Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 5: Một Mảng Sắc Màu Đan Xen Lẫn Lộn

Chương 5: Một Mảng Sắc Màu Đan Xen Lẫn Lộn


Tiểu Cẩu chống tay lên cằm, cố hồi tưởng:

“Vạn Tước Đăng Vân… Vạn Tước Đăng Vân… Vạn Tước…A! Là cái lễ hội lớn mà ai cũng nhắc tới đó.”

“Ừ, chính là nó. Vạn Tước Đăng Vân, lễ hội thường niên quan trọng bậc nhất của Cầm Tước Sơn. Và cũng là một dịp lễ tết của toàn bộ Lâm Viên Châu vực.”

“Ồ! Lớn đến như vậy ư? Đệ chỉ nhớ là từ lúc đặt chân tới đây cho đến tận bây giờ, thì chỉ thấy thành trấn nào cũng mới bắt đầu giăng đèn kết hoa mà thôi.”

“Ha ha. Thực ra đấy mới chỉ là khâu chuẩn bị mà thôi. Chứ Vạn Tước Đăng Vân còn gần ba tháng nữa mới thực sự bắt đầu. Đã vậy, năm nay còn là một dịp trăm năm thịnh hội nữa, nên quy mô chắc chắn sẽ lớn vô cùng.”

“Vậy lớn thế nào? Mà cái lễ hội này là về điều gì?” – Tiểu Cẩu trông có vẻ khá hứng thú.

Thuyền trưởng Phong Ưng rời khỏi linh bàn điều khiển, đi tới mở cửa sổ phía của buồng lái ra và bắt đầu giải thích:

“Vạn Tước Đăng Vân, là một cuộc săn bắn.”

“Săn bắn?”

“Đúng vậy. Nó là một cuộc săn lớn mà Cầm Tước Sơn tổ chức, với phạm vi là toàn Lâm Viên Châu. Bất kể là ai, dù đệ tử trong sơn môn, người ngoài thế lực, hoặc thậm chí là những lữ khách tới từ châu vực khác cũng đều có thể tham gia.

Miễn là có tên trong danh ngạch thợ săn của ở một thành trấn nào đó và có thể đem được mồi săn tới nơi giá·m s·át thì đều có thể được nhận thưởng từ Cầm Tước Sơn.

Và địa điểm mà năm nào cũng tổ chức Vạn Tước Đăng Vân chính là vùng bảy trăm dặm Huyền Phượng Chi Quan, nơi ngọn núi Cầm Tước đọa lạc và cũng là phạm vi thế lực trên danh nghĩa của họ.”

“Vậy cái trăm năm thịnh hội kia có gì khác biệt?”

“Ồ có chứ.” – Thuyền trưởng Phong Ưng vươn vai, cảm nhận khí trời mát ẩm:

“Mỗi năm một lần thường niên, thì chỉ có Huyền Phượng Chi Quan với một vài nơi khác ở Lâm Viên Châu là tham gia tổ chức ở một quy mô nhỏ, mồi săn cũng chả có gì đặc biệt. Cốt là để cho dân chúng có ngày nghỉ xả hơi.

Còn Cầm Tước Sơn thì nhân cơ hội này thu nạp thêm một chút nhân lực ở những nơi hẻo lánh về dưới trướng.

Thế nhưng, cứ đến mốc mười năm đại điển thì lại khác hẳn. Đa phần mọi chuyện vẫn như cũ, với một quy mô lớn gấp bội và hầu như mọi khu dân cư trên toàn bộ Lâm Viên Châu đều tham gia.

Hừm, nói nôm na thì thập niên đại điển trở lên chính là nấc thang lên trời của rất nhiều kẻ vô danh có hoài bão, cũng như là một cuộc đấu đá mềm mỏng giữa các bè phái trong nội bộ của Cầm Tước Sơn.

Và tất nhiên cũng là một cơ hội kiếm tiền vô cùng béo bở.” – Thuyền trưởng Phong Ưng tặc lưỡi và nháy mắt.

Tiểu Cẩu bĩu môi, cảm thấy dần hết hứng thú vì cảm thấy cái mạch truyện này bắt đầu trở nên quen thuộc. Nhưng hắn vẫn hỏi:

“Vậy còn trăm năm thịnh hội? Là lúc Cầm Tước Sơn đổi chủ chắc.”

“Chính xác!” – Thuyền trưởng Phong Ưng vỗ tay quát!

“Hơ hơ. Hoan hoooô~” – Tiểu Cẩu bỗng cảm thấy mình rất ấu trĩ, khi nghĩ châu vực này sẽ khác những nơi khác.

