Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 70 : Hiểu lầm
-“Lâm Dật huynh, chuyện ngày hôm qua thực chất chỉ là một trận hiểu lầm, mong huynh đừng để bụng, ta không có ý đồ gì với tẩu tử cả.”
-“Được rồi, chuyện qua rồi thì đừng nhắc lại, ta cũng không phải loại người hạn hẹp mà đi để bụng, chỉ có chút khó chịu, thoáng cái liền xong. Phải rồi, có chút việc muốn nhờ đạo huynh đây giúp đỡ, không biết đạo huynh ý thế nào?”
Lâm Phàm nhìn lấy Vị Thần đầu đội khăn cô dâu, đưa đầu đặt sát về phía khăn đỏ, miệng nói nhỏ đủ để nàng ấy nghe.
-“Ngươi hẳn là có chuyện gì đó muốn nói với ta đúng không?”
Nghe thấy đạo âm thanh quen thuộc mang theo vài phần tức giận, Lâm Phàm không nhìn cũng biết chủ nhân của âm thanh này là ai, hắn vội vàng đứng dậy, dịch chuyển thân thể của mình về một phía, giữ khoảng cách với Vị Thần, nhìn lấy vẻ mặt đầy u ám của Lâm Dật đang tiến về phía Vị Thần, đưa tay kéo nàng về phía cơ thể hắn dán chặt ôm lấy, miệng nói.
‘Két’ một tiếng, tiếng động từ phía dưới lại một lần nữa vang lên một ngày gần Lâm Phàm, không chỉ thế, chiếc cầu gỗ mà Lâm Phàm đang đứng không ngừng rung lắc dữ dội, như thể muốn bị phá vỡ, nhìn thấy một màn này Lâm Phàm hắn sợ vỡ mật, đầu chảy dài mồ hôi, miệng lầm bầm nói.
-“Nàng ấy là phu nhân của ta! Ngươi muốn làm gì? Không lẽ ngươi không biết đạo lý ‘Vợ của bạn thì không nên đụng’ hay sao?”
Đang nói chuyện nửa vời, Lâm Dật đầu hơi ngẩng cao phát hiện Lâm Phàm đang đứng gần đó, sắc mặt liền sầm xuống, vội vàng kéo chặt lấy tay Vị Thần, hướng về một nơi khác mà đi, không để cái người tên Phỉ lão kịp phản ứng. Về phần Lâm Phàm, nhìn thấy b·iểu t·ình của Lâm Dật có chút không đúng, nhanh chân chạy đến, cản trước đường hai người, tay gãi gãi lấy phần đầu, có chút ngượng ngùng nói.
-“Ực… Thực sự phải cùng cái thứ này nói chuyện riêng sao?” Nhìn lấy Vị Thần đang ngồi bên trong, Lâm Phàm có chút do dự nói.
-“Uỳ, các ngươi đang làm gì thế?” Bỗng nhiên đạo âm thanh mang mười phần trách mắng vang lên từ phía cửa vào, khiến Vị Thần không khỏi hoảng sợ, co tay rụt về. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chân bước được vài bước, cảm nhận được dường như phía trên đầu mình có vật gì đó phủ bóng che lấy khuôn mặt, Lâm Phàm vội vàng ngẩng cao đầu nhìn thì phát hiện ra, ngay trên đầu mình, tại vị trí những chiếc xà ngang được làm bằng gỗ, từ khi nào xuất hiện cô gái mang khăn cô dâu đang ngồi đung đưa đôi hài đỏ quan sát lấy hắn.
Chương 70 : Hiểu lầm (đọc tại Qidian-VP.com)
“Kẽo kẹt ~ “ tiếng cửa gỗ được kéo mở để lộ khoảng trống nhỏ, từ khe nhỏ cửa gỗ để lộ một vài tia sáng từ bên trong phòng hắt ra.
Nương theo ánh sáng, Lâm Phàm nhìn vào bên trong phòng, phát hiện bên trong không có Lâm Dật, chỉ còn đó Vị Thần mang lấy khăn cô dâu, ngồi yên vị bên mép giường giống như nàng dâu lần đầu về nhà phu quân. Nghe được động tĩnh từ bên ngoài, Vị Thần ngoe ngoảy cái đầu đội khăn cô dâu nhìn về phía Lâm Phàm, như đang đợi một điều gì đó từ hắn.
“Hô!” Lâm Phàm khẽ giật mình ngồi thẳng người, toàn thân mồ hôi lạnh ướt đẫm cả sống lưng, vội vàng đưa mắt nhìn lấy bốn phía xung quanh, phát hiện bản thân mình đang ở bên trong một căn phòng bình thường, không có cái gì cầu gỗ hay cái thứ đồ chơi bám chặt lấy cơ thể hắn, cũng không có nữ nhân mang khăn cô dâu, vỏn vẹn chỉ là một căn phòng yên tĩnh.
