Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52 : Hạnh Anh Đường
-“Chuyện này chúng ta cần phải suy nghĩ thật kĩ rồi hẳn đưa ra quyết định, dẫu sao chúng ta vẫn sẽ phải ở lại đây một thời gian.” Huyền Tử đứng dậy, đưa tay làm động tác vươn vai nói.
-“Huyền sư huynh, ngươi tính đi đâu?”
-“Ừm, Hạnh gia chủ này, ta có một nghi hoặc, không biết Hạnh gia chủ có thể giải đáp nghi hoặc này của ta hay không?” Nhìn thấy nơi này chỉ còn hắn cùng Hạnh Thiên, Lâm Phàm lên tiếng nói.
-“Đường này cũng không được, đường kia cũng không xong, thế chẳng lẽ phải ở lại nơi này mãi mãi sao?” Âm Tử có chút khó chịu, nhíu mày nói.
-“Ân, ra là Liễu phu nhân, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Lâm Phàm nghe thấy thế, đưa tay ôm lấy quyền, khom người khách khí nói.
-“Thế nhưng…”
-“Muốn chứ, nằm mơ cũng muốn, thế nhưng tình hình thế này, ta còn biết làm sao, chẳng lẽ xông ra bên ngoài, đâm đầu vào đám sương mù ngoài kia, để trở thành thức ăn cho những thứ quỷ quái kia sao?” Lâm Phàm có chút tức giận liền đáp.
-“Nói thế nào?”
Đang nói nửa chừng, Lâm Phàm chợt phát hiện từ phía ngoài biệt viện, một tên gia nhân mặc lấy y phục đơn giản, chạy một hơi tiến thẳng về nơi này, miệng kề sát tai Hạnh Thiên, nói một điều gì đó, khiến hắn liên tục chau mày tỏ vẻ khó chịu. Vào đúng lúc này, Lâm Phàm chợt phát hiện ánh mắt của tên gia nhân trước mặt này, thi thoảng lại đưa mắt nhìn trộm hắn rồi thì thầm vào tai Hạnh Thiên, mặc dù hành động này chỉ thoáng diễn ra rất nhanh, thế nhưng vẫn không thể nào qua mắt được Lâm Phàm, khiến hắn trong đầu dấy lên nhiều luồng suy nghĩ.
-“Ân ân ân, chính xác là nguy hiểm vô cùng, nếu tiểu nhân là mọi người, tiểu nhân sẽ không đi đến cái nơi quỷ quái đó.”
-“Mọi người sớm, thật có lỗi, tối qua ngủ không được ngon giấc, sáng có chút muộn.”
Đi được một lúc, Lâm Phàm liền dừng chân tại một khu viên nhà, hai mắt thầm đánh giá nơi này, nơi này không giống với những khuôn viên khác bên trong Hạnh gia, phải nói nơi này gần giống như một chỗ hoang vắng, đến cả một cái cây cọng cỏ đều không có, vết bụi cùng vết dơ chồng chất khắp nơi, như thể đã lâu rồi không được người quét dọn lấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
-“Không biết đạo trưởng đến nơi này là có việc gì, không lẽ đạo trưởng cũng muốn dâng hương bái phật a?”
-“Tê… Nơi chôn cất n·gười c·hết, nói như vậy không phải nơi đó vô cùng nguy hiểm hay sao?” Vũ Nam Sơn nghe thấy thế hít một ngụm khí lạnh nói.
-“Cái thứ yêu vật kia, vào khoảnh khắc cuối cùng tại bên trong từ đường… Thật quỷ dị mà!”
-“Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ, nếu Hạnh gia chủ có việc liền giải quyết công việc của mình, không cần phải để ý đến ta.”
-“Hì hì hì ~ Đạo trưởng thật mau quên, th·iếp thân tên họ là Liễu Mi, phu nhân của Hạnh Thiên, hôm tại từ đường, chúng ta có dịp gặp mặt một lần.” Liễu Mi nở nụ cười đầy ma mị nói.
