Chương 8: Những Ly Rượu Cạn
Ngồi cầm chén rượu trong một cái “tổ chim” Tiểu Cẩu hứng thú gõ lên một chiếc chuông đang treo ở giữa bàn trước mặt. Ngay lập tức từ phía Vọng Tước Gian, có một người tạp vụ bước lên ván treo rồi lướt tới chỗ ba người bọn họ.
Sau khi gọi thêm một một thứ được gọi là Bánh Hàn Linh, hắn bật cười cất tiếng hỏi:
“Phong Ưng đại ca. Có thật là thành Lưu Hương chỉ là một thành trì dân cư tam cấp không? Bởi vì kiểu kiến trúc có mức độ linh kỹ và dịch vụ như thế này thì phải ở những thành trì tứ cấp mới có.”
Phong Ưng nhấp môi một ngụm Bạch Phong Cúc, hỏi lại:
“Vậy đệ cho rằng đẳng cấp của một khu dân cư thì phải được đánh giá như thế nào?”
“Hừm… Đệ cũng không rõ lắm. Đệ chỉ biết theo những gì mà Tu Chân Minh viết ra và ban hành.”
“Ha ha, thực ra mọi chuyện không khó hiểu như v--”
“Có tất cả chín cấp bậc của khu dân cư đúng chứ? Và cấp bậc thì được đánh giá dựa trên khả năng chịu tải và chu cấp sinh hoạt cho nhân khẩu ở nơi đó. Tuy chỉ là phân cấp dựa trên số lượng người sinh sống, nhưng mọi thứ lại không đơn thuần chỉ là một con số. Bởi vì một xã hội đông đến trăm vạn người thì đương nhiên phải phức tạp, rối ren và có nhiều yêu cầu về chất lượng sinh hoạt hơn một xã hội chỉ có mười vạn người dân. Tỉ như một khu dân cư tam cấp, thì phải có đủ diện tích sinh sống cho một lượng nhân khẩu khoảng mười năm vạn người. Cũng như là phải có đủ những dịch vụ chu cấp sinh hoạt cho đủ mười năm vạn người đó. Mà nếu đứng trên cương vị của một người thành chủ hay quan lại gì đó, thì có một câu hỏi được đặt ra là. Trong mười năm vạn nhân khẩu này, sẽ có bao nhiêu người phàm, bao nhiêu tu sĩ? Lực lượng lao động được là bao nhiêu? Thiên về công việc gì? Sẽ xảy ra xung đột hay không? Từ đó sẽ cần phải cân nhắc nên cho phép những dược đường, y quán, học đường, tửu lâu,… ở mức độ ra sao để quản lý được tất cả. Nếu cho phép xây dựng những công trình dịch vụ với cấp độ linh kỹ quá cao, sẽ khiến cho người dân nơi đây không thể nào đáp ứng được việc chi trả, thành ra thất bại. Mà nếu xây dựng với cấp độ quá thấp thì cơ bản là không thể cung ứng được số lượng và chất lượng vấn đề mà số nhân khẩu của khu dân cư sẽ phát sinh. Như vậy hạ tầng kiến trúc sẽ phải tính tới bla bla bla balalabla”
“…” – Phong Ưng hiện đang sợ đến điếng cả người. Hắn thầm nhủ kể từ giờ trở đi, tốt nhất là nên hạn chế việc đặt câu hỏi cho cái tên mọt sách tính khí thất thường này. Rồi hắn cười thật lớn đánh trống lảng:
“Ha ha. Đệ nói đúng rồi đấy!”
“Ồ vậy ư? Nhưng đệ vẫn còn chưa nói rõ cả về mối quan hệ giữa phàm nhân và tu sĩ sinh sống trong một khu dân cư. Nếu không xét đến cái đấy thì việc đánh giá cấp bậc sẽ bị sai.”
“Kha kha. Không cần không cần. Hiền đệ tuy nói ít nhưng mà thâm ý lại nhiều. Ca nghe một câu mà hiểu luôn toàn bộ.”
“?? Thật sao? Nhưng mà có nhiều thứ đệ cảm thấy vẫn cần nói rõ hơn.”
“Không đâu! Vậy là rõ lắm rồi đấy. Thành Lưu Hương được xây dựng lên để chủ yếu là để phục vụ những tu sĩ tới từ nơi khác và người của Cầm Tước Sơn, nên mới có nhiều khu vực đạt đến mức tứ cấp thôi.