Trong lòng có chút sợ hãi, thế nhưng Lâm Phàm cũng không còn cách nào khác, nghĩ đến việc nàng ấy có chuyện muốn nói với mình, Lâm Phàm hít lấy một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại bản thân mình, ép lấy sự sợ hãi xuống bên dưới, đẩy nhẹ cửa gỗ bước vào bên trong. Dưới ánh đèn nhẹ từ ngọn đèn phát ra, hai đạo bóng ảnh gần kề nhau in lên vách tường khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Lâm Phàm đưa mắt khẽ nhìn sang bên cạnh, nhìn lấy từng lớp mái ngói đen kịt đang phủ từng bậc, bắt đầu hồi tưởng lại những gì đã xảy ra vào lúc nãy, cái thứ đồ chơi mà hắn nhìn thấy thực sự là cái gì, những gì xảy ra bên trong giấc mộng, đó phải chăng là chỉ là một giấc mộng thôi sao? Nếu đúng là thế, vậy thì cái cảm giác đau đớn thấu tận tim gan đó giải thích như thế nào? Còn nữ nhân mang khăn cô dâu kia, dường như muốn nói một điều gì đó với hắn.
Mang lấy nhiều điều suy nghĩ, Lâm Phàm chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không biết, chỉ biết tỉnh lại đã là sáng hôm sau, làm vệ sinh thân thể toàn bộ, Lâm Phàm mặc lấy đạo y phục đơn sơ, lưng mang trường kiếm, túi vải chéo bên người, đi ra đại sảnh nhìn thấy Lâm Dật đang ngồi đó ăn lấy chén cháo cùng phu nhân của mình. Mà ngồi phía đối diện gia hoả này, ấy vậy mà lão nhân tóc bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn, hai mắt buồn bã như đang có sự tình gì đó phiền lòng.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn lấy bầu trời đen kịt cùng ánh trăng đang dẫn lấy lối đi bên khuôn viên nhà, hắn vội vàng xoay người tìm lấy thân đạo bào của mình, hướng về phía ngoài phòng mà đi tới, theo như Lâm Dật nói thì phòng của hắn đối diện phòng mình, sờ soạn trong bóng tối một lúc, Lâm Phàm cuối cùng cũng mò đến được gian phòng hai người Lâm Dật.
-“Hai lần, hai lần nàng ta bảo ta đừng nhìn cái thứ đồ chơi kia? Rốt cuộc cái thứ đồ chơi kia là gì mà nàng ấy lại bảo ta không được phép nhìn?” Lâm Phàm cau mày suy nghĩ lấy từng vấn đề.
Trải qua một trận quỷ dị, Lâm Phàm cả người vô cùng mệt mỏi, khẽ xoay người rời khỏi giường, hướng bản thân về phía cửa sổ đưa tay mở lấy, ánh trăng từ cửa sổ hé lộ chiếu sâu vào bên trong căn phòng thấp sáng cả một vùng. Lâm Phàm có hơi ngẩng cao đầu nhìn về phía mặt trăng đang còn treo cao trên bầu trời thì thở ra một hơi đầy phiền não, xem ra bản thân hắn cũng không ngủ quá lâu, chỉ vừa mới chợp mắt được một lát.
-“Nói cho cùng, để bắt đầu tu luyện, trước mắt cần có người đả thông lấy kinh mạch đầu tiên để truyền và nạp linh khí từ bên ngoài vào cơ thể, từ đó tự bản thân mở khai những kinh mạch khác, sau khi mở được toàn bộ kinh mạch trên cơ thể, chính thức bước vào con đường tu đạo?”
-“Chuyện này thật không được a, lão Phỉ ngươi cũng biết quy cũ nha, bằng không ta sẽ giúp ngươi gọi Đài Gia, sau đó ngươi liền cùng ngài ấy làm ra thương lượng, về phần tiền trà nước, coi như để sau rồi tính thế nào?”
-“Không cần, đa tạ.” Lâm Phàm nghe thấy vậy thì gật đầu cảm tạ, đưa tay che lấy ‘Dương Kinh Tâm’ nói tiếp.
Thời gian cứ thế đảo mắt trôi qua được một đoạn, đối với sự việc hiểu lầm Lâm Dật, Lâm Phàm hắn cũng không vội vàng xử lý, dù sao đối phương cũng không muốn nghe lời giải thích, thế nên có nói thế nào cũng không lọt tai, thôi thì cứ đến đâu hay đến đó. Ngồi bên trong phòng, Lâm Phàm dùng cả một buổi sáng tìm hiểu ‘Dương Kinh Tâm’ mà Trương Minh để lại cho hắn, thế nhưng cho dẫu cho đọc không biết bao nhiêu lần, cũng không phát hiện được huyền cơ bên trong nó.
-“Đừng nhìn xuống… Đừng nhìn…” Đạo âm thanh cực kỳ nhỏ lại một lần nữa vang lên bên tai Lâm Phàm đem hắn khẽ giật thoáng mình, trượt tay về phía cầu gỗ, ngã người rơi thẳng xuống hố đen bên dưới.