Nhưng khác với hắn, vị thuyền trưởng của thuyền Thập Niên Phi Yến bởi vì vừa tìm được “đạo hữu” nên biểu hiện trở nên vui thích hơn hẳn:

“Nếu như gạt bỏ những cơn sóng ngầm bản địa của nơi đây, thì đệ sẽ có thể hiểu như thế này. Cầm Tước Sơn về mặt bản chất của bản chất, thì có cơ cấu giống hệt Tu Chân Minh.

Và Sơn Chủ của nó cứ một trăm năm sẽ thay đổi một lần. Và khi đấy--”

“Tất cả những lão đại của các thành trì quan trọng của Lâm Viên Châu, sẽ dựa vào thành tích đi săn được tích lũy trong vòng trăm năm, để quyết định xem ai sẽ là lão đại của lão đại tiếp theo đúng chứ?” – Tiểu Cẩu nhàm chán mà cắt ngang.

“!... Ừ… Đúng rồi…” - Thuyền trưởng Phong Ưng nhận ra ngữ điệu của Tiểu Cẩu, liền ngửa đầu nhìn trời trong một tâm thế vô cùng thất lạc:

“…Một phần thì là thế... Nhưng mà làm ơn. Đừng có c·ướp mất lời thoại của ca có được không? Tiểu tử nhà ngươi có biết là ca đã phải đợi bao lâu để có thể chia sẻ đống kiến thức này với người khác không hả?” – Khúc cuối, giọng hắn cứ kiểu như sắp khóc vậy.

Điều đó khiến Tiểu Cẩu cảm thấy hơi hoang mang:

“??? Vậy còn thuyền phó ca và các thuyền viên của huynh.”

“Ài. Còn lâu đám nhố nhăng đấy mới chịu ngồi đây nghe những chuyện này. Tin ta đi. Ta cố nhiều lần rồi.”

“Vì sao? Đệ thấy đấy là những kiến thức cần phải biết để sống dễ dàng ở đây chứ?”

“Bọn nó… luôn rất tin tưởng vào câu châm ngôn…“Ngu si thì được hưởng thái bình” vậy nên…” – Thuyền trưởng Phong Ưng cúi đầu, thở dài một hơi chứa chan biết bao niềm cô độc:

“Đệ là người đầu tiên mà chịu đứng ở đây, nghe ta chia sẻ những kiến thức mà đã phải một mình giữ trong lòng bấy lâu nay.”

Và thế là Tiểu Cẩu chợt cảm thấy mình là một tên tội đồ đốn mạt bậc nhất của nhân thế. Rồi hắn đầu hàng lương tâm, “chân thành” hỏi:

“Vậy vụ trăm năm thịnh hội này có gì khác biệt nữa không? Đại ca?”

“Khư kha kah! Có! Đương nhiên là CÓ!”

“… … Dạ. Là GÌ vậy?”

“Ta làm gì biết? Đệ trông ta già đến mức như đã từng tham gia một lần trăm năm thịnh hội sao?” – Thuyền trưởng Phong Ưng lắc đầu một cách dứt khoát.

Tiểu Cẩu vuốt ngực, cố hít thở thật đều và sâu. Hắn đang định lấy cớ đi ra ngoài tìm nước uống để lủi đi luôn, thì may thay, thuyền trưởng Phong Ưng lại lên tiếng:

“Không cần phải làm vẻ mặt đó đâu. Tuy ca chưa từng trông thấy một lần trăm năm thịnh hội nào. Nhưng chẳng lẽ những người khác cũng vậy? Yên tâm đi, từ nhỏ đến giờ ca cũng đã đọc nhiều điển tịch và hỏi rất nhiều người rồi. Nên cũng sẽ tự có thể mường tượng được trăm năm thịnh hội sẽ như thế nào.

Plfff.

Mà cứ nhìn hơn chục con thuyền phi hành phàm dụng đang bay chật vật phía sau chúng ta thì biết.

Đệ có biết không? Nguyên cái Không Thuyền Sư Hội ở Lâm Viên Châu bọn ta cũng chỉ có tổng cộng mười chín con thuyền nhị cấp thôi. Và chúng ta còn phải thường xuyên phân tán khắp Châu Vực để kiếm ăn nữa. Nên chúng ta chẳng mấy khi xuất hiện trên cùng một không trình thế này cả, kể có đó là thập niên đại đại điển.

Mà đây còn là chưa nhắc tới nguyên một đám thuyền nhất cấp với không nhập lưu ở phía sau nữa cơ.

Đối với nơi khác thì ta không biết. Nhưng ở đất Lâm Viên Châu này, đây chính là kỳ tích mà chưa bao giờ xảy, ít là kể từ khi ta mở mắt chào đời tới bây giờ. Riêng điều đó là có thể nói lên mức độ quan trọng của trăm năm thịnh hội rồi.”

