Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 60 : Tà nhân
Chính xác mà nói thì đám người Hạnh gia này, không nói tên Hạnh Thiên gia chủ, ngay cả một tên hạ nhân trong đây, thực lực bọn hắn vẫn cường đại vượt xa bọn hắn rất nhiều, nếu không Huyền Tử cùng Âm Tử cũng không đến mức phải c·hết thảm dưới tay bọn hắn, thế nhưng bọn hắn lại không muốn dùng b·ạo l·ực để chèn ép lấy bốn người bọn họ, lại một mực dùng lấy phương thức lừa gạt tình cảm, tận tình khuyên nhủ bọn hắn.
-“Hả?” (đọc tại Qidian-VP.com)
-“Thực sự chỉ cần ta có thể giải đáp được nghi hoặc của ngươi, ngươi liền sẽ thả bọn ta một mạng rời khỏi nơi này?” Nghĩ thông suốt hết thẩy, Lâm Phàm vẫn có chút cẩn trọng nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vào ngay thời điểm dứt đi lời nói, ngay tại phía sau đột nhiên xuất hiện một vật thể lạ bắn thẳng về phía bọn hắn, nện thẳng vào đầu một người trong Hạnh gia, phát ra âm thanh keng một tiếng.
-“Nếu vậy… Không bằng ngươi thử đi mà nói chuyện với hai người bọn hắn xem, coi thế nào?” Lâm Phàm nghiêng đầu nhìn về phía sau Hạnh Thiên, khoé miệng ngày càng giương cao nói.
Không dừng lại ở đó, một người trong Hạnh gia, đôi bàn tay dị hợm thu tay bắt lấy ấn, cả cơ thể hắn trong thoáng chốc liền biến mất xuất hiện ngay phía sau hai người con gái, đưa lấy đôi bàn tay không da thịt, máu mé bê bết đánh một chưởng đập thẳng vào lưng hai người Triệu Ngọc Nhi, ‘Oành’ một tiếng bay thẳng về phía trước, miệng phun lấy một ngụm máu tươi.
“Bang…” một tiếng vang lên, từ đằng sau Hạnh Thiên, hai đạo bóng người tay cầm chặt đuôi kiếm, vung lấy mũi kiếm hướng thẳng về phía lưng hắn, ra sức chém lấy.
-“Đạo trưởng a, bọn tiểu nhân chính là vì muốn tốt cho hai người nên mới khuyên nhủ hai người nên an an phận phận ở lại nơi này, không có ý gì xấu.” Hạnh Thiên vẫn kiên trì lấy khuyên nhủ.
-“Ừm? Dường như hắn ta thực sự không muốn g·iết chúng ta mà đang có âm mưu gì đó, nếu quả thật là thế thì coi như tính mạng của bốn người tạm thời vẫn còn an toàn.” Đối với một màn này của Hạnh Thiên, Lâm Phàm có chút bất ngờ, trong đầu không khỏi nổi lên tầng tầng suy nghĩ.
Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn ghé mắt liếc nhìn về phía sau, phát hiện thấy đạo bóng ảnh hai người con gái, trong tay còn cầm lấy vài phiến đá nhỏ, đứng tại đằng xa, hai mắt đăm đăm nhìn về phía nơi này, thậm chí một người trong số đó còn làm ra động tác chuẩn bị ném về phía bọn hắn khiến hai người không khỏi co rụt người sợ bị ném trúng.
-“Nếu Trần An Đạo Trưởng đã không muốn trở về, thì chỉ còn một cách, nếu như đạo trưởng có thể giải đáp được những nghi hoặc mà tiểu nhân còn đang vương vấn, thì tiểu nhân sẽ để bốn người đạo trưởng rời đi, như thế nào?” Tản ra những người khác, Hạnh Thiên cơ thể thịt nhão bầy nhầy trở nên vặn vẹo, quá trình diễn ra được một lúc, cơ thể Hạnh Thiên liền trở về vốn ban đầu, một người trung niên có phần thấp, bước chân tiến về phía Lâm Phàm nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
-“Hả?” Nghe đến đây, Lâm Phàm trong đầu xuất hiện nhiều điều khó hiểu, cảm thấy có chút gì đó không hợp lý thế nhưng lại không biết đó là gì.
