Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 1: Tỷ Tỷ.

Chương 1: Tỷ Tỷ.


Bình Dương Trấn là một cái trấn nhỏ nằm trong sự cai quản của Thủy Phong Thành mà Thủy Phong Thành chính là một trong mười hai thành trì trực thuộc Vạn Sinh Quốc.

Bình dương trấn bên trong, dưới một tán cây cổ thụ, có một thiếu niên đang ngẩn ngơ nhìn mây xanh trên cao rất châm chú mà quên đi cả thời gian.

Hắn chính là Quân Thiên Hạo, Quân gia cũng rất nổi tiếng, vì Quân gia chính là một gia tộc rèn binh khí rất nổi tiếng, binh khí mà Quân gia rèn điều cung cấp cho binh sĩ của Thủy Phong Thành và cả binh lính của toàn bộ Vạn Sinh Quốc để tác chiến.

Nhờ vào tài nghệ rèn đúc mà thu nhập của Quân gia cũng không kém, cũng là một phú hào bên trong Thủy Phong Thành, mà do cha của Quân Thiên Hạo chỉ là con thứ bên trong gia tộc nên không được tiếp quản cơ ngơi của gia tộc nên sau khi thành hôn liền ly khai gia đình đi đến Bình Dương Trấn sinh sống.

Nhờ vào nghề rèn gia truyền nên gia đình của Quân Thiên Hạo cũng đủ ăn đủ mặt không lo về mưu sinh hàng ngày.

Quân Thiên Hạo từ bé đã thông mình hơn ngời, yêu thích đọc sách, hoạt bát và lanh lợi, nên rất được mọi người bên trong trấn yêu thương và khen ngợi rất nhiều điều này cũng làm cho cha mẹ hắn rất lấy làm vui mừng.

Phụ thân hắn là Quân Bách, chính là lo việc kiếm tiền chính trong gia đình, Quân Bách nhờ vào một thân kinh nghiệm rèn đúc từ gia tộc nên vật tư rèn đúc bên trong trấn nhỏ điều từ Quân Bách mà ra.

Còn về mẫu thân hắn là Từ Ân thì phụ trách việc nội trợ mưu sinh trong nhà, lo việc cơm nước và lặt vặt cho gia đình, nàng cũng rất mực yêu thương Quân Thiên Hạo.

Mẫu thân càng hay quan tâm đến hắn, cũng có thể nói từ bé đến lớn từng ly từng tý điều là một tay mẫu thân hắn lo lắng và chăm sóc, Quân Thiên Hạo từ bé đã được sống trong tình yêu thương của phụ mẫu, nên hắn biết phụ mẫu điều rất kỳ vọng rất cao với hắn, mong một ngày hắn có thể công thành danh toại với đèn sách khoa cử.

Đọc sách rất nhiều nên hắn hiểu biết cũng hơn người và cũng đối với thế giới bên ngoài Bình Dương Trấn cũng rất là chờ mong và hướng tới, Quân Thiên Hạo liền nhìn về hướng xa xa chân trời thầm thở dài một tiếng, trên tay quyển sách bổng nhiên đóng lại, hắn lại lầm thầm:

“Trên đời này thật sự có tiên nhân hay sao?”.

Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một vệt hồng quang từ phương xa bay tới, với tốc độ cực nhanh, rất nhanh liền lướt qua đỉnh đầu Quân Thiên Hạo và cấp tốc hướng nơi xa mà biến mất.

“Tiên nhân, vậy mà trên đời này lại thật sự có tiên nhân”.

Quân Thiên Hạo liền tự lầm bầm nói nhỏ, đối với tiên nhân nhận biết, hắn còn bảo trì tại trong sách vở và truyền thuyết, hắn cũng biết và cười cười nhưng lần này hắn đã thật sự gặp.

Tiên Nhân, là một thứ lực lượng vô cùng kinh khủng, thủ đoạn thông thiên có thể ngôn xuất pháp tùy, hô mưa gọi gió, phần thiên trữ hải thủ đoạn bậc này tuyệt đối người thường không thể nào hình dung ra được.

Vốn đối với tiên nhân Quân Thiên Hạo vẫn chỉ là ôm một tư thái nghi ngờ vẫn không tin trên đời này lại có Tiên, nhưng bây giờ hắn đã tin.

Quân Thiên Hạo, thầm mĩm cười rồi lắc đầu đi vào bên trong nhà.

