trắng mờ mịt huyền ảo, riêng chỉ có từ đường nơi này, được thắp sáng bằng những ngọn đèn đuốc, phát sáng lẻ loi giữa màn sương trắng.
-“Đừng nói xui, Huyền đạo trưởng, có cách nào để nhận biết được đâu là người đâu là quỷ không?”
-“Thật?” Hai người Lâm Phàm cùng Huyền Tử hai mắt mở to, biểu cảm đầy kinh ngạc nhìn thấy Âm Tử.
-“Ừm, không vấn đề gì, miễn không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, bọn ta khẳng định sẽ nhìn bài vị giúp ngươi, yên tâm.” Âm Tử gật đầu đáp.
-“A, nói như vậy, ngươi có pháp bảo hay bảo vật gì đó có thể nhận biết?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.