Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 79 : Luyện Đan

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 79 : Luyện Đan


-“Đợi một chút, ta có một số đồ vật muốn đưa ngươi.” Vào lúc Lâm Phàm như muốn xoay người bỏ đi, Lý Huyền Dương từ phía bên trong phòng luyện đan nói lại, sắc mặt dường như không được tốt, đem đồ vật trong tay bỏ xuống mặt đất, đi về một phía góc phòng tìm kiếm vật gì đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

-“Không biết sư phó có căn dặn gì?” Lâm Phàm hai tay khép vào nhau hướng về phía Lý Huyền Dương thi lễ nói.

-“Ừm? Đạo gia ta từ trước đến nay, rất ít khi xuất tay trước mặt người khác dẫn đạo, đạo gia ta nhìn ngươi không tệ nên dẫn đạo một phen, ngươi vậy mà khinh chê đạo gia ta?” Ngữ khí Lý Huyền Dương trở nên bất thiện mang theo một tia bất mãn, nhíu mày đáp.

-“Sư phó, đệ tử Thanh Tử, không biết ngài có ở bên trong không?”

Đối với lời nói của người sư huynh trước mặt, Lâm Phàm không mải mai tin tưởng, cho đến hiện tại lúc này, tiên nhân ở đâu hắn vẫn chưa thấy, chỉ thấy rằng cái giới quan tại nơi này vô cùng lệch lạc, nếu bảo rằng những chuyện như thế này chỉ diễn ra tại cái nơi quỷ quái kia thì Lâm Phàm hắn không bất ngờ cho lắm, thế nhưng chuyện lại không đơn giản đến như vậy.

-“Bẩm sư huynh, nơi này chỉ có một mình ta, những người khác hiện đang được phân bổ đi làm nhiệm vụ khác, sư huynh cũng biết đó, chuyện đêm qua đánh động lên thượng tầng, chính vì thế, phía trên thượng tầng đã ra quân lệnh, điều động một số đệ tử xuống núi để thu nhận lấy đạo đồng.”

Chương 79 : Luyện Đan

-“Đến rồi, ta chỉ đưa ngươi đến đây thôi, việc còn lại, vào trong sư phó sẽ phân phó cho ngươi.”

-“Khạc… khạc… khạc… Đừng trách đạo gia ta ra tay thủ đoạn, chẳng qua cơ thể ngươi quá suy kiệt, khắp người đều thiếu hụt dinh dưỡng, không đủ để hấp thụ lấy tinh khí, hiện tại đã xong, Thiên Thành Đạo không nuôi những kẻ ăn không ngồi rồi, đi đi, dẫn Tiệp Vũ đến đây gấp, ta còn có việc.” (đọc tại Qidian-VP.com)

-“Sư phó bảo ta đến đây dẫn một người tên Tiệp Vũ đến phòng luyện đan, lão sư gia có việc phân phó, ngươi vào trong nói với bọn hắn một tiếng, nhanh kẻo sư phó đợi lâu.”

-“Chuyện chỉ vừa mới diễn ra thôi, sư huynh không biết cũng là lẽ thường tình, không biết Thanh Tử sư huynh đến đây là có việc chi?” Người thanh niên trước mặt nở lấy nụ cười đầy hoà ái đáp.

-“Thanh Tử a ~ Vào đi…”

Dứt lời, vị sư huynh xoay người đi về hướng khác, để mặc Lâm Phàm có chút sợ hãi đứng trước phòng luyện đan, hít một hơi thật sâu lấy lại dũng khí, Lâm Phàm đưa tay về phía khung cửa gỗ, ra sức mà gõ lấy cùng âm giọng vang lên.

-“Sư phó, đây… đây là thứ gì ạ?” Lâm Phàm do dự đôi chút, đưa ra nghi vấn.

-“Ban tặng ngươi, ăn lấy nó, nó sẽ giúp ngươi trám lại những thiếu hụt bên trong cơ thể, đạt được trạng thái tốt nhất, trước kia ngươi ở dược phòng, thiếu thốn nhiều, hiện tại đã khác, cũng không thể tuỳ ý như vậy được.”