Nghĩ đến kết cục của Huyền Tử, Âm Tử cùng ả điên áo đỏ kia, Lâm Phàm đồng tử trong nháy mắt co rút đến cực điểm, đầu liên tục tìm lấy đáp án, Hạnh Thiên đứng phía đối diện cũng không vội vàng thúc giục lấy Lâm Phàm, hắn nhẹ nhàng đứng yên tại vị trí, trên miệng nở lấy nụ cười hoà ái, chờ đợi câu trả lời từ Lâm Phàm.
-“Bọn ta không muốn v·a c·hạm với các đạo sĩ, không muốn chuốc lấy phiền phức vào người.” Hạnh Thiên đưa tay ra hiệu, đám người Hạnh gia có chút tản về nhiều phía, giữ lấy một khoảng không gian trống cho đám người Lâm Phàm an tâm.
Lưỡi kiếm dưới huyết dịch Huyền Tử cùng Âm Tử trở nên sắt bén vô cùng, chém sắt như chém bùn, dễ dàng xuyên thấu vào bên trong cơ thể Hạnh Thiên dính chặt không buông, hai người Huyền Tử hai tay giữ chặt lấy cán kiếm, dùng sức đẩy lùi Hạnh Thiên lùi về sau vài bước liền dừng lại, giơ chân vận lấy sức đạp một cước giữa lòng ngực hắn, đánh bay bản thân nện thẳng lên vách tường tạo thành một lõm sâu.
Dưới đòn t·ấn c·ông bất ngờ từ Lâm Phàm, Hạnh Thiên không chút phòng vệ bị đạp bay vọt về phía sau, lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại, sau lưng đẫm lấy một màu huyết dịch đỏ thẳm đang chảy ra không ngừng, ướt đẫm một vùng. Không dừng lại ở đó, Huyền Tử cùng Âm Tử hai tay bắt lấy thủ ấn, trong miệng máu tươi phun thẳng lên lưỡi kiếm nhuộm một màu đỏ, chân đạp đất nhảy bổ về phía Hạnh Thiên vẫn còn đang ngồi dưới mặt đất chưa bò dậy, liên tục vung lấy nhát chém.
Hơn nữa, những thứ đồ buồn nôn đồ vật này không phải sẽ giữ nguyên, cứ mỗi khắc trôi qua đều sẽ thay đổi muôn hình kiểu dạng cùng xuất hiện một loại đồ vật biến dị khiến người người ta phải sởn lấy tóc gáy. Xem được một hồi lâu, hai mắt Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn bắt đầu trở nên nóng ran, gân xanh nổi lên không ngừng, da đầu như muốn nổ tung, khoé miệng đã rỉ ra vài giọt máu tươi.
Cả cơ thể hình nhân toát ra một luồng khí quan vô cùng quỷ dị, không còn một chút khí quan của nhân loại hay đồ vật, nó mang một chút yêu khí, âm khí, tà khí, ma khí cùng vô số loại khí quan khác, có lẽ vì bản thân mang quá nhiều khí quan trong người, cho nên cơ thể hình nhân này chợt biến tướng phình to ra.
-“Không thể xem tiếp, không thể xem tiếp… Bằng không cơ thể sẽ không chịu được mất…” Lâm Phàm cơ thể trở nên báo động, vội vàng dịch chuyển lấy ánh mắt, đưa lời nói với Vũ Nam Sơn bên cạnh, lúc này mới cảm giác tốt hơn được một chút.
-“Aaaaa…. Hai ngươi… Vẫn… Chưa c·hết?”