Quân Thiên Hạo, tư chất thông minh hơn người, ba tuổi bắt đầu học tập đọc sách, bảy tuổi thân tinh thông các loại Kỳ Thư trong thiên hạ, mười tuổi thông hiểu thiên văn địa lý nhìn trời dự đoán mưa bão và toàn bộ địa hình xung quanh Vạn Sinh Quốc, mười hai tuổi thi đổ tú tài, năm mười sáu tuổi thi đổ trạng nguyên làm rạng danh gia tộc, bậc này thiên tài cổ kim hiếm có sau này ắt là tiền đồ vô hạn lượng.

Phụ thân hắn đang ngồi trước cửa phủ đệ, tay cầm tẫu thuốc hút một hơi thật sâu thật đậm, khi thấy Quân Thiên Hạo đi vào mĩm cười hỏi:

“Đọc sách thế nào rồi”.

Quân Thiên Hạo, suy nghĩ một lát thật lâu nói: “Phụ thân, người biết bao nhiêu về Tiên Nhân”.

Quân Bách nghe nhi tử mình hỏi câu như vậy liền giật mình, rồi nghĩ nghĩ lên tiếng:

“Tiên Nhân, bên trong Quân gia cũng có, nhưng đã không biết bao lâu rồi những người đó không còn liên lạc với tộc ta, cũng không biết tổ tiên họ có còn sống hay không”.

Quân Bách đang nói bổng nhiên dừng lại, suy nghĩ gì đó rồi tiếp tục lên tiếng:

“Quân gia ta có thể sừng sửng ở Vạn Sinh Quốc này phát triển và gầy dựng cơ nghiệp to lớn này cũng là do các vị tổ tiên là Tiên Nhân duy trì nên mới có thể an ổn phát triển ở nơi này, ngoài việc này ra ta không còn biết điều gì nửa”.

"Đúng rồi tiểu tử, mấy ngày nửa là tỷ tỷ ngươi quay lại rồi, nha đầu đó ly khai đã lâu không biết lần này quay lại có thể ở lại bao lâu”.

Quân Bách lộ ra ánh mắt chờ mong nử nhi mình quay lại, gia đình có thể xum vầy.

“Được rồi ông cứ nhắc Tiểu Hy, mấy ngày nửa nha đầu đó sẽ quay lại thôi” Mẫu thân Quân Thiên Hạo tay bưng đồ ăn ra bên ngoài sân để trên bàn rồi gọi hai cha con qua dùng cơm.

Quân Thiên Hạo hoan hô một tiếng liền đi vào bên bàn tùy tiện ăn mấy miếng, mẫu thân hắn thấy vậy liền gấp mấy qua cho hắn.

“May mắn quá, vừa về đến nhà vừa có cơm ăn, tiểu tử còn không mau lấy ta đại tỷ cái chén đôi đũa”.

Một thiếu nử tuổi chạm hai mươi lăm từ bên ngoài chạy vào hai tay chóng nạnh nhìn hướng Quân Thiên Hạo nói.

Nàng chính là tỷ tỷ của Quân Thiên Hạo, Quân Tiểu Hy nàng đã lớn nên rời khỏi nhà đi xa mưu sinh rất lâu mới về thăm nhà một lần, hai tỷ đệ cũng đã lâu không gặp mặt.

Quân Thiên Hạo mặt mài xám như tro nhưng lại không dám cải lại lời tỷ tỷ mình, ai nếu nhà có tỷ tỷ sẽ hiểu, đại tỷ này thật là đáng sợ, nếu chóng lại đại tỷ nhất định là sẽ không có quả ngọt để ăn.

Quân Thiên Hạo cũng vậy rất sợ tỷ tỷ của mình, hắn liền đứng lên đi vào trong lấy ra một cái chén và một cái đôi đũa rồi nhường lại vị trí mình cho tỷ tỷ, hắn lẳn lặng đi lấy một cái ghế khác qua ngồi ăn cơm.

Phụ mẫu hai người chỉ có thể nhìn nhau mà cười mĩm mà thôi, cảnh tượng này cả hai đã quen thuộc, vì thuở bé Quân Thiên Hạo rất nghịch gợm, chỉ có hắn tỷ tỷ mới có thể trị hắn được mà thôi.

“Tiểu Hy, công việc con lúc này sao rồi”.

Mẫu thân nàng mĩm cười nhìn về phía Quân Tiểu Hy ân cần hỏi.

“Mẫu thân, công việc của con lúc này vẩn ổn ạ” Quân Tiểu Hy, vừa ăn vừa mĩm cười nói.

“Cha mẹ, ba tháng trước con được một vị tiên nhân nhìn trúng và nhận con làm đệ tử, hiện tại con đã bái nhập làm môn hạ của Vân Tịch Môn”.