Tiểu Cẩu nghe vậy liền bắt đầu nhắm mắt tưởng tượng, rồi khẽ gật gù đầu chấp thuận:

“Có lẽ là sẽ rất ấn tượng.”

“Và còn rất dễ kiếm tiền.”

“?? Vậy sao? Chẳng lẽ khi đấy phí đi thuyền sẽ đắt lên ư? Bởi vì từ lúc lên đây, đệ không thấy con thuyền này có chở hàng hóa gì nhiều.”

“Ha ha ha. Tất nhiên là cho đám thợ săn tham dự thuê thuyền để săn mồi rồi.”

“…”

“Vậy giờ đệ đoán thử xem. Mồi săn của trăm năm thịnh hội sẽ là gì?”

“? Hừm... Xem nào… Huynh đã nói là vào dịp thường niên thì mồi săn sẽ chẳng có gì đặc biệt. Nên chắc cùng lắm là những hung thú, yêu thú chưa nhập lưu mà thôi.

Còn thập niên đại điển, huynh bảo là lớn hơn nhiều lần. Nên chắc sẽ có những thứ gì đó mạnh mẽ, thậm chí là đủ điều kiện để được liệt vào cấp bậc hung hiểm.

Vậy trăm năm thịnh hội… Chắc là phải có cả Thiên Thú hay gì thứ đấy cùng cấp bậc hung hiểm cũng nên.”

“Ha ha ha. Còn có cả tà tu và yêu tu nữa.”

“Hả?! Tà tu?... Yêu tu?! Thật sao?”

“Ừ. Đương nhiên, đến mười năm đại điển còn có. Thì trăm năm thịnh hội có cũng là bình thường. Ừm, về cấp bậc hung hiểm thì chắc phải có cả cấp bậc Tử Họa. Bởi vì lần mười năm đại điển vừa rồi, ca đã tham gia chém g·iết một tên tà tu được truy nã với cấp bậc Đại Hung. Nên trăm năm thịnh hội ít nhất là phải hơn được ba, bốn bậc.”

Tiểu Cẩu nghe vậy, cười khờ khờ rồi lắp bắp trong sự khó tin:

“K-không. Y-ý đệ không phải thế. Tà tu thì không nói. Nhưng có cả yêu tu nữa sao? Huynh không nhầm với yêu thú chứ?”

“Nhầm? Chắc không đâu.”

“Không nhằm? Năm nào cũng vậy?”

“Ừ. Chắc thế.”

“!?!” – Nhận ra Phong Ưng không phải nói đùa, Tiểu Cẩu không tự chủ được mà hét toáng lên:

“Cầm Tước Sơn dám săn yêu tu cho vui?! Không sợ gây chiến với Đông Thiên Cảnh sao?!”

Nghe vậy, thuyền trưởng Phong Ưng liền quay ngoắt lại nhìn hắn với một vẻ bàng hoàng và sững sờ. Rồi sau đấy hắn phì cười một cách vô cùng khoái trí:

“KHƯA kha khá kha kha. Ôi lão Thiên ơi. Thật không thể tin là. Kha khác khưa khưa. Thật không thể- kha kha… hức haaà. Được rồi, được rồi, ta cười xong rồi. Khục khục… Khừm! Đệ thực sự cho rằng người Lâm Viên Châu bọn ta là một đám p·hân b·iệt c·hủng t·ộc sao?

Không không. Tất cả yêu tu bị liệt vào danh sách săn g·iết, đều là những kẻ đã phạm tội và bị Cầm Tước Sơn bắt được. Mặc dù số lượng hơi nhiều và đa phần là do đắc tội với bọn họ là chính, nhưng! Về mặt lý thuyết thì Cầm Tước Sơn vẫn làm đúng luật của Tu Chân Minh.

Và chúng ta cũng chẳng hề tùy tiện lạm sát yêu tu chỉ vì cho vui hay gì đó.

Không chỉ thế, đến ta đây còn kết được một vài tên bằng hữu yêu tu khá dễ nói chuyện. Và quá nửa bọn họ đều có mở những gian hàng được Cầm Tước Sơn cấp phép, ở những thành trì tại Huyền Phượng Chi Quan.

Vậy nên đừng có lo.”

“V-vậy ư?” – Tiểu Cẩu vẫn chưa nuốt trôi được sự thật này:

“ Chỉ là ở tất cả châu vực mà đệ đã đi qua thì vấn đề này, nó lại không dễ nói như vậy.”

“Ồ? Vậy thưa vị lữ hành giả vĩ đại. Đệ đã từng đóng đế giày của mình qua bao châu vực rồi?”