Nghĩ đến đây, Lâm Phàm có chút nâng lên lòng nghi ngờ Lâm Dật, cái tên gia hoả miệng lúc nào cũng cười cười này, thực chất lại có ý đồ gì đó đằng sau chuyện này, muốn hãm hại lấy bản thân mình? Linh tính mách bảo hắn trong chuyện này có chút tà môn, thế nhưng hắn cũng không còn cách nào khác ngoài đâm lao phải theo lao, ban đầu hắn cũng có dự định đi tìm tên ‘Thần Cách’ khác, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết tìm ở nơi nào, đành phải đánh chủ ý lên tên Lâm Dật này.
-“Ngươi… Không… Thuộc…. Về… Nơi… Này…”
-“Chi bằng đi tìm Vị Thần hỏi thử, xem nàng ấy muốn nói gì với ta, còn có giấc mộng, giải quyết một thể đỡ phải suy nghĩ nhiều.”
-“Ta nghe Phỉ lão nói ngươi đã ở trong phòng cả một buổi sáng? Có chuyện gì a? Cần ta giúp đỡ một tay không?”
-“Hiểu lầm! Hiểu lầm! Chẳng qua là ta có chút tò mò gương mặt của phu nhân ngươi thế nào thôi.” Lâm Phàm nghe thấy vậy, b·iểu t·ình trở nên ngượng ngùng, giang hai tay làm bộ dáng hiểu lầm liền nói.
Nghe thấy lời nói Lâm Phàm, chiếc khăn đỏ che phủ lấy khuôn mặt Vị Thần khẽ lay động nhẹ, dùng lấy đầu móng tay bén nhọn vạch nhẹ một đầu ngón tay khác, ngay sau đó nàng dùng lấy huyết dịch của mình viết lên lòng bàn tay còn lại từng con chữ vặn vẹo, phải thật rất lâu sau, Lâm Phàm hắn mới có thể đọc được chữ viết mà Vị Thần muốn nói.
Đêm hôm khuya khoắt, chứng kiến một màn này khiến người khác không khỏi phải sởn cả da óc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trở về phòng mình, nằm trên chiếc giường bông, Lâm Phàm có chút ngẩn ngơ không hiểu những gì mà Vị Thần nói, “Ta không thuộc về nơi này? Không lẽ nàng ấy biết ta là người xuyên việt đến? Hay ý nàng ấy bảo bản thân ta không thuộc về cái nơi quỷ quái này, mà từ bên ngoài vào?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái người tên Vị Thần này, vô cùng kỳ quái, hành sự cũng không giống với lẽ thường, không ăn không uống càng không nói lấy một lời, thần thần bí bí, khiến người khác không khỏi tò mò, một người như vậy bỗng nhiên lại mở lời cảnh báo mình tận hai lần, khẳng định có gì đó ẩn khúc nơi này.
Lâm Dật mang lấy vẻ đề phòng, kéo cả người Vị Thần về phía giường hoa, đặt nàng ngồi yên vị bên trên liền đưa tay phấc phấc lấy Lâm Phàm, làm ra bộ dáng muốn đuổi đi, để mặc hắn làm chuyện tốt, nhìn thấy một màn trước mặt, Lâm Phàm cũng không nói không đành, xoay người rời khỏi căn phòng, cũng không quên đóng chặt cửa, để lại hai người bên trong một giấc mặn nồng.
-“Không được, phải tìm cách rời khỏi đây mau, bằng không sẽ không biết chuyện gì xảy ra đến.”
Tổng kết lại điều thiết yếu bên trong ‘Dương Kinh Tâm’ Lâm Phàm vẻ mặt có chút phiền não, đúng a, tìm đâu ra người có thể giúp bản thân đả thông kinh mạch đầu tiên, tìm được thì làm sao biết được đối phương thực tâm giúp đỡ, lỡ may hạ ám thủ, phế đi tứ chi, mang hoạ vào thân. Đang đắm chìm trong suy nghĩ mê mang, tiếng ‘kẹo kẹt’ từ phía cửa gỗ vang lên, khiến Lâm Phàm vội vàng đưa mắt nhìn sang, nhìn thấy Lâm Dật đang kéo tay Vị Thần cùng nhau tiến vào thì không khỏi bất ngờ, không đợi Lâm Phàm nói, hắn liền lên tiếng trước.
-“Chuyện này không có gì giải thích với không giải thích, ta còn có chút việc, sau gặp lại.” Nói xong, Lâm Dật kéo lấy tay Vị Thần lách người tránh Lâm Phàm đi mất.
-“Nhớ kỹ! Đây là phu nhân của ta! Nếu quả thật không chịu được thì tìm lấy một người mà cưới lấy!” Đạo âm thanh mang mười phần trêu chọc từ Lâm Dật trong phòng vang ra.
-“Chuyện hôm qua, thực sự xin lỗi, đơn thuần chỉ là hiểu lầm, mong Lâm Dật huynh đừng để tâm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
-“Không lẽ nàng ấy có điều gì đó muốn nói với ta, nhưng lại không muốn để Lâm Dật biết, hay nói đúng hơn là muốn nhắc nhở ta, nơi này có vấn đề, bảo ta phải cẩn thận?”
-“Hoá ra tất cả chỉ là một giấc mộng, thế nhưng cái cảm giác đau nhức truyền đến đó, lại chân thật vô cùng, như muốn xé rách đi từng lớp da trên người ta…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.