Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 7: Thủy Nguyệt Phong Tình.

Chương 7: Thủy Nguyệt Phong Tình.


Quân Thiên Hạo tuy giật mình nhưng lại không thất lể, liền ôm quyền, nói: “Bái kiến, Thủy Nguyệt Chân Quân”.

Thủy Nguyệt Chân Quân, cũng không thèm nhìn tới viên đá mà Quân Thiên Hạo đánh qua mà chỉ tùy ý phất tay viên đá đã hóa thành bột mịn rơi xuống đất.

Nàng liền nhìn chầm chầm Quân Thiên Hạo, lầm bầm: “Hàn Băng Linh Căn, kỳ quái rõ ràng hắn không có Linh căn nhưng tại sao bây giờ lại có” nàng đột nhiên quan sát sung quanh liền nhìn thấy bên dưới hồ nước, liền lộ ra kinh ngạc nói:

"Tiểu tử ngươi, tùy tiện ngã một cái liền ngã vào “Mạc Ngọc Linh Tuyền” ngươi cũng thật là quá may mắn”.

Thủy Nguyệt Chân Quân liền nghĩ là vốn Quân Thiên Hạo có Linh căn nhưng lại mỏng manh không chịu nổi, may mắn rơi vào “Mạc Ngọc Linh Tuyền” dựa vào :Mạc Ngọc Linh Tuyền” thần kỳ mà thành công kích phát bên trong cơ thể Linh Căn, nhưng cũng chưa hoàn chỉnh.

“Kẻ này, tiềm lực không thua Tiểu Hy, đúng là huyết mạch mạnh thật, sinh ra hai người con đều là biến dị Linh căn, không lẻ gia đình bọn hắn là một cái nào đó ẩn danh đỉnh cấp Tu Chân gia tộc” Thủy Nguyệt Chân Quân thầm nghĩ.

Rồi nàng lại lắc đầu, nếu là đỉnh cấp Tu Chân gia tộc thì hai cái thiên tài này không đến lượt nàng bắt gặp đâu.

Thủy Nguyệt Chân Quân nhìn về Quân Thiên Hạo, xua tay nói: “Không cần đa lễ, tiểu tử ngươi còn nhớ câu nói ta lúc trước ta nói với ngươi không”.

Quân Thiên Hạo sửng sốt, lộ vẻ mặt đầy nghi hoặc, hỏi lại: “Người lúc trước nói là việc nào”.

“Ngươi” Thủy Nguyệt Chân Quân, tức giận đến nổi muốn dặm chân, rồi thầm nghĩ: “Thôi, bỏ đi tiểu tử này đúng ngốc thật, không lẽ ta đường đường là Kim Đan Kỳ lão tổ lại đưa cái mặt mo này cầu hắn làm đệ tử ta”.

“Không có gì, đi lên thôi” nàng liền bắt lấy Quân Thiên Hạo lên phi kiếm rồi cả hai cùng bay lên cao.

Nhưng bay lên chưa cao đột nhiên có một cái móng vuốt từ trên cao đánh tới hướng hai người bọn hắn.

Thủy Nguyệt Chân Quân, bổng giật mình liền sang bên trái tránh né, nhưng nàng cùng Quân Thiên Hạo thì tránh thoát được nhưng phi kiếm thì không, phi kiếm thì bị đánh bay ra xa hơn mười trượng bên ngoài.

Cả hai điều trên không trung, không có phi kiếm đột nhiên mất thăng bằng liền rơi xuống bên dưới

Quân Thiên Hạo đã bị rơi một lần, làm hắn bị ám ảnh, hắn liên tưởng tới lần trước hắn bị nện thành bánh thịt liền không tự chủ được đưa tay sang ôm lấy Thủy Nguyệt Chân Quân, trong vô thức, hắn hai tay liền đặt lên một thứ gì đó mềm mại vô cùng, trong lòng ngực hắn cũng cảm nhận được thứ gì đó cực kỳ mềm mại.

Thủy Nguyệt Chân Quân lúc này thân thể rung rẫy kịch liệt, cảm nhận được thân thể mình bị mạo phạm, bị Quân Thiên Hạo chiếm tiện nghi, liền cực kỳ tức giận liền dự định một chưởng chụp chế Quân Thiên Hạo.

Nhưng lúc này nàng nàng lại cảm nhận được sự sợ hãi vủa Quân Thiên Hạo, sự sợ hãi này là đến từ bản năng, nàng biết những động tác kinh nhờn này là hắn trong vô thức.

“Ta không muốn lần nửa c·h·ế·t, ta đã c·h·ế·t một lần, nổi đau đó ta không lần nửa” Quân Thiên Hạo trong vô thức la lên.

