Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 5: Khốn Ma Giản.

Chương 5: Khốn Ma Giản.


Từ một cái vô danh hạn người hiện tại đã danh chấn Vân Tịch Môn không phải vì hắn thiên phú cở nào, cũng không phải hắn yêu nghiệt bao nhiêu, cũng không phải hắn Linh căn có bao nhiêu tiềm lực mà là triệt để một phế vật không có Linh căn duy nhất trong Môn Phái Tu Chân.

Dương Vân Hải cũng không biết chuyện này lại phát triển đến mức này, lúc đầu hắn chỉ là dự định gây sức ép cho Quân Thiên Hạo rời khỏi Vân Tịch Môn nhưng hắn không ngờ cao tầng môn phái mượn việc này để đánh cờ với nhau.

Hắn cũng dựa vào thế lực của mình dựt dây cho cao tầng mang Quân Thiên Hạo và Quân Tiểu Hy ra xử tử để răng đe người khác, mới đầu việc này đưa ra không được cao tầng coi trọng chỉ xem như trò đùa, bởi vì tông môn không tin chuyện này.

Từ mấy ngàn năm này, việc một người tu chất cực kém khó mà hoàn thành Linh khí quán đỉnh cũng không ít, cao tầng cho là Quân Thiên Hạo cũng như vậy nên không mấy quan tâm, tông môn cũng không giờ ngờ rằng thật sự Quân Thiên Hạo lại thật không có Linh căn.

Những chuyện đó hắn không hề hay biết, việc về hắn đã lam truyền bên tron môn phái đã ba ngày hắn cũng vậy đã bên trong động phủ tu luyện cũng đã ba ngày, trong ba ngày này hắn luôn tập trung thu nạp Linh khí để quán đỉnh nhưng lại không có một chút tiến triển nào.

“Phế vật, cuối cùng ngươi cũng chịu ra bên ngoài rồi, một phàm nhân như ngươi vốn không có Linh căn lại không biết rõ thân phận mình, mau cút ta khỏi Vân Tịch Môn”.

Dương Vân Hải lộ vẻ đắt chí, hắn và đồng bọn đã đứng trước động phủ của Quân Thiên Hạo rất lâu đợi hắn ra bên ngoài để chế nhạo hắn.

“Ngươi nói bậy, ta chỉ là tư chất kém một chút mà thôi, ta có Linh căn chỉ là Linh căn quá nhỏ yếu nên Trắc Thí Thạch mới không nhận biết mà thôi” Quân Thiên Hạo lộ ra vẻ tức giận nói.

“Haha, Linh căn quá nhỏ yếu nên Trắc Thí Thạch mới không nhận biết, cười c·hết ta”.

Dương Vân Hải cười nhạo một tiếng rồi vết khóe môi nói tiếp: “Tỷ tỷ ngươi, nói với ngươi như vậy sao, thật sự là ngu hết chổ nói, để ta cho ngươi biết sự thật”.

Hắn lại dừng lại, cười lạnh rồi quăng về phía Quân Thiên Hạo một quyển sách bên trên có ghi “Linh Căn Bí Văn”.

Hắn liền mở ra trang đầu tiên liềm thấy giới thiệu về Linh căn và tác dụng của Linh căn đối với nhân loại, hắn đọc xuống một lát liền sắc mặt tái nhợt, những ước mơ về Tiên lộ liền sụp đổ vì hắn thấy bên trong có ghi:

“Linh căn trờ sinh đã là cố định không phân cấp bậc thượng, trung, hạ chỉ phân số Linh căn thức tỉnh bao nhiêu mà quyết định tương lai, ... dù là thức tỉnh ra một cái thuộc tính Linh Căn đều có thể cảm nhận được Linh Khí, thì thời gian Linh Khí Quán đỉnh sớm nhất một ngày mà trể nhất một tháng là có thể hoàn thành, một nhân loại không linh căn cả đời không thể tu luyện”.

Hắn đọc đến đây liền không nói một lời đi vào bên trong động phủ đóng của lại ngồi bẹp dưới đất thất thần, hắn đã biết hắn thật không phải cái gì cấp thấp Linh căn hay Linh căn quá yếu mà cơ bản hắn không hề có Linh căn thảo nào hắn không tài nào cảm nhận được Linh khí dù cho hắn có cao cấp nhất Luyện Khí công pháp của Vân Tịch Môn cũng như vậy.

Hắn ngồi trầm mặt thất thần như vậy gần một ngày đến tối hắn như bản năng muốn ra bên ngoài thư thản, hắn mở cửa đi ra bên ngoài ai cũng điều chỉ chỉ trỏ trỏ nói:

“Hắn là Quân Thiên Hạo”.

“Là phế vật, phàm nhân kia sao? Rõ ràng không có Linh căn lại cứ dày mặt mài dài ở lại Vân Tịch Môn”.

“Đúng, chưa hết vì hắn mà tỷ tỷ hắn Quân Tiểu Hy cũng bị áp lực vạn phần về điều này, nghe đâu cao tầng có quyết định xử tử cả hai tỷ đệ hắn”.