Quân Tiểu Hy trầm ngâm một lát liền sắc mặt nghiêm túc nói tiếp:

“Phụ thân, mẫu thân con đã cầu xin sư tôn thu nhận Thiên Hạo làm đệ tử, sư tôn cũng đã đồng ý cho tiểu tử này một cơ hội, con muốn hỏi ý cha mẹ xem có thể hay không cho tiểu tử Thiên Hạo theo con bái nhập Vân Tịch Môn”.

Quân Bách giật mình ngẩn ra, thất thanh nói:

“Là Vân Tịch Môn kia, nơi tất cả điều là tiên nhân”.

Quân Tiểu Hy mĩm cười gật đầu, xem như xác nhận ý nghĩ của phụ thân nàng.

Mẹ của nàng Từ Ân lúc này cực kỳ vui mừng lên tiếng:

“Con đã được nhận vào nơi toàn là Tiên Nhân đó”.

Tiểu Hy hưng phấn nhẹ gật đầu, liền thiên thiên bất tuyệt kể cho cha mẹ cùng đệ đệ nàng nghe về tiên nhân.

Nào là Tiên Nhân thần thông quản đại, hô mưa gọi gió, thét ra sấm sét, nào là Tiên Nhân có thể trên trời bay tới bay lui..v.v

Một lúc lâu, nàng mới nghiêm mặt trịnh trọng, nói:

“Cha mẹ, con muốn tiểu đệ cũng như con sau này có thể tự do, tự tại và quan trọng nó có thể trường thọ sống lâu, bên cạnh hai tỷ đệ con sẽ cố gắng tìm ra Tiên Đan trường sinh cho hai người”.

Từ Ân quay sang mĩm cười, vuốt ve đầu Tiểu Hy nói: “Hy Nhi con quá khẩn trương rồi, cơ duyên lần này cha mẹ mong còn không kịp làm sao lại ngăn cản đâu”.

“Đúng rồi, hai con cứ việc rời đi, ở nhà có cha mẹ lo lắng không việc gì”.

Quân Bách nhẹ mĩm cười nhìn về hai tỷ đệ, rồi nói tiếp: “Khi nào hai con đi”.

“Cha mẹ, không vội cuối tháng con và đệ đệ sẽ rời đi, con còn ở lại với cha mẹ thời gian nửa tháng nửa mà” Tiểu Hy mĩm cười lộ vẽ mặt vui vẻ nhìn về cha mẹ nói.

“Tỷ, ngươi hiện tại có thể bay trên trời sao? Đâu tỷ bay cho đệ xem với, tỷ mọc ra cánh sao lưng hả”.

Quân Thiên Hạo hiếu kỳ đi vòng vòng phía sao lưng Tiểu Hy tay sờ sờ phía sao lưng nàng, làm nàng điên lên đến nổi đầu bóc khói.

“Quân ... Thiên ... Hạo, đệ có thôi ngay hay không”.

Tiểu Hy tức giận quay sang rược Quân Thiên Hạo chạy vòng vòng, miệng la thất thanh:

“Tỷ tỷ, tha cho đệ, cha mẹ cứu con”.

Phụ mẫu hai cười nhìn thấy cảnh này liền chỉ biết mĩm cười, nhớ về tuổi thơ hai đứa trẻ này cũng thường như này vui đùa hoạt bát.

Đêm đến cả gia đình ngồi lại mâm cơm gia đình, vui vẻ sinh hoạt và trò chuyện một ít việc gia đình và rồi ai đấy cũng về lại chính căn phòng của mình.

“Tiên Nhân? Rốt cuộc là thứ gì, cái thật hay không lợi hại như lời tỷ tỷ nói”?

Quân Thiên Hạo cục kỳ hưng phấn và mong chờ, hắn biết đây chắc cũng là cơ hội cho chính hắn bước ra thế giới bên ngoài, càng suy nghĩ hắn càng phấn kích rồi lại chìm vào giấc nghĩ từ lúc nào không hay.

Sáng sớm, vừa canh năm Tiểu Hy đã vào nắm lấy tai Quân Thiên Hạo lôi dậy, với giọng nghiêm khắc nói: “Giờ này là giờ nào rồi mà còn ngủ, không mau ra cùng cha rèn dao”.

“Bây giờ mới canh năm mà tỷ, cho đệ ngủ thêm một lát đi” Quân Thiên Hạo nói với giọng cầu sinh thành khẩn.

“Đừng lắm mồm, nếu không muốn no đòn” Tiểu Hy lộ vẻ mặt trêu tức nhìn đệ đệ mình nói.

“Dạ dạ, đệ đi đệ đi, tỷ nhẹ tay chút tay đệ muốn sức ra luôn rồi” Quân Thiên Hạo cuối cùng cũng chịu nhận mệnh ra dậy sớm ra ngoài phụ cha rèn sắt.

Chương 1: Tỷ Tỷ.