Tiến Vào Thâm Cung - Diệp Tử Hữu Điểm Trì
Diệp Tử Hữu Điểm Trì
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11
Ta thở dài:
"Nàng có biết vì sao phải học không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta bước lên cầm lấy chiếc áo, nhưng vừa nhìn đã nhíu mày:
"Trẫm cứ ngỡ Diên nhi đơn thuần, không ngờ cũng hiểu những đạo lý này."
Ta lắc đầu:
"Phụ thân thích thần thiếp múa, ông ấy còn từng dẫn người đến xem thần thiếp biểu diễn."
"Hoàng thượng cười nhạo thần thiếp sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nàng nói đúng. Nếu phụ thân nàng đến cầu xin nàng thì sao?"
Một cung nữ mang chiếc áo choàng màu vàng nhạt bước vào, vừa thấy Hoàng thượng liền hoảng hốt quỳ xuống xin tội.
Ta ngoan ngoãn ngồi một bên, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
"Nhưng thứ hắn muốn hình như không phải vàng bạc châu báu."
Phụ thân quả nhiên nhận được một ít vàng bạc châu báu, đồng thời cũng lọt vào mắt Hoàng thượng.
Khi nhìn thấy bức thư, Hoàng thượng im lặng hồi lâu, ánh mắt lướt qua ta.
Ta lắc đầu:
"Đây không phải của ta, áo của ta mới hơn."
"Nàng đã đọc nội dung trong bức thư này chưa?"
Khi sắp trút hơi thở cuối cùng, ta mới phát hiện ra bức thư này, nhưng chưa kịp đọc hết thì đã tắt thở.
"Vâng, nô tỳ sẽ đi tìm lại."
"Vậy là do phụ thân hồ đồ. Có cuộc sống tốt đẹp lại không biết trân trọng, cứ muốn làm quan to."
"Thần thiếp cũng không biết, chẳng bằng ban cho một ít vàng bạc châu báu."
"Sao lại không thấy nàng đọc thư?"
"Nàng ta cũng c.h.ế.t ở đây, ngươi xuống đó mà bầu bạn với nàng."
Nhưng khi bức thư này xuất hiện trước mặt Hoàng thượng, mọi thứ lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Xin Hoàng thượng thương xót thần thiếp. Phụ thân thật cố chấp, thần thiếp sợ làm không tốt, ông ấy sẽ giận."
"Đọc cũng chỉ thêm khó xử. Phụ thân làm sai, đáng phải chịu phạt."
Ta bĩu môi, vòng ra phía sau ngài, nhẹ nhàng xoa bóp vai ngài.
Điều đó khiến Hoàng thượng càng thêm động lòng.
Ánh mắt Hoàng thượng thoáng lóe sáng, rồi đột nhiên cười lớn.
Phụ thân gửi tin vào cung, thúc giục ta nhân cơ hội này hãy nói vài lời bên gối.
"Nương nương, chiếc áo choàng của người đã tìm được rồi."
Nhưng ngay sau đó, ta cầm chính bức thư tay của hắn đi gặp Hoàng thượng.
Cho đến khi ngài nặng nề thở dài, đưa tay gọi ta:
Vài ngày trước, ta cố tình tìm lại chiếc áo choàng và cất nó vào tủ.
Cho đến hôm nay, khi Hoàng thượng đến cung của ta.
Đó là một bức thư tự bạch của Lan Hi.
Hoàng thượng ngồi lặng trên giường suốt một canh giờ, thần sắc không hề thay đổi.
"Chưa từng, hôm nay mới biết đến."
Nội dung trong bức thư tự bạch là những dòng chữ máu, từng câu từng chữ ghi lại quãng thời gian Lan Hi và Kì Triều ngày đêm bên nhau, cũng như việc Kì Triều đã dạy nàng cách làm sao để lấy lòng Hoàng thượng.
Nghe vậy, tâm trạng ta trở nên vô cùng thoải mái.
Sắc mặt Hoàng thượng hơi trầm xuống, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ yêu chiều:
Ta ngơ ngác lắc đầu, rồi lại gật đầu:
Ta vội gật đầu:
Ngài khẽ v**t v* khuôn mặt ta, giọng đầy thương xót:
"Không vất vả, giờ Diên nhi đã có Hoàng thượng rồi."
Phụ thân bị người ta đàn hặc, chứng cứ rành rành không thể chối cãi.
Xem ra chuyện của Tố Tâm đã bị tra ra và đổ lên đầu Thái tử.
Hoàng thượng hỏi, giọng điệu có vẻ như hờ hững, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự dò xét sâu xa.
Ta làm bộ không hài lòng, cả người mềm mại không xương dựa vào lòng Hoàng thượng.
Ngài khựng lại, rồi cười lớn:
Ta đương nhiên sẽ làm ông ta hài lòng.
Người trong Lâm phủ gửi tin đến: "Gần đây có người đang điều tra quá khứ của nương nương, thậm chí cả ma ma dạy học cũng bị đưa đi thẩm vấn."
Hoàng thượng thoáng sững sờ, rồi nắm tay ta kéo vào lòng.
Ta cúi đầu, dịu giọng:
Cả những bí mật của phủ Quốc Công cũng bị lôi ra ánh sáng.
Ta liên tiếp nhận được vài phong thư từ gia đình, đặt trên bàn, nhưng ngày hôm sau đã thấy có dấu hiệu bị người ta động vào.
"Nàng muốn trẫm thương xót thế nào?"
Ta cũng chẳng để ý đến.
Ta bĩu môi:
Vài ngày sau, tin tức lan truyền rằng Thái tử vốn được sủng ái đã bị Hoàng thượng trách mắng:
"Diên nhi thật biết điều."
Sắc mặt Hoàng thượng trầm xuống, ánh mắt tối sầm.
Nàng yêu Kì Triều đến cuồng si, dù hắn muốn mạng nàng, nàng cũng sẵn lòng trao đi.
Chương 11
"Ngươi nghĩ thế nào? Xem ra trẫm đã sơ suất, quên mất lão nhạc phụ này."
"Trẫm thấy ngươi nóng lòng muốn đăng cơ lắm rồi!"
Nhưng cung nữ chưa kịp rời đi, một tờ giấy được viết bằng những dòng chữ m.á.u từ trong áo choàng rơi ra.
Ta sững người, Hoàng thượng tất nhiên cũng nhìn thấy, liền bước tới nhặt lên.
"Vâng, không chỉ mình thần thiếp, các tỷ tỷ trong nhà cũng học."
Lời nói nghe có vẻ hiền từ, nhưng ẩn chứa sát ý.
Ta ngắm nhìn cảnh xuân tươi đẹp trong vườn, bật cười thành tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đến giờ thiếp vẫn không muốn tin rằng, điện hạ sẽ vứt bỏ thiếp. Điện hạ, Lan Hi xin đi trước một bước."
"Nghe nói nàng cũng học điệu Lục Yêu?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiếp trước, khi ta bị Kì Triều hành hạ đến mức không còn ra hình người và bị ném vào mật thất, hắn từng nói:
Một khi cuộc điều tra bắt đầu, sẽ có những chuyện không thể giấu giếm.
"Diên nhi thật vất vả."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.