Tiếng la khóc thảm thiết của Tiệp Vũ dưới gậy giã thuốc của lão già liền trở nên im bặt, thay vào đó bên trong căn phòng chỉ có đó từng tiếng va đập giữa gậy giã thuốc cùng vò đá, cứ mỗi lần gậy giã thuốc trong tay lão giơ cao nện xuống, cả cơ thể của Tiệp Vũ như có ma quỷ run lên một nhịp liên hồi. Lâm Phàm đứng gần đó thu hết tất cả vào mắt, cả người run rẩy không ngừng, vừa định xoay người bỏ đi, liền bị Lý Huyền Dương gọi lại.

-“Không ăn? Hừ, việc này cũng không phải do ngươi chọn lựa, người đâu, ghì chặt người hắn cho vào.”

-“Thanh Tử sư huynh đợi ta một chút, ta vào phân phó liền dẫn người ra ngay.”

Từ góc phòng, Lý Huyền Dương trong tay cầm lấy một chất dịch bùn đen, mùi hôi tanh vô cùng, bên trong chất dịch bùn đen vẫn còn lấy vương vãi một ít thịt vụn bám bên trên, mười phần buồn nôn, Lâm Phàm nhìn thấy thứ đồ vật trên tay Lý Huyền Dương thì không khỏi hoảng sợ, tuy rằng không biết thứ đồ chơi này là gì, thế nhưng nhìn sơ hẳn không phải là đồ vật gì sạch sẽ.

Nghe được tiếng trả lời từ lão sư phó, Lâm Phàm tay nhẹ nhàng đẩy khung cửa, ‘kẽo kẹt’ âm thanh cửa gỗ va vào nhau tạo nên tiếng kêu vô cùng ghê rợn, bước vào bên trong phòng luyện đan vẫn là cảnh tượng đó, đặt giữa phòng vẫn là lò đan to lớn, ngồi tại bên dưới lò đan, liền là một lão đạo sĩ, một tay giữ chặt vò đá, một tay còn lại cầm lấy cán giã thuốc, liên tục ra sức giã đồ vật bên trong.

-“Đây à? Đây là đồ tốt, là đồ vật mà ta mới luyện chế thành, vẫn chưa có tên, tạm gọi là Hắc Thuỷ.”

-“Nơi này chỉ một mình ngươi trực? Những người còn lại đâu?”

-“Ngươi làm gì thế? Lời ta nói ngươi không nghe thấy hay sao?” Ngữ khí Lý Huyền Dương bắt đầu có đôi chút bất thiện trong lời nói, đưa Lâm Phàm choàng tỉnh lại với thực tại.

-“Thật nhanh liền có việc chạy chân….” Lâm Phàm nghĩ thầm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe đến lời này, Lâm Phàm trong lòng không khỏi nổi lên một trận cuồng phong, sóng lưng trở nên lạnh toát không nói một lời, đứng yên tại vị trí giữ lấy động tác thi lễ, có việc muốn nhờ cái rắm, dẫn người đến đây, ngươi có mà đem hắn ta ra làm dược dẫn, giã vào bên trong vò đá thì có.

-“Đi, đến phía Đông của đạo môn, phòng dược liệu, dẫn một người tên là Tiệp Vũ đến đây ta có việc muốn nhờ.”

-“Không! Không ăn! Ta không ăn thứ này! Ta không cần!”

Hả? Cẩn thận quan sát một hồi, Lâm Phàm dường như nhìn thứ này có chút quen mắt, nếu hắn đoán không lầm, thì thứ đồ chơi này nhìn rất giống cái sinh vật đã ăn người nằm bên trong chiếc lò tại căn phòng mà hắn đã tra tấn. Theo tay Lý Huyền Dương khẽ run, đoàn chất dịch bùn đen Hắc Thuỷ từ tay hắn nhảy vọt về phía trước, trực tiếp nện trên bàn chân Lâm Phàm, mắt thấy cái thứ sền sệt mềm nhũn nằm bên trên chân mình, Lâm Phàm hắn tê cả da đầu, vội vàng thu chân lùi về sau vài bước giữ lấy khoảng cách.