“Đúng a, ta còn nghe nói về việc này Thủy Nguyệt Chân Quân còn bị khiển trách, bị các Chân Quân khác gây sức ép không hề nhẹ”.

"Nếu ta là hắn nhất định c·hết quắc đi cho xong, sống tạm bợ làm chi để liên lụy người khác”.

Hắn ra bên ngoài mong hít thở không khí trong lành để giải tỏa áp lực, nhưng lại không ngờ đời người hiểm ác như vậy, lúc hắn mới vào tông môn, nghe là được Thủy Nguyệt Chân Quân chấp thuận đặt cách làm ngoại môn đệ tử, bọn hắn liền a dua xua nhịn, kéo lại làm quen kết bạn.

Bây giờ lại chỉ vì hắn là chân chính phàm nhân, không hề có Linh căn lại là vẻ mặt như thế này, lúc này hắn mới hiểu là Tu Chân Giới thảm khóc như thế nào.

Đi đến đâu cũng là lời chế giễu hắn là phế vật, phàm nhân mà còn mơ tưởng Tiên lộ, đi c·hết đi, đi c·hết đi.

Câu nói cuối cùng làm hắn cảm nhận được đời này thật là vô vị, nếu hắn không c·hết tỷ tỷ và sư tôn nàng cũng bị liên lụy, nếu hắn không c·hết thì cả hắn và tỷ tỷ cũng sẽ c·hết, nếu cả hai đều c·hết cha mẹ phải làm sao?

Ý nghĩ vừa dâng lên liền kiên định ý nghĩ của hắn, hắn liền trong vô thức đi loạn về phía trước, không lâu sau có một câu nói làm hắn định hình lại và bình tỉnh lại và lắng nghe.

“Diệp huynh, Quân Thiên Hạo kia thật là đáng thương a, Linh căn không có lại cùng bị sư huynh đồng môn bàn tán, thật thảm a”.

“Tống huynh, thú thật với huynh ta lúc trước cũng thật không có Linh căn, nhưng ta không may mắn như hắn có tỷ tỷ thiên tư như vậy mà bảo lãnh vào trong ngoại môn, mà ta năm đó phải rất khó khăn mới có thể ở lại làm tạp dịch bên trong môn phái, haizz”.

“Ngươi lúc trước không có Linh căn thì làm sao có thể quán đỉnh nhập Tiên?”.

“Ta không giấu gì huynh, lúc trước ta cũng rất áp lực liền muốn c·hết, ta đi đến Khốn Ma Giản liền nhảy xuống, cơ may ta tìm được một gốc Linh thảo ăn vào may mắn có thể thay thế Linh căn mà tu luyện, nhưng con đường luyện cũng thật là khó khăn”.

Hắn vừa nói xong liền trên tay sẳn một bầu rượu liền lấy lên uống một hơi thật dài rồi nhìn về trời xa xa.

Quân Thiên Hạo nghe vậy liền tin mấy phần, người say thường nói thật, hắn cũng tin tưởng nhưng không mảnh liệt, hắn liền trong vô thức tiếp tục đi nhưng lại tỉn táo hơn nhiều, không mơ hồ như trước.

Hai người kia khi thấy Quân Thiên Hạo đi xa liền nở nụ cười lạnh liền đứng lên rời đi, Dương Vân Hải phía xa cũng nở nụ cười nhạt rồi cũng rời đi.

Hai người kia là tâm phúc của Dương Vân Hải là Tống Triệt cùng Diệp Thành, được lệnh của hắn ở đây diển một màn kịch cho Quân Thiên Hạo nghe.

Quân Thiên Hạo đi trong người thất hồn lạc phách liền đến một cái vách núi liền giật mình dừng lại, hắn xém một xíu nửa đã rơi xuống bên dưới, lúc này hắn cảm nhận được bên dưới có một cổ hàn khí lạnh thấu xương truyền lên, bên dưới có tiếng ngầm gú vang vọng nghe rất gợn người, hắn liền mới giật mình lấy lại tinh thần, lấy ra một lệnh bài thân phận xem kỹ, rồi thầm thì: “Ta trong vô thức lại đi đến Khốn Ma Giản”.

Quân Thiên Hạo liền nhớ lại lời hai tên kia nói, liền thầm nghĩ trong lòng: “Dù sao ta cũng muốn c·hết, t·ự s·át ở đây cũng không tệ, nếu như hai kẻ kia nói là thật không chừng mình lại mai mắn có được Tiên duyên”.

Quân Thiên Hạo liền cắn răng nhảy xuống bên dưới mà không một chút do dự.

“Thiên Hạo, đừng”.

Quân Tiểu Hy đang ở bên trong Tàng Thư Cát đọc tư liệu liền được Tiêu Tiêu thông báo Quân Thiên Hạo đang hướng Khốn Ma Giản tiến lên, Mộng Giang Kỳ đang đi theo hắn, nàng nghe được lập tức chạy đến nhưng lại không kịp, nàng dự định nhảy xuống cứu đệ đệ mình nhưng lại bị Tiêu Tiêu cùng Mộng Giang Kỳ ngăn lại.