Đệ giải thích thực sự chuẩn rồi. Nào nào uống rượu!” – Phong Ưng vội vã rót đầy ly cho Tiểu Cẩu và chủ động hô lớn cụng ly. Hắn thực sự sợ tên tiểu tử này lắm rồi.
Chỉ là Tiểu Cẩu lại không cảm thấy như vậy. Hắn vốn luôn biết mình có một nỗi niềm khao khát với tri thức vô bờ bến. Mà hiện tại lại đúng lúc có một ông thần thổ địa ở đây để giải thích mọi việc cho hắn. Thử hỏi làm sao mà hắn chịu ngậm cái miệng chứ?
Thế nhưng ngay trước khi hắn kịp mở miệng, thì tên Đoan Cực vốn đang đánh chén say mê lại đột nhiên lên tiếng:
“Phong Ưng đại ca. Nơi đây có chỗ nào bán đồ lưu niệm hay gì không? Ta muốn quà về cho muội muội.”
Tiểu Cẩu lườm hắn:
“Đừng lằng nhằng nữa đi. Chẳng phải là lúc trước ngươi đòi đi uống rượu sao?”
“Ừ. Đúng vậy. Nhưng mà ta vừa mới đột nhiên nghĩ đến việc nên mua gì đó cho muội muối với phụ thân khi mà trở về”
“Hừ, thôi chịu khó ngồi nghe Phong Ưng đại ca giảng giải về lịch sử và tri thức ở nơi đây đi. Như vậy bổ ích hơn.”
Phong Ưng toát mồ hôi lạnh, vội vỗ bàn quát:
“Có đấy!”
“???”
“À ý ca là, nơi đây có chỗ để mua quà đấy.”
“Hả có ư? Ở đâu vậy?” – Đoan Cực hớn hở.
Phong Ưng nhanh chóng đáp lời nhanh gọn lẹ để ngăn Tiểu Cẩu có cơ hội thắc mắc:
“Tầng thứ ba ở bên dưới là một phường thị lớn, chuyên trưng bày đủ thứ linh cụ, phù lục lạ đời. Hai đệ có thể xuống đó xem thử.” – Nói rồi, Phong Ưng liền nhanh tay ném cho hai người Tiểu Cẩu một tấm lệnh bài lam nhạt, có trạm trổ nhiều họa tiết cầm điểu vút bay.
Tiểu Cẩu nhận lấy lệnh bài, hơi ngập ngừng một chút, nhưng phần vì Đoan Cực ở bên cứ thúc giục, phần vì cũng muốn đi lên cũng đành đứng dậy cáo từ Phong Ưng trong tiếc nuối.
Và sau khi xác định được hai tên ôn thần đó thực sự đã được tạp vụ dẫn đi mất, thì Phong Ưng mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thèm rượu, liền quăng xừ cái ly trong tay đi mà cầm nguyên cả bình lên tu ngửa cổ.
“KHAÀ!” – Vị thuyền trưởng lỗi lạc chưa từng cảm thấy sự cô độc lại bình yên và đẹp đẽ đến thế.
Đúng lúc đấy, lông tóc của Phong Ưng đột nhiên dựng ngược cả lên.
Cảm thấy linh lực của mình phản ứng rất dữ dội, Hắn ngay lập tức quay ngoắt đầu ra, thì thấy một lão hán cao lớn, râu bạc tóc dài đang bước đi nhẹ nhàng trong không khí từ phía Vọng Tước Gian để tới “tổ chim” chỗ hắn.
Phong Ưng cảm thấy hết sức kinh ngạc, nhanh chóng đứng dậy cúi đầu định chào lão hán, thì ông ta đưa tay ra cản lại.
Lão hán bước tới gần tổ chim, nói:
“Còn chỗ không?”
Phong Ưng hơi cúi đầu:
“Mời thành chủ.”
Lão hán mỉm cười bước vào, ngồi xuống đối diện Phong Ưng.
Ánh mắt của Phong Ưng hòa hoãn lại, tươi cười hỏi:
“Hôm nay thành chủ thật có nhã hứng.”
“Không hề. Nay ta đến chính là để gặp ngươi.”
“?? Gặp… Phong Ưng ư?”
“Đúng. Khi người của ta báo lại là thuyền của ngươi đã đáp bến. Thì ta biết chắc là ngươi sẽ sớm mò đến đây để nốc cho thật say.”
“Ha ha” – Phong Ưng gãi đầu cười:
“Đó là vì Vọng Tước Gian của ngài toàn là rượu ngon, nên Phong Ưng không kìm được. Vậy, ngài muốn gặp Phong Ưng có chuyện gì?”