Dưới hoả lô từ Lâm Phàm điều định, cùng dược liệu và vật dẫn mang tên Tiệp Vũ, quá trình luyện đan cuối cùng cũng hoàn tất, hoả lô dập tắt, lò đan mở ra, bảy viên đan dược màu đen sớm đã được nằm gọn gang bên trong, chỉ chờ đợi Lý Huyền Dương hắn đến nhận lấy.

-“Thanh Tử sư huynh!” Đứng trước cửa phòng luyện dược, một tên đệ tử canh gác nhìn thấy gương mặt của Lâm Phàm, khẽ hai tay chau vào nhau, cúi người đầy tôn kính nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Há, đời người thật trớ trêu, mới còn đây bị người người tại nơi này khinh thường phỉ nhổ, đến cả quyền tự sinh tự diệt cũng không có, phải trông chờ vào người khác ban cho, ấy vậy mà giờ đây, thoáng cái bánh xe vận mệnh lại thay đổi, người người cung kính chắp tay hô một tiếng ‘sư huynh’ trớ trêu trớ trêu. Lâm Phàm nhìn thấy hành động của người thanh niên trước mặt liền lộ vẻ cười khổ lắc đầu, đưa mắt ngó nhìn sang xung quanh, phát hiện không có ai ngoài người này liền nói.

-“Phải làm sao đây? Nếu như ta làm theo những gì mà lão già này nói, không khéo một ngày nào đó ta cũng sẽ biến chất giống như những kẻ ở đây, mất đi nhân tính…” Lâm Phàm trong đầu thầm nghĩ.

-“Đệ tử không dám, chẳng qua là đạo thuật của sư phó ngài cao siêu tuyệt thế, đệ tử chẳng qua người trần mắt thịt, chỉ vừa gia nhập môn đạo không lâu, học hành không tốt, dẫn đến ảnh hưởng đạo phong uy vũ của ngài.” Lâm Phàm khẽ run người, hai tay chấp vào nhau, khom người đầy thành ý nói.

Dứt lời, Lý Huyền Dương đi về phía góc tối của căn phòng, thân ảnh như hoà lại một thể với không gian có phần u ám, toàn bộ bên trong phòng chỉ còn lấy một mình Lâm Phàm đang ngồi trên mặt đất, sắc mặt không chút nào khá hơn. Nửa nén hương liền cứ vậy trôi qua, Hắc Thuỷ trong miệng Lâm Phàm cuối cùng cũng trượt xuống bên dưới, hoà vào cơ thể của hắn, cảm nhận được bên trong bụng mình đang có thứ gì đó cọ ngoạy, Lâm Phàm vẻ mặt đầy phẫn nộ, thầm nói.

-“Chuyện này….” Lâm Phàm làm ra bộ dáng suy nghĩ, có đôi phần cẩn trọng đáp.

-“Hắc Thuỷ?” Lâm Phàm hơi hơi ngửa đầu quan sát lấy thứ đồ vật buồn nôn đang nằm ngay ngắn trên tay Lý Huyền Dương.

Lâm Phàm tựa hồ như nghe không hiểu những gì hắn nói là gì, hắn thực chất cũng không muốn hiểu, sắc mặt trắng bệt, không ngừng run rẩy lùi về phía sau, đầu lắc liên tục đáp.

-“Ân ~?” Lý Huyền Dương nghiêng đầu nhìn về phía vị trí Lâm Phàm, mắt thấy bản thân hắn đứng như trời tròng không chút phản ứng, hai đầu long mày có hơi nhíu chặt vào nhau.

-“Ừm? Có chuyện này sao? Sao ta lại không biết gì cả?” Lâm Phàm nghe thấy thế liền không khỏi nhíu mày nói.