-“Không phải ta vừa mới nói sao, sao ngươi không thử tìm lấy hai người bọn hắn mà nói chuyện?” Lâm Phàm đứng phía trước cười lạnh một tiếng, chân dùng sức, nhắm trước ngực Hạnh Thiên, đạp lấy một cước cực mạnh.
-“Đúng vậy, chỉ là đôi chút thắc mắc vẫn còn chưa giải đáp khi còn tại thế, đạo trưởng yên tâm, tiểu nhân sẽ không hỏi gì liên quan đến nơi này.”
Nhìn thấy tình trạng của hai người Lâm Phàm, Huyền Tử tiến đến bên cạnh, đưa tay điểm lấy huyệt đạo bên trên cơ thể hai người bọn hắn, trong tay xuất ra hai khoả đan dược đưa thẳng về phía hai người bọn họ, miệng lạnh lùng nói.
Huyền Tử hai người nhìn thấy cảnh tượng như ban đầu, khoé miệng hai người khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, tay cho vào bên trong túi vải đeo bên cạnh, cầm lấy ra một đạo phù bùa cùng một hình nhân được làm bằng vải quấn xung quanh thân, phía trên hình nhân mũ đội hoàng kim, tóc bính nuối đuôi kéo dài, cao độ tầm một gan tay đặt đứng xuống mặt sàn cùng đạo phù bùa.
-“Nếu như ta thực sự không muốn giải hoặc hay đàm phán với bọn hắn, mà dùng lấy vũ lực, bọn hắn thực sự sẽ xuống tay với chúng ta chăng?”
-“Ta bỗng nhiên vào lúc này mới phát hiện, mặc dù hai người Huyền Tử cùng Âm Tử có chút âm tà, thậm chí ta còn biết bọn hắn vào một lúc nào đó có thể sẽ bỏ rơi bọn ta mà trốn lấy, thế nhưng suy cho cùng chúng ta cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, chuyện đó cũng là điều thường tình, ít ra bọn hắn vẫn còn tốt hơn các ngươi đôi chút, không buông lấy lời giả dối lừa gạt.” Lâm Phàm suy nghĩ minh bạch, trong đầu cũng không còn lấy nỗi sợ hãi, hai mắt nhìn về phía sau Hạnh Thiên, khoé miệng có chút giương cong.
-“Giải hoặc? Bằng vào ta, một người mới tiến vào nơi này, đi giải hoặc lấy những điều mà ngươi không biết tại cái nơi quỷ quái này?”Lâm Phàm nhìn lấy người trung niên trước mặt đầy khó hiểu, không biết đối phương muốn làm gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả hai tay bắt lấy thủ ấn, miệng đọc lấy thuật pháp, trong nháy mặt hai tên hình nhân sát nhập vào một thể, phát ra quang man toả nhè nhẹ, hai đạo phù bùa đặt gần đó cũng b·ốc c·háy vào không khí rồi biến mất, ‘đoàng’ một tiếng, phía trên bầu trời xuất hiện một tia sét kéo dài tận chân trời, tạo thành một luồng sáng xé nát bên trên sáng lấy một vùng. Mây đen phía trên tầng tầng kéo lấy một màu hắc ám, từng cơn cuồng phong nổi lên cuồn cuộn kéo theo nhiều âm thanh kì quái, động tĩnh đó như tiếng một vật gì đó bị kéo lên trên mặt đất, nhưng lại không phải kéo lên, vô cùng khó nghe.
-“Ây da… Nói như vậy thật không được a… Hai vị đạo trưởng kia, chẳng qua là quá cố chấp với ý định của mình, tiểu nhân không còn cách nào khác ngoài ra tay trấn áp lấy đối phương, bằng không, nơi này sẽ trở nên loạn.”
-“Đạo trưởng yên tâm, tiểu nhân trước giờ chưa hề thất hứa bao giờ, tuyệt đối sẽ không tổn thương đến nhị vị, để nhị vị an toàn rời khỏi đây.” Hạnh Thiên b·iểu t·ình ngưng lại đáp.