Lão hán không vội trả lời, mà rút từ ống tay áo ra một ly rượu tinh xảo đặt lên bàn, ý bảo muốn xin rượu uống.
Phong Ưng hào sảng rót đầy ly cho lão hắn. Rồi hai người bọn họ bắt đầu uống với nhau. Sau đó, vị lão hán thành chủ kia bỗng dưng ho liên tục.
Phong Ưng ngồi đó, cảm nhận được sự dao động linh mãnh liệt qua từng cái ho của ông ta, liền lo lắng thăm hỏi Phong Ưng:
“Bệnh tình của thành chủ… nặng đến vậy rồi sao?”
Lão hán đặt ly rượu xuống và lắc đầu:
“Hết thuốc chữa rồi. Mấy lão già bên Dược Đan Phong cũng đã triệu ta về núi Cầm Tước để “an dưỡng bệnh tình”.”
“Vậy tức là…”
“Ừ. Có vẻ như lão già này đã sắp hết hạn sử dụng mất rồi. Và đây khả năng cao sẽ là lần cuối cùng mà ta và ngươi còn phải nhìn mặt nhau.”
“Mong thành chủ đừng bi quan như thế.” – Phong Ưng vội lên tiếng.
“Lão đâu có bi quan? Trưởng Lão Hội và Nội Sự Điện đã đánh tiếng rồi cho ta rồi. Sau đợt Vạn Tước Đăng Vân này, thành Lưu Hương sẽ có một thành chủ mới.”
Phong Ưng nghe vậy liền cúi đầu, trầm ngâm:
“Biết đâu như vậy lại là hay. Trở về núi Cầm Tước để an dưỡng có lẽ sẽ tốt hơn cho bệnh tình của ngài. Chứ thực sự bây giờ Phong Ưng thấy có chút không an tâm.”
“Hừ! Vứt cái bản mặt nó đi tên nhãi. Ngươi là cha lão già này sao? Tự lo lấy thân của ngươi đi.”
Phong Ưng nhận ra sự biến chuyển ngữ điệu sang nghiêm túc của lão hán, liền hỏi lại:
“Chẳng lẽ sắp tới sẽ xảy ra đại sự gì?”
“Ài. Đại sự thì nhiều lắm. Nhưng trực tiếp nhất, vẫn là việc kẻ được chọn làm thành chủ tiếp theo của nơi đây.”
“Đó là ai?” – Phong Ưng cẩn trọng, chăm chú lắng nghe.
Lão Hán bỗng chép miệng, liếc mắt nhìn lên bàn, vơ một nắm điểm tâm rồi bỏ vào miệng nhai một cách tự nhiên, nhồm nhoàn nói:
“Hai tên tiểu tử vừa rồi là bằng hữu của ngươi sao? Cũng gần một năm rồi ta chưa thấy có ai bị hạ Cấm Tu Lạc Ấn. Đã vậy còn hai tên cùng một lúc. Mà tên phàm nhân kia đã phạm tội gì mà phải chịu cấm ấn tứ cấp?”
Phong Ưng không vội vã, trả lời thật thà:
“Thưa. Họ đúng là bằng hữu của Phong Ưng. Chuyện riêng của họ, nếu họ không nói thì Phong Ưng cũng không muốn đào quá sâu.”
“Hừ. Vậy mà cũng cho lên thuyền. Đúng là buôn lậu quen thói. Cẩn thận không lại bị truy nã một lần nữa, rồi trở thành vật săn cho Vạn Tước Đăng Vân.”
“Hà hà. Khi đó vẫn là nhờ ơn bảo vệ của thành chủ, mà Phong Ưng mới một lần nữa được trở về với quang minh.”
Lão hán nghe vậy, đột nhiên nhắm mắt, ngẩng đầu thả hồn mình theo gió trời lồng lộng. Ông lại một lần nữa đổi tông giọng:
“Nếu muốn trở về với quang minh. Vậy tại sao không kế thừa động phủ Lam Vũ.”
“!” – Phong Ưng bị bất ngờ, vội vã cười cười đáp lại:
“Sao t-tự dưng ngài lại đề cập đến việc này.”
“…Đã mười bốn năm rồi nhỉ? Ngươi không định đánh thức mồi lửa truyền thừa của động phủ truyền thừa nhà mình? Không muốn đốt lên Chân Diễm ư?”