-“Khạc… Khạc… Khạc… Miệng lưỡi thật tốt, về phần chuyện đó ngươi không cần phải lo lắng dư thừa, được rồi, cứ đến đây, cẩn thận quan sát kĩ một chút, luyện đan rất phức tạp, không đơn giản như những thứ khác.”

-“Dạ vâng, đệ tử nghe lệnh…” Lâm Phàm hai tay chau vào nhau, khom người một góc nghiêng 45 độ nói.

-“Đa tạ sư huynh đã giải hoặc.”

Nhìn lấy Lâm Phàm đang liên tục nôn khan trên mặt đất, Lý Huyền Dương tay chắp đằng sau, cười phá lên một tiếng dài, xoay người về phía trong phòng luyện đan nói.

-“Đến đây, nhìn ngươi cũng không tệ, đến đây ta chỉ một vài thứ, về sau còn có cái mà học đạo, bằng không lại nói rằng sư phó ngươi không chỉ dạy thứ gì ra hồn.”

Nhìn lấy thứ đồ vật nằm cách mình không xa, Lâm Phàm đầu đầy nghi vấn, trong lúc nhất thời không hiểu được đối phương đến cùng là có ý gì.

Khẽ lắc đầu để người tỉnh táo lại, Lâm Phàm chống tay đứng người dậy, bước chân chậm rãi có phần nặng trịch rời khỏi căn phòng đầy u ám, không nói không rằng đi thẳng một đường về phía đông của phòng luyện dược, tuy rằng căm phẫn lão già kia, thế nhưng dưới mệnh lệnh từ lão, hắn cũng không thể nào không tuân theo, bằng không, người nằm bên trong vò đá kia, chắc chắn sẽ là hắn.

Thời gian liền trôi qua một đoạn, Lâm Phàm trong tay giữ chặt lấy sau gáy một nữ tử, dùng lấy sức lực siết chặt, mặc cho nàng vùng vẫy van xin, hắn cũng không mải mai một chút đánh động, biểu tình lạnh như băng đưa nàng đến phòng luyện đan. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Phàm nghe thấy vậy cũng không còn cách nào khác, liền tiến gần về phía Lý Huyền Dương, mắt nhìn thấy bên trong vò đá liền những chất sền sệt màu trắng pha loãng với huyết dịch, bên trong vẫn còn đó vương vãi lấy một phần thịt vụn cùng cặp đồng tử liền mém chút đã xoay đầu bỏ chạy. Dưới điều lệnh từ Lý Huyền Dương, Lâm Phàm tỉ mỉ quan sát, lắng nghe lão đạo sĩ phân phó, đọc dược liệu gì liền cho vào nấy, lúc nào tăng lửa lúc nào giảm lửa liền không trật nhịp một chút, không khác gì một hài tử.

Thế nhưng mặc cho hắn có vùng vẫy như thế nào, dưới sức lực từ hai vị sư huynh đều không có mảy mai tác dụng, quá trình này chỉ kéo dài được đôi chút, cả cơ thể Lâm Phàm liền trở nên mệt mỏi, cả người không còn chút sức lực, Hắc Thuỷ như cảm nhận được sự buông bỏ từ vật chủ, vội vàng tận dụng thời cơ chui thẳng vào bên trong miệng. Mùi hôi tanh từ Hắc Thuỷ xông thẳng lên mũi, khiến Lâm Phàm buồn nôn mười phần, liên tục nôn khan trên mặt sàn, hai vị sư huynh mắt thấy chuyện đã hoàn thành, cũng buông bỏ lấy hai tay hắn, xoay người đi ra ngoài, cũng không quên đóng chặt cánh cửa.

-“Cái quỷ gì thế này?! Vì cái gì mà ta phải lâm vào tình cảnh này?! Khốn khiếp! Lão già, sớm muộn ta cũng sẽ g·i·ế·t ngươi!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 79 : Luyện Đan