Hai ngươi bỏ ta ra, đệ đệ ta đã nhảy xuống bên dưới rồi, các ngươi nếu ngăn cản ta đừng trách ta đột nhiên ra tay.

Đột nhiên sau lưng nàng một thân ảnh xuất hiện, thân ảnh kia đưa tay đánh vào sao gáy Quân Tiểu Hy làm nàng ngất đi, rồi nói: “Hai ngươi nàng về, ở đây có ta lo”.

Người vừa xuất hiện chính là Thủy Nguyệt Chân Quân, khi nàng thấy đệ tử mình vội vàng bay nhanh về phía Khốn Ma Giản liền nhanh chân đi theo, nàng đến liền thấy cảnh này nên nàng mới ra tay đánh cho Quân Tiểu Hy ngất đi.

Nàng biết dưới tính cách vủa đệ tử nàng, nhất định sẽ nhảy xuống bên dưới nếu không làm như vậy hậu quat khôn lường, nàng chỉ có thể thay đệ tử nàng đi xuống bên dưới, nếu không khi Quân Tiểu Hy tỉnh dậy nhất định cũng sẽ đi xuống bên dưới.

Như vậy Thủy Nguyệt Chân Quân liền đột nhiên biến mất đi xuống bên dưới Khốn Ma Giản tìm kiếm Quân Thiên Hạo.

Quân Thiên Hạo rơi xuống bên dưới, lúc này hắn đã hiểu vốn không có cái gì Tiên duyên ở đây, đây chắc hẳn là ai đó đang hại hắn, hắn ước lượng độ sâu có thể hơn vạn trượng, nếu hắn rơi xuống toàn thây hay không cũng còn là một ẩn số nói gì tới tìm cơ duyên.

Hắn nhắm mắt lại thầm nói: “Cha mẹ, con trai bất hiếu, nếu có kiếp sau hy vọng con vẩn con của hai người, để trả lại ân tình nuôi dưỡng bấy lâu nay”.

“Tỷ, sao này nhớ thay đệ chiếu cố cha, mẹ” hai mắt Quân Thiên Hạo chảy ra từng giọt huyết lệ, hắn nhắm lại, ngay lập tức thân thể hắn liền v·a c·hạm với mặt đất thành một đóng thịt nhão văng tung tóe xung quanh, vị trí hắn rơi xuống đúng ngay một cây Ngân Liên.

Đúng lúc Ngân Liên phát ra một vệt ánh sáng trắng mơ ảo, hút lấy máu thịt của Quân Thiên Hạo vào bên trong, ngay lập tức cây Ngân Liên rung rẫy kịch liệt phóng ra một luồng ánh sáng trắng bao bộc toàn bộ mảnh vụn thân thể Quân Thiên Hạo vào bên trong.

Ánh sáng cùng mảnh vở thân thể hắn liền ghép lại thành một hư ảo thân ảnh, cấp tốc thân ảnh đó lại trở nên càng chân thực, bên trong lục phủ ngũ tạng cũng chậm rãi hình thành.

Linh hồn của hắn cũng được Ngân Liên chậm rãi ngưng tụ lại bên trong thân thể hắn, liền hắn có thể cảm nhận được mọi thứ của thân thể, hắn cảm giác được thân thể của mình, tứ chi cũng bắt đầu trở nên mạnh mẽ hữu lực.

Mà ở trong đan điền của hắn, một cây Ngân Liên tản ra quang mang bạch sắc, phiêu phù ở trung ương, mà hắn chứng kiến linh hồn của mình cao đến một tấc, bị hào quang của Ngân Liên bao phủ.

Diện mục của linh hồn là của mình, chỉ là còn có chút phù phiếm, không ngưng thực.

“Cái này là tình huống gì, làm sao ta có thể nhìn thấy tình huống bên trong bản thân”.

Quân Thiên Hạo cảm giác được rõ ràng tình huống trong thân thể của mình, có thể chứng kiến mạch máu, kinh mạch, lục phủ ngũ tạng, cũng có thể chứng kiến linh hồn của mình trong đan điền.

Rầm rầm rầm!

Hắn cảm giác được trái tim của mình bắt đầu nhảy lên, huyết dịch ở trong mạch máu lưu động, khí tức trong kinh mạch chấn động bắt đầu mãnh liệt, một cảm giác kỳ diệu xông lên, đó là một loại cảm giác tân sinh.

“Ta đã sống lại hay sau, hay đây là cảm giác trước khi c·hết”.

Nhưng chỉ một lúc sau hắn liền biết được mình thật sự sômg lại, hắn liền có thể cử động được, hắn tán chính mình một cái, hắn liền cảm nhận được một cái đau buốc truyền ra từ mặt mình.

Chương 5: Khốn Ma Giản.