Lâm Phàm đưa hai mắt đảo nhìn xung quanh căn phòng kiểm tra, mắt nhìn thấy vẫn không có chút dấu hiệu bất thường nào xảy ra, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng được buông lỏng, hai mắt nghiêng nhìn về phía cửa, nhìn thấy sắc trời vẫn còn mang một màu u tối, không gian tràn đầy sự yên tĩnh, mới bình tâm, ngã người đặt lưng xuống giường, khẽ đưa tay lau đi những giọt mồ hôi vẫn còn ứ đọng lại bên trên khuôn mặt.
Cả một đêm qua, không một giây phút nào Lâm Phàm hắn có thể yên giấc ngủ sâu, cứ vào đúng lúc bản thân bắt đầu chìm sâu vào giấc mộng, cái thứ yêu vật kia cùng giấc mơ đáng sợ đó chợt lại xuất hiện bên trong đầu hắn, khiến hắn phải đưa bản thân trở về thực tại, tỉnh giấc liên hồi. Đổi lấy y phục được chuẩn bị sẵn, Lâm Phàm bước ra khỏi phòng, tiến thẳng về phía khu gian giữa nhà, nơi tối qua mọi người dùng bữa, đi đến nơi này, nhìn thấy mọi người đều đã tập trung đầy đủ, chỉ còn mỗi hắn, liền không khỏi cảm thấy ngại ngùng, đưa tay xoa lấy đầu nói.
-“Không!” Dứt lời, Lâm Phàm hét toáng cả người giựt thẳng người dậy, hai mắt vẫn còn bàng hoàng sợ hãi bên trong, vội vàng đưa tay kiểm tra khắp toàn cơ thể mình, không một chỗ nào bị tổn hại liền mới thở phào nhẹ nhõm.
-“Ài…. Được rồi, ta biết rồi, thôi ngươi cứ ở đây tận hưởng bữa sáng, ta về phòng trước.” Vũ Nam Sơn thở dài một tiếng, cả người đứng lên vỗ lấy vai Lâm Phàm liền rời đi.
Sáng sớm tinh mơ, không một tiếng gà gáy báo thức, ánh sáng mặt trời len lỏi qua khung cửa chiếu thẳng lên gương mặt có chút chững chạc Lâm Phàm, khiến hắn hai đầu lông mày phải nhíu chặt vào nhau, đưa tay che lấy khuôn mặt tránh đi ánh nắng. Đây là đã ngày từ năm trôi qua kể từ khi sự kiện ‘Đồng Văn Tử’ diễn ra, Trương Minh c·hết, Kinh Kha cùng Cửu Muội không rõ sống c·hết, chỉ còn hắn cùng Vũ Nam Sơn phải nương tựa nhau mà sinh tồn tại nơi quỷ dị này, nghĩ đến đó, Lâm Phàm không khỏi bật người ngồi dậy, đưa tay xoa xoa lấy hai mắt vẫn còn buồn ngủ, miệng ngáp dài một tiếng, thần sắc đầy mệt mỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
-“Chưa biết, nhưng đại khái chúng ta sẽ tạm ở nơi này cho đến khi nào tìm ra cách rời khỏi đây mới biết.” Lâm Phàm tay cầm lấy chiếc muỗng sứ, múc lấy từng mảnh cháo trắng bên trong chén, miệng vừa thổi vừa nói.
Chương 52 : Hạnh Anh Đường
-“Lâm Phàm, ngươi tính ở lại nơi này hay sao?” Vũ Nam Sơn miệng thấp giọng nhìn lấy Lâm Phàm nói.
Nhìn đến trước mắt một nữ nhân trung niên, ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc búi cao cột gọn, trên mặt có chút nếp nhăn, thế nhưng vẫn không thể nào làm phai đi vẻ đẹp của nàng, mặc lấy lam sắc y phục mỏng bên ngoài, bên trong phủ lấy bạch y nữ phục dành cho những người nhà giàu hay mặc. Lâm Phàm thầm quan sát đánh giá lấy nữ nhân trước mặt được một lúc, cảm thấy mình có chút thất thố, liền ngượng ngùng nói.