-“Ài… Không nên như thế a… Dẫu gì mọi người cũng là người đạo gia, có gì chúng ta cứ việc ngồi xuống bình tĩnh mà nói!” Hạnh Thiên đôi tay có chút cử động, điều khiển lấy đôi bàn tay to lớn đang che phủ đỉnh đầu Lâm Phàm về phía trước, ngăn lấy những phiến đá không ngừng lao đến.
Vào lúc này, hai đạo hình nhân bắt đầu có dị dạng, cơ thể thoáng chốc liền biến lớn ngang một người trưởng thành, mắt mũi không rõ, toàn thân mọc lấy một màu lông vũ đen tuyền lên lớp da vải phủ xung quanh cơ thể, phần cổ bị kéo dài treo lủng lẳng bay giữa không trung, chiếc mũi biến to, hai tai kéo dài hai bên, bên miệng mọc lấy từng khoả răng nanh, bộ dáng vô cùng dữ tợn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 60 : Tà nhân
-“Hai người, mau chạy a, còn đứng ngơ ra đó làm gì!” Triệu Ngọc Nhi lớn giọng hét lớn, một tay cầm lấy phiến thạch ném thẳng về phía đám người Hạnh gia.
Thế nhưng cho dù đem lấy tầm nhìn di chuyển sang một hướng, âm thanh kì quái xung quanh hắn không tài nào ngăn cản được, từng tiếng kêu la, gào thét vang vọng bên trong không khí, thậm chí cả tiếng quạ kêu giữa đêm khuya, tiếng chuông đồng lắc không ngừng cùng tiếng trẻ con gào khóc thu hết vào trong tai hắn, máu tươi từ khoé miệng cùng hai bên tai bắt đầu chảy một nhiều hơn.
Nghe thấy động tĩnh lớn phát ra từ bên trong điện thờ cúng, đám người Hạnh gia bắt đầu rần rần, kéo đuôi nhau tập trung về phía này, mắt nhìn thấy gia chủ b·ị đ·ánh cho trọng thương, cả đám người con mắt trở nên phẫn nộ, cơ thể liền bắt đầu vặn vẹo, từng thớ tay hình dạng xúc tu mọc ra không ngừng, Liễu Mi trong tay cầm lấy chiếc chuông lục lạc, liên tục lắc lấy vang lên ba hồi chuông, từ bên trong phòng thờ cúng, hai chiếc Âm Thi bước chân nhún nhảy, đứng phía đối diện, bao quanh lấy đám người Lâm Phàm.
-“Dừng lại!” Nhìn đến một tên trong Hạnh gia như muốn tiếp tục ra tay với hai người kia, Lâm Phàm không nhịn được, b·iểu t·ình đầy tức giận hét lớn.
-“Dùng lấy, thứ này sẽ giúp hai ngươi cầm lấy máu.”
-“Có thể dùng vũ lực lại càng tốt chứ, thế nhưng sao bọn hắn lại phiền phức đến như vậy, mặc dù ta biết bọn hắn vẫn có âm mưu gì đó cần lấy bọn hắn, thế nhưng đâu nhất thiết phải người sống ta c·hết, dùng lấy vũ lực, đè ép bọn hắn vẫn có thể mà? Chẳng lẽ bọn hắn còn có mục đích khác mà ta không biết?” Lâm Phàm kinh ngạc trước lời nói từ Hạnh Thiên, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt đầy suy nghĩ.
-“Dừng tay!” Hạnh Thiên mắt thấy Lâm Phàm b·iểu t·ình trở nên dữ tợn liền phấc tay ngăn cản người kia ngừng lại, nếu như không phải lâm vào tình huống ép buộc, hắn không muốn cá c·hết rách lưới với những người này, dẫu gì những người này vẫn có chút tác dụng với hắn, chính vì lý do đó Hạnh Thiên hắn mới hết lời khuyên nhủ đám người Lâm Phàm, bằng không một tay vỗ c·hết bọn hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.