“…” – Phong Ưng hơi thở dài, cười cười cho qua:
“Biết đâu được. Có lẽ một ngày nào đó Phong Ưng có thể tự đốt lên được một ngọn Chân Diễm của riêng mình.”
Lão hán biết vậy liền mở mắt, tự tay rót rượu cho Phong Ưng:
“Thôi quên đi, hãy thứ lỗi cho lão già này đã nhiều chuyện.”
“Phong Ưng không dám.”
“Ừ, sao cũng được. Mà… – Lão hán đột nhiên tự vỗ vỗ đầu của mình:
“… A! Đấy ngươi xem. Tuổi già rồi nên lú lẫn hết cả. Vốn là định nói với ngươi một chuyện, mà lại tự dưng nói sang một đống chuyện khác.”
“Dạ vâng, Phong Ưng xin nghe.”
Lão hán kia đứng dậy, vịn tay lên thành tổ chim và nhìn xuống toàn bộ quang cảnh thành Lưu Hương bên dưới, ông nói:
“Ba mươi bảy năm, tám tháng, mười ba ngày. Ài, lão già ta đã sinh sống ở cái nơi này quá lâu rồi. Giờ chuẩn bị rời đi đúng thật là có chút không lỡ.”
“Kính mong sư trưởng chớ muộn phiền. Từ lúc người nhậm chức thành chủ Lưu Hương Thành đã phồn vinh hơn rất nhiều. Giờ người có trở về thì Vọng Tước Gian này vẫn là của người, không chỉ vậy Cầm Tước Sơn cũng ban thưởng rất trọng hậu.”
“Trọng hậu? Sắp c·h·ế·t đến nơi rồi thì còn cần lắm thứ làm gì? Nếu như ta có luyện tiếc hay lo lắng gì? Thì đó chính là về ngươi, cùng với tòa thành này…
Đến giờ ta vẫn chẳng sao hiểu nổi cái quyết định đó của Trưởng Lão Hội.
Dù là đấu đá với nhau như thế nào thì cũng đừng lên vứt bỏ nguyên một tòa thành với hơn chục vạn sinh mạng đi chứ? Tại sao cứ phải chọn cái tên sát tinh đó làm thành chủ. Hắn nào có phải hạng người thích hợp để cai quản một khu dân cư?”
“Dạ thưa. Sư trưởng đang muốn nói tới ai ạ?”
Lão hán chợt quay đầu lại, nhìn thật sâu vào mắt của Phong Ưng và nói:
“Là Thanh Đề. Sư bá của ngươi. Kẻ vừa mới được thăng lên làm hộ pháp.”
“!? S-sư bá?” – Phong Ưng đúng thật là không thể tin là sư bá mình lại được chọn làm thành chủ. Hắn vội hỏi lại:
“Nhưng chẳng phải chấp sự và hộ pháp của Chấp Pháp Điện không được phép làm thành chủ sao? Vì sao sư bá vẫn được chọn… Mà không. Vì sao sư bá lại chấp nhận đi làm thành chủ? Tính của người vốn rất ghét công việc này.”
Lão hán nghe thế liền bật cười:
“Ha ha. Vẫn hiểu tính sư bá mình quá nhỉ? Thằng nhãi như ngươi thì hiểu được bao nhiêu phần của tên đao phủ đó chứ? Thấy ngạc nhiên ư? Vậy có biết ai sẽ được bổ nhiệm làm phó thành chủ không?”
“Ớ. Giờ có cả chức phó thành chủ sao?” – Phong Ưng cảm thấy hơi bất ngờ.
“Từ giờ trở đi sẽ có. Cốt là để cho đám người ở trên đấu đá với nhau mà thôi.”
“Ồ. Vậy ai sẽ là phó thành chủ?”
Lão hán lại nhìn về hắn. Lúc này, ánh mắt của lão toát lên một vẻ đầy mỉa mai:
“Một trong những tu sĩ trúc cơ trẻ nhất trong vòng trăm năm của núi Cầm Tước.” – Ánh mắt của lão khía Phong Ưng thêm một đoạn rất sâu:
“Nó vẫn còn căm hận ngươi lắm đấy. Thằng nhóc Minh Vũ Khinh đó.”
Khi nghe được cái tên này, Nụ cười hóng hớt tin tứcc của Phong Ưng bỗng nhanh chóng cứng đờ lại. Vì quá sững sờ nên hắn vô thức lui bước lại phía sau vài bước, va chạm một người tạp vụ vừa mới đạp ván treo mà đưa bánh Hàn Linh tới, suýt nữa thì đổ cả đĩa bánh.