Miệng lầm bầm được một lát, Lâm Phàm cũng nhắm mắt, đưa bản thân mình chìm vào giấc ngủ say, thế nhưng khác với lần trước, bản thân hắn không hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, mà vẫn còn giữ lại đó một chút đề phòng, không dám chìm sâu vào giấc mộng, để bằng không lại xảy ra những chuyện như bên trong giấc mộng ban nãy.
-“Cảm thấy trong người có chút không khoẻ liền về phòng nghỉ ngơi một lát, mọi người không cần phải để tâm, tuỳ ý đi.”
-“Đúng vậy a, nơi phía sau đạo trưởng được gọi là Hạnh Anh Đường, là nơi dùng để con cháu Hạnh gia tiến vào dâng hương bái phật các tổ tông, cảm tạ tổ tông đã che chở lấy bọn hắn.” Liễu Mi đưa tay chỉ về phía sau Lâm Phàm, thẳng vào bên trong một toà trạch có chút to lớn liền nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
-“Mời đạo trưởng nói, nếu tiểu nhân biết được gì, tiểu nhân sẽ nói.” Hạnh Thiên mỉm cười đầy hoà ái đáp.
-“Đạo trưởng, không biết đạo trưởng đến nơi này có việc gì?”
-“À, ra là về chuyện này, bọn hắn cũng giống như bọn tiểu nhân, đều là những người ngoài tiến sâu vào nơi này, lâu ngày trở thành những oan hồn vất vưởng bên ngoài, đúng ngày này mỗi năm, ta đều cùng gia quyến vẫn luôn chuẩn bị một chút đồ ăn, cùng một vài tiết mục, chiêu đãi bọn hắn, cốt yếu chính là nương nhờ sự phù hộ, che chở từ bọn hắn thoát khỏi những ‘cư dân’.”
-“Ừm? Ý ta là đường này, không lẽ còn có một con đường nào khác nữa hay sao?” Âm Tử nghe thấy vậy liền đưa tay chỉ về một hướng liền nói.
-“Đừng nói đùa, ngươi không tính rời khỏi nơi quỷ quái này sao?” Vũ Nam Sơn mắt nhìn lấy người tên Hạnh Thiên đang ngồi trước mặt, thấp giọng đến cực điểm nói.
-“Ra là thế, phải rồi, vào lúc đó…”
Cảm thấy nơi này có chút kì quái, tại một biệt viện to lớn như Hạnh gia thế này, lại xuất hiện một nơi khỉ ho cò gáy, có chút không hợp lý cho lắm, nghĩ đến đây, Lâm Phàm vội vàng hít lấy một hơi thật sâu, tay siết chặt lấy túi vải đeo bên người, chân nhấc bước di chuyển về phía khuôn viên nhà mà tới, vào lúc bản thân mình chuẩn bị bước vào bên trong, một đạo giọng nói thuần khiết từ phía sau vang đến, khiến Lâm Phàm không khỏi giật mình xoay người lại nhìn.
-“Là hung là lành, luôn luôn là một ẩn số không biết được, có người tiến vào bình an thuận lợi trở ra, không một chút thương tổn, có kẻ đi vào lại không thấy trở ra, hoặc trở ra đều trở thành điên điên khùng khùng, miệng không điên cuồng hò hét, để rồi bị những ‘cư dân’ ăn lấy.”
Nhìn thấy Âm Tử cùng Huyền Tử hai người rời đi, Triệu Ngọc Nhi cùng Hạ Linh thấy vậy cũng không tiện ở lại, đứng dậy rời đi, trước khi rời đi, Triệu Ngọc Nhi cố tình quan sát lấy hai người Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn một lúc mới xoay người bỏ đi cùng Hạ Linh. Hai người bỏ đi được một lúc, gia nhân Hạnh gia từ phía sau nhà, đem lên vài món ăn đạm bạc, như màn thầu, cùng một chén cháo trắng cho thêm một vài gia vị bên trên, đặt trước mặt Lâm Phàm liền cáo lui.
-“Về phần chuyện này, tiểu nhân không dám đưa lời xen vào, ý tứ phụ thuộc vào các vị đạo trưởng, nếu các vị muốn ở lại nơi này, tiểu nhân vẫn hoan nghênh mọi người, nếu mọi người vẫn quyết định rời đi, tiểu nhân cũng không ngăn cản.”
