Cơ Thiên Vân vừa xoay người rời đi, thì thấy Diệp Trường Thanh vẫn đứng chờ, hắn cầm lệnh bài thân phận đi lại, Diệp Trường Thanh nói:
“Đi thôi Cơ sư đệ, ta phụ trách an bài chỗ ở của ngươi.”
Cơ Thiên Vân gật đầu đi theo hắn, vừa đi Diệp Trường Thanh vừa nói: “Các đệ tử mới nhập môn đều sẽ ở chung với nhau kiểu ký túc xá. 4 người sẽ ở chung một phòng. Còn ngươi sẽ được sắp đặt một tòa viện biệt lập kế bên Lăng trưởng lão.
Lăng trưởng lão sẽ phụ trách công việc chỉ đạo, bảo hộ an toàn cho ngươi, ngươi có việc gì cứ trực tiếp liên hệ hắn, hoặc ngươi có thể liên lạc trực tiếp với ta.”
“Nơi này đuọc gọi là Thiên Phàm Phong, nói là phong cho oai phong nhưng thật ra chỉ là một đồi núi nhỏ so với 12 đại Phong kia. Thiên Phàm, tên này muốn chỉ từ khi các ngươi bước vào nơi đây, các ngươi đã là trần nhà của phàm tục, nhưng vẫn là tiên, bởi vậy không nên tự mãn, đánh mất chí tiến thủ.”
Nói rồi, Diệp Trường Thanh cầm một lá bùa trống không, cầm nó nhấn vào lệnh bài của hắn rồi đưa cho Cơ Thiên Vân xong hắn nói:
“Ngươi chỉ cần bóp nát lá phù sau đó trực tiếp nói là được.”
Cơ Thiên Vân gật đầu, thần sắc tò mò nhận lấy lá bùa sau đó bỏ vào túi áo.
Đi tới một tòa viện biệt lập, Diệp Trường Thanh nói khẽ với Cơ Thiên Vân:
“Dùng thân phận lệnh bài ấn vào cánh cửa, nó sẽ xác nhận thân phận của ngươi, ngươi có thể tùy chỉnh các tính năng bên trong, sẽ không ai có thể xông vào nơi ở của ngươi nếu không có sự cho phép.”
Đợi Cơ Thiên Vân hoàn thành thủ tục nhận phòng, Diệp Trường Thanh chào tạm biệt, xoay người rời đi.
Cơ Thiên Vân mệt mỏi đi vào nhà sau bài diễn thuyết đầy mệt mỏi ở đại điển, biết sao được, dù hắn không quen với điều này nhưng vẫn phải tham gia để hiểu rõ quy tắc cơ bản của Ngự Thú Tông.
Nằm trên giường, hắn th·iếp đi lúc nào không hay.
…...
Sáng hôm sau, Cơ Thiên Vân tỉnh dậy, hắn rời khỏi phòng đi tìm người hỏi giảng đường ở địa phương nào.
Mở cửa nhà, hắn thấy luồng gió mát lập tức ập vào mặt hắn, hắn nhắm mắt hưởng thụ.
Hắn quay người đánh giá chung quanh một chút,Cơ Thiên Vân lặng lẽ quan sát. Mọi thứ ở đây giống như ở Lam Tinh của hắn, nhưng nơi đây bốc lên vẻ thần bí khó tả, có lẽ vì hắn vừa đặt chân đến nơi mới nên còn thấy mới lạ, hoặc là… bởi vì nơi đây có linh khí?
Những ngọn núi nhỏ, những dòng suối chảy qua từng khe đá, cả những hàng cây hay tảng đá khổng lồ ven đường, nó như hòa hợp lại làm một.
Cơ Thiên Vân lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ đây là trận pháp trong truyền thuyết sao?”
Lăng Thanh Vũ đang lén lút quan sát, nghe được lời Cơ Thiên Vân, hắn hít một ngụm hơi lạnh: “Kẻ này, chưa nhập môn đã nhìn thấy đại đạo ở đây, kinh khủng như vậy!”
Bước ra ngoài đường, Lăng Thanh Vũ lập tức xuất hiện đằng sau hắn, khẽ nói:
“Giảng đường chưa bắt đầu, đi theo ta”
Cơ Thiên Vân giật mình, xoay người lại, cúi đầu tỏ vẻ chào Lăng Thanh Vũ rồi đi theo.
Vừa đi Lăng Thanh Vũ vừa nói cho Cơ Thiên Vân nghe:
“Từ bây giờ ngươi phải thích ứng được với văn hóa, cũng như tất cả tri thức cơ sở của Diệu Dương giới. Mỗi ngày, ngươi cần tham gia giảng đường cùng với đúc lại linh thể, cụ thể tiên sinh ở đó sẽ chỉ dẫn ngươi.”
“Tiên sinh sao?” Ý nghĩ trên đầu Cơ Thiên Vân lóe lên, hắn bất ngờ vì đến cả một trưởng lão ở chấp pháp điện cũng phải cung kinh xưng hộ “tiên sinh”.
Lòng có chút hiếu kỳ, Cơ Thiên Vân thấp giọng hỏi:
“Xin hỏi trưởng lão, lai lịch tiên sinh ra sao?”
“Tiên sinh sao… Ta chỉ biết là trong tông môn, chỉ có số ít người biết được lai lịch của hắn, còn tu vi của hắn, đến cả ta cũng nhìn không ra, chỉ để lại cảm giác sâu không lường được!”
Lăng Thanh Vũ trầm ngâm rồi lắc đầu nói, rồi hắn bật cười, gõ đầu Cơ Thiên Vân:
“Ở tu tiên giới cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Cơ Thiên Vân ôm đầu, mặt đáng thương, khẽ giọng nói với Lăng Thanh Vân:
“Ta chỉ là có chút hiếu kỳ nha, dù gì hỏi cũng đâu mất gì?”
“Tiểu quỷ” Lăng Thanh Vân cười, lắc đầu.
Lăng Thanh Vân nghiêm túc nói tiếp:
“Thường thì trong vòng 1 năm, thân thể của các Thiên Mệnh