Tiến Vào Thâm Cung - Diệp Tử Hữu Điểm Trì
Diệp Tử Hữu Điểm Trì
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1
"Nhị tỷ không trách muội là được rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi ta đang âm thầm quan sát, dường như hắn cảm nhận được, ánh mắt sắc bén như chim ưng đột nhiên quét tới, khóa chặt ta trong tầm nhìn.
"Thật sao?"
Ta nở nụ cười vui sướng, đáp lời chân thành:
Ta và di nương tìm thấy t.h.i t.h.ể nàng ở bãi tha ma, thân xác trắng bệch, tím tái, m.á.u đã chảy cạn.
Căn viện tốt nhất trong phủ đã được chuẩn bị sẵn cho ta.
Hiện tại, nhìn nàng vẫn còn sống sờ sờ, ta vô thức thốt lên:
Chương 1
"Thật là nghiệt ngã mà!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta gật đầu, ngoan ngoãn đáp:
Phụ thân chẳng hề động lòng, ánh mắt vẫn không ngừng lướt trên người ta, như đang xem xét một món hàng quý giá.
"Phụ thân đối với con thật tốt!"
Kiếp trước, Nhị tỷ đã c.h.ế.t trong phủ Thái tử.
Di nương ôm lấy ta, đôi tay run rẩy không ngừng, mắt đỏ hoe, giọng nói cũng trở nên mềm mỏng:
Chỉ khi biểu hiện xuất sắc, phụ thân mới đưa di nương tới cho ta gặp một lần.
Nhưng nay, mọi sự đã không thể che giấu được nữa.
Phụ thân mời người từ cung cấm, giáo phường đến dạy ta vũ đạo, điệu múa ta được học chính là điệu "Lục Yêu" của bạch nguyệt quang trong lòng Thái tử.
"Con gái ta rõ ràng xinh đẹp như thế này, ngươi che giấu nó để làm gì?"
Ta bị bọn họ đưa ra khỏi tiểu viện hẻo lánh.
Mắt di nương đỏ hoe, run rẩy lo liệu hậu sự cho nàng.
Tiệc tùng đầu xuân vô cùng nhiều.
Nhưng thực tế, ta mới chính là đứa con gái xinh đẹp nhất của nhà họ Lâm.
Phụ thân rất hài lòng, trên mặt hiện rõ vẻ mãn nguyện:
"Đi sát phía sau ta, chớ gây rắc rối cho các quý nhân."
"Di nương của con tâm thuật bất chính, phụ thân sợ con bị dạy hư."
"Nhớ kỹ lời ta, đừng thu hút sự chú ý." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Phụ thân cũng là vì con. Đợi sau này, khi con được sủng ái trong Đông Cung, những thứ tốt nhất trên thế gian này, con muốn gì cũng đều có."
Nhị tỷ thoáng ngưng lại, hơi nín thở, rồi quay mặt đi, không nói một lời.
Phụ thân ta đã trọng sinh rồi.
Ta gật đầu, ngoan ngoãn đáp:
Thấy ông nhanh chóng giơ chân định đá tiếp, ta theo phản xạ lao tới, chắn trước di nương.
Nhưng kể từ khi dung mạo ta bị phụ thân phát hiện, tất cả những thứ đó dễ dàng trở thành đồ của ta.
"Nhị tỷ không trách muội chứ?"
Nhị tỷ chau mày, quay sang nhìn ta cảnh cáo, nhưng rất nhanh lại ngoảnh mặt ra ngoài xe ngựa.
"Ngài muốn ta làm gì cũng được, chỉ xin ngài tha cho con bé."
Trước khi xuất phát, Nhị tỷ nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp, đánh giá từ trên xuống dưới.
"Diên Nhi!" Di nương vùng thoát khỏi tay hộ vệ, ôm chặt lấy ta, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn phụ thân.
Ta không gặp được di nương.
Đẹp đến mức di nương phải tìm mọi cách để giấu ta đi.
Lúc c·h·ế·t, n.g.ự.c nàng có một vết thương lớn, bên trong trống rỗng.
Quay người lại, ông thẳng tay tát mạnh vào mặt di nương.
Hiện tại, viện ta đang ở vốn dĩ là dành cho nàng.
"Không trách."
Lần gặp lại này, tựa như đã cách biệt qua bao kiếp người.
Thân phận chúng ta không cao, hơn nữa Nhị tỷ cố tình che giấu, ánh mắt đổ dồn về phía ta cũng không nhiều.
Phụ thân cân nhắc kỹ càng, cuối cùng chọn yến tiệc thưởng hoa tại phủ Công chúa, bảo Nhị tỷ dẫn ta đi mở rộng tầm mắt.
Ta cúi đầu, nhẹ giọng đáp:
Kì Triều thoáng ngẩn người trong giây lát, nhưng rất nhanh đã bị lời nói của những người xung quanh thu hút sự chú ý.
"Nhị tỷ giờ đây trông thật khỏe mạnh, thật tốt."
Ngay từ lúc ông ta không nói lời nào, thẳng tay kéo ta nhấn xuống nước, ta đã đoán được.
Kiếp trước, ông ấy luôn cho rằng ta xấu xí, nên chỉ xem ta và di nương như hai kẻ nô bộc ở hậu viện.
Trong tiểu viện hẻo lánh, nơi ta và di nương trú ngụ, phụ thân khi nhìn thấy dung nhan của ta, lập tức vừa mừng vừa giận.
"Nhưng con yên tâm, từ nay về sau, trong phủ này, những món trang sức, gấm vóc tốt nhất đều chỉ thuộc về con."
"Nhìn gì thế? Chẳng phải đã bảo muội phải biết giữ bổn phận rồi sao?"
Còn ta thì quỳ trên đất, nôn thốc nôn tháo, đến mức không còn gì trong bụng.
Ông ta nhìn ta đầy ân cần.
"Con hiểu rồi, thưa phụ thân." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta làm bộ dáng thiếu nữ chưa từng thấy qua cảnh phú quý, đôi mắt mở to, tràn ngập kinh ngạc:
Trang sức vàng bạc trong phòng ta, vốn dĩ cũng là của nàng.
"Tất nhiên là thật, phụ thân có lừa con bao giờ chưa?"
Phụ thân hạ chân, cười lạnh một tiếng:
Thái tử Kì Triều đứng giữa đám đông, nổi bật không ai sánh kịp. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Con có trách phụ thân không? Trước đây là phụ thân đã lơ là con.”
Trong lòng chợt giật mình, nhưng trên mặt ta vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, khẽ cúi mình hành lễ trước hắn.
"Xin ngài tha cho con bé, nó là con gái của ngài!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.