--------------------------
-“Không còn lối nào khác?” Lâm Phàm suy nghĩ một lúc liền nói.
-“Tại hạ Trần An, không biết cao danh quý tánh của tiểu thư là…?”
-“À, hướng đó chính là dẫn ra phía ngoài của nơi này, đi độ khoảng tầm vài trăm bước liền sẽ đi đến mộ phần, nơi chôn cất những người đ·ã c·hết.” (đọc tại Qidian-VP.com)
-“Không nhưng nhị gì hết, chừng nào tìm ra cách rời khỏi nơi này, ta sẽ nói ngươi biết, còn giờ cứ ở yên tại nơi này, đừng đi đâu hết, cũng đừng làm những hành động ngu ngốc nguy hiểm đến tính mạng là được.”
-“Hì hì hì ~ Đó là do đạo trưởng không biết, tại mỗi gia tộc, đều có mỗi cách bày trí cùng tác phong khác nhau, tất cả đều do tổ tông trước khi lâm chung căn dặn mà làm lấy, tử tôn không dám bất kính mà không nghe theo, đặc biệt là tại một nơi quỷ quái như thế này, việc một nơi hoang tàn cỏ dại mọc đầy đất thế này để làm nơi thắp hương bái lậy, cũng là điều thường tình.”
-“Được, không vấn đề gì, đạo trưởng ngồi chơi, ta sẽ nhờ đám gia nhân chuẩn bị.” Hạnh Thiên nghe thấy lời Huyền Tử khẽ gật đầu, đứng lên xoay người vào trong phân phó gia nhân liền trở lại.
-“Không biết Hạnh gia chủ có biết, đường này nếu đi thẳng liền sẽ dẫn đến đâu không?” Âm Tử nhìn thấy Hạnh Thiên phân phó xong trở lại chỗ ngồi, miệng bắt đầu nói.
-“Không biết đạo trưởng vừa nói chuyện gì?” Nghe xong lời nói từ gia nhân, Hạnh Thiên phất tay cho hắn lui xuống, vẻ mặt trở lại ôn hoà, mỉm cười nói với Lâm Phàm. (đọc tại Qidian-VP.com)
-“Hạnh Anh Đường? Theo ta được biết, một nơi để con cháu trong gia tộc đến thắp hương bái lạy phải là một nơi chỉnh chu, sạch sẽ, uy nghiêm, thế tại sao nơi này lại…”
-“Chuyện là lúc ở bên trong từ đường, ngoài bọn ta ra, những người có mặt ngày hôm đó, bọn hắn là ai?”
-“Không việc gì, dù sao bọn ta cũng chỉ mới thức không bao lâu, Hạnh gia chủ, làm phiền ngài chuẩn bị một phần ăn sáng cho Trần An.” Huyền Tử đưa tay khoác qua, hướng về phía Hạnh Thiên nói.
Thời gian trôi qua được một đoạn, Lâm Phàm cũng đã giải quyết xong buổi sáng của chính mình, cả người đứng dậy vươn lấy vai, cước bộ bắt đầu đảo bước xung quanh biệt viện, một phần muốn tiêu hoá đi những thức ăn bên trong bụng vẫn còn đó, một phần muốn quan sát, liệu bên trong biệt viện này còn có chứa đựng thứ gì tà môn quỷ dị hay không.
-“May mắn tất cả đều là mơ, bằng không ta giờ đã là n·gười c·hết!” Lâm Phàm thầm nói nhỏ.
-“Không biết ý đạo trưởng nói đường này là đường nào?”
-“Ân, nếu vậy, tiểu nhân xin phép cáo lui, thật có lỗi với đạo trưởng, không thể cùng đạo trưởng trò chuyện tiếp.” Hạnh Thiên hai tay chắp quyền, khom người rời đi.
-“Còn, chính là hướng ngược lại của đường này, nếu nói con đường kia nguy hiểm vô cùng, thì con đường này lại quỷ dị không thôi.” Hạnh Thiên đưa tay chỉ về hướng còn lại nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.