“Bốn.” – Tiểu Cẩu nhanh chóng xác định, xong rồi lại nhanh chóng bổ sung:

“Nếu không tính nơi này thì là ba… Hai rưỡi.” - Trông hắn có vẻ đang khá căng thẳng.

Thuyền trưởng Phong Ưng mỉm cười, đi tới khoác vai Tiểu Cẩu và dẫn hắn ra chỗ cửa số phía trước buồng, vừa đi vừa nói:

“Nam Nguyên, bốn mươi mốt châu vực. Mà châu vực nào cũng rộng đến như là bao la bất tận, với đủ thứ phong tục và quan hệ xã hội rườm rà khác hẳn nhau.

Trong khi đó, Linh Hà này lại còn rộng lớn hơn thế cả gấp trăm, ngàn lần. Nên đệ hãy lạc quan và khách quan lên. Ta tin là con đường mà đệ đang đi sẽ còn rất dài. Và đệ sẽ còn bắt gặp thêm đủ thứ… ừm… “kỳ lạ” nữa trên chuyến đi.

Thế nên, đừng để cho một vài cái gai bên thềm cửa phá hỏng đi chuyến hành trình của mình.”

“Nhưng kể cả thế. Những v·ết t·hương kia sẽ chẳng hề mất đi. Chúng sẽ mãi ở đó, khiến cho ta đau âm ỉ.”

“Ừ. Có lẽ là thế. Nếu vậy thì tại sao, đệ không giúp cho chúng lành đi? Biến chúng thành vết sẹo, những kỉ niệm sẽ cùng đệ trưởng thành.”

Hai người bọn họ đi tới trước cửa sổ.

Gió mát cứ vậy mà thổi tràn qua. Còn Hôi Vũ Vân Hải trên cao thì không ngừng cuộn trào đầy sống động.

Tiểu Cẩu đứng đó, lặng yên nhìn mây trời rồi quyết định không bàn về vấn đề này nữa. Một lát sau, hắn bỗng lùi sang trái một chút, khiến cánh tay của Phong Ưng trên vai của mình buông rời ra. Hắn nói:

“ Khi nào tới Thiên Sách Châu, thì hai sư đồ đệ sẽ bay thẳng một mạch tới Bắc Hoang. Khi đó, chuyến hành trình này sẽ tới hồi kết thúc.”

Thuyền trưởng Phong Ưng đăm chiêu nhìn Tiểu Cẩu. Hắn giơ tay lên, định vỗ vai người tiểu đệ mới quen biết này của mình, nhưng rồi lại dừng lại. Hắn thu hồi tay, thay vào đó là cười lên một nụ cười khích lệ:

“Vậy thì càng không phải là lúc để nhụt chí đâu đúng không? Lại nói, khi một chuyến hành trình kết thúc, thì một chuyến hành trình khác sẽ lại bắt đầu.”

“…Những lời vừa rồi của huynh… … nghe giống hệt của Lão Cẩu vậy.”

“Hừ. Vì lão ân sư đã dạy cho ta rất nhiều điều đúng đắn.”

“… Có lẽ là thế.” – Nói rồi, Tiểu Cẩu quay đầu bước đi, quay trở lại ngồi lên cái ghế mà lúc hắn vừa tới đây đã ngồi xuống.

Ở bên ngoài, Hôi Vũ Vân Hải càng lúc càng dày đặc mây và sấm chớp.

Cho dù vậy, thuyền Thập Niên Phi Yến vẫn cứ tăng tốc bay.

Trong khi đó, Đoan Cực thì liên tục nhăn mặt cau mày như là sắp không chịu nổi cơn ác mộng.

Cùng lúc đó, thuyền trưởng Phong Ưng bỗng nhiên ngân giọng hát lên một khúc sử ca cổ, đã được truyền đời qua nhiều thế hệ của người Lâm Viên Châu:

“Chuyện kể rằng, khi Thiên Đình còn bay lượn trên chín tầng trời cao ngất~

Ở một vùng đất nọ, nơi có một ổ chim Phượng Hoàng.

Sự rằng, cứ mỗi lần ác Phượng giang tung cánh, thì ngay lập tức hàng ức vạn tước cầm sẽ cùng bay theo và gây họa cho thế gian.~

Và rồi.

Tiên Nhân xa gần cưỡi mây, ghé mắt, thương dân, lòng thổn thức.

Bạt nỏ giương cung, rồi cả đất trời đắm chìm trong huyễn ảnh và quang mang.

Cửu nhật, thập dạ. Huyết vũ và tàn thi tuôn rơi như màn mưa mùa chí hạ.

Sau cùng.

Bát lộ anh hào, nhất kiếm, trảm Bồ Không.”

Chương 5: Một Mảng Sắc Màu Đan Xen Lẫn Lộn