“Hắn đã c·h·ế·t một lần, là khi nào” Thủy Nguyệt Chân Quân giật mình, liền thoải mái trở lại, chẳng phải một ngày trước hắn liền rơi xuống độ cao hơn vạn trượng này chắc hắn còn ám ảnh sợ hãi, dù sao hắn cũng là một phàm nhân vừa lột xác bước vào hàng ngũ tiên nhân, phải tốn không ít thời gian để hắn thích nghi.

Tủm!

Trong lúc cả hai suy nghĩ, nàng cùng Quân Thiên Hạo liền bị rơi xuống hồ nước vừa rồi, thân thể cả hai điều bị ước đẩm, do quá sợ hãi nên Quân Thiên Hạo đã ngất đi nhưng tay chân vẩn tư thế củ ôm lấy Thủy Nguyệt Chân Quân không buông.

Nàng cũng hết cách, cứ để hắn ôm nàng như vậy mà thôi, nàng lúc này mới lấy lại tinh thần nhìn lên trên cao là một con quạ đen khổng lồ, cao khoảng 3 trượng, phía sau là lích nha lích nhích quạ đen.

“Trúc Cơ kỳ yêu thú, Hắc Nha Vương” tuy là số lượng Hắc Nha nhiều nhưng Thủy Nguyệt Chân Quân không sợ vì Hắc Nha đặc tính là tôn con mạnh nhất làm vương, nếu như thú vương c·h·ế·t bọn chúng nhất định tẩu tán chạy tán loạn.

Trúc Cơ kỳ yêu thú thì làm gì là nàng đối thủ, chỉ một kiếm nàng dã giải quyết con Hắc Nha Vương kia, không ngoài dự đoán, khi Hắc Nha Vương bị chém tất cả con khác điều cấp tốc chạy trối c·h·ế·t rời đi.

Nửa ngày sau, mí mắt hắn giật giật liền cảm nhận được mùi thơm nhứt mũi truyền đến, mùi hương của nử nhân, khi hắn mở mắt ra liền thấy được một cảnh tượng mà cả đời này hắn không thể quên được, một khe rảnh trắng như tuyết và hai ngọn núi nhỏ như ẩn như hiện trong mắt hắn.

Hắn cảm nhận được dưới tay hắn truyền đến cổ ấm áp và mềm mại vô cùng, hắn liền không kèm được mà bóp thêm vài cái.

Thủy Nguyệt Chân Quân, đang thiêu thiêu ngủ đột nhiên cảm nhận được dưới mômg mình có gì nhút nhích, liền mở mắt ra cảm nhận rõ ràng hơn, Quân Thiên Hạo đang đang ...

“Quân ... Thiên ... Hạo” Thủy Nguyệt Chân Quân lúc này tức giận đến đỏ mặt, thét lớn rồi một tát đánh ra vào bên má Quân Thiên Hạo.

Lúc này Quân Thiên Hạo nghe thấy tiếng quát lớn hắn biến sắc: “Không tốt”.

Ba!

Quân Thiên Hạo cảm nhận được trên mặt đau rát truyền đến, trên miệng có một tiêu huyết hồng nóng hổi chảy ra.

Vừa rồi Quân Thiên Hạo còn đang nằm bên trong lòng ngực của Thủy Nguyệt Chân Quân, Quân Thiên Hạo bị nàng đánh bay ra xa, nàng mất đi trọng tâm liền rơi lại vào bên trong hồ nước.

Quân Thiên Hạo lúc này trên mặt vẩn còn đau rát, liền nhìn thấy một cảnh tượng tuyệt mỹ hơn vừa rồi làm hắn ngay dại ra, thân thể Thủy Nguyệt Chân Quân bị nước làm ướt, trên người bộ y phục mài Lam Nhạt mỏng manh làm sao che đi được xuân quan này.

Quân Thiên Hạo ẩn ẩn có thể nhìn thấy xuân quan của nàng, từng tất da thịt trắng như tuyết, ba vòng căn xứng ẩn ẩn hiện hiện làm cho Quân Thiên Hạo, từ mũi chảy ra hai cột huyết.

Nếu như để nguồ khác biết hắn chiếm tiện nghi lớn như vậy với Thủy Nguyệt Chân Quân nử thần trong lòng bọn họ, nhất định hắn sẽ bị thiên đao vạn khỏa.

Thủy Nguyệt Chân Quân thấy Quân Thiên Hạo biểu hiện của hắn lúc này còn không hiểu chuyện gì sảy ra, nàng liền Linh Khí bùng nổ, làm cho y phục khô lại như bình thường, một tiếng quát lớn truyền ra:

“QUÂN ... THIÊN ... HẠO ... NGƯƠI ... MUỐN ... C·H·Ế·T”

Thủy Nguyệt Chân Quân quát lớn một tiếng liền tiến tới đánh cho hắn một trận nhừ tử, vừa rồi nàng đã lộ ra sát khí dự định g·i·ế·t c·h·ế·t hắn, nhưng nàng lại nghĩ tới hắn vừa rồi là vô tình mà không phải cố ý nên nàng chỉ là đánh hắn một trận cho hả giận mà thôi.

Nửa canh giờ sau, Thủy Nguyệt Chân Quân đừng tay lại, lấy hai tay đập vào nhau rồi lên tiếng: “Chuẩn bị rời đi, à quên tỷ tỷ ngươi đang rất tức giận, ngươi nên tiếp tục chuẩn bị kỹ tinh thần”.

Thủy Nguyệt Chân Quân lộ ra vẻ mặt trêu tức nhìn về Quân Thiên Hạo nói, tuy đánh hắn một trận nhưng vẫn chưa hả giận, nàng biết hắn rất sợ tỷ tỷ nên dùng cách này làm hắn lo sợ cũng là biện pháp không tồi.

Quân Thiên Hạo nhìn thấy Thủy Nguyệt Chân Quân ngữ khí sao nó lạ lạ, đường đường là một Kim Đan Kỳ lão tổ như là một tiểu hài đồng đang giận lẫy, nhưng đợi hắn lấy lại tinh thần biến sắc: “Tỷ tỷ ngươi, đang rất tức giận” “Tỷ tỷ ngươi, đang rất tức giận” “Tỷ tỷ ngươi, đang rất tức giận” câu nói này như kinh lôi nổ tung trong đầu hắn, hắn rùng mình một cái rồi mĩm cười nhìn về phía Thủy Nguyệt Chân Quân lên tiếng nói:

“Lão tổ, đệ tử có thể ở lại đây tu luyện hay không vài ngày nửa hả đi lên”.

“Không thể” Thủy Nguyệt nói xong nhìn về phía Quân Thiên Hạo với vẻ mặt hả hê, rồi phóng lên phi kiếm rồi kéo hắn qua cầm thắt lưng hắn rồi bay lên cao.

...

Lôi Vân Phong bên trong đại điện, lúc này có ba thân ảnh trong đó có hai nữ một nam, chính là Quân Thiên Hạo, Quân Tiểu Hy cùng Thủy Nguyệt Chân Quân.

Lúc này Quân Thiên Hạo đang kể lại mọi chuyện từ lúc Dương Vân Hải nói cho hắn biết, hắn không có Linh căn, rồi tới việc hắn thất thần suy nghĩ đi lang thang rồi đến việc hai người say kia nói về việc bên dưới có Linh Dược thay thế Linh Căn.

Còn về tại sao hắn lại có Linh Căn thì hắn lại khăn khăn nói không biết, nên Thủy Nguyệt Chân Quân cho là do tác dụng của “Mạc Ngọc Linh Tuyền” huyền diệu.

“Dương Vân Hải, ngươi muốn c·h·ế·t” Quân Tiểu Hy lộ ra sát khí quay lưng định đi ra ngoài.

“Tỷ, hắn cứ giao cho đệ giải quyết” Quân Thiên Hạo quay lại bắt lấy cánh tay của Quân Tiểu Hy rồi lên tiếng.

“Đệ buông ra, hôm nay tỷ nhất định phải g·i·ế·t hắn” Quân Tiểu Hy phất mạnh tay đẩy tay Quân Thiên Hạo ra và đi ra bên ngoài.

"Tiểu Hy, đứng lại, việc này giao cho hắn đi, việc của hắn cứ để hắn giải quyết” Thủy Nguyệt Chân Quân thấy đệ tử mình nóng tính như vậy, biết Quân Thiên Hạo không khuyên ngăn được nên nàng mới lên tiếng.

“Đúng rồi tỷ, việc của đệ cứ để đệ giải quyết đi tỷ” Quân Thiên Hạo tiếp lời nói.

“Nhưng sư tôn, Thiên Hạo không hắn đối thủ” Quân Tiểu Hy lại nói.

"Không cần nhiều lời, cứ quyết định vậy đi" Thủy Nguyệt Chân Quân lại lên tiếng, rồi nàng nghĩ nghĩ nói tiếp: "Việc này cần chính Thiên Hạo giải quyết, mới có thể viên mãn tâm cảnh, con chỉ cần trợ giúp một ít là được".

Quân Tiểu Hy vẩn chưa an lòng, còn xoắn xuýt, Quân Thiên Hạo lại gần, để tay lên vai nàng mang nàng lại ghế ngồi rồi rót ra một chung trà mang qua rồi nói:

"Tỷ, việc này cứ giao cho đệ, nếu như đệ thật không được tới đó tỷ ra tay còn không muộn mà, chỉ với hắn không xứng với thiên tài như tỷ ra tay, chỉ đệ liền đủ".

Quân Tiểu Hy nghe vậy có vẻ hòa hoản hơn chút, rồi Quân Thiên Hạo to nhỏ nói với nàng một lát, nàng mới đồng ý.

Thủy Nguyệt Chân Quân bên trên thấy vậy cũng nhẹ gật đầu tán thưởng một tiếng.

Chương 7: Thủy Nguyệt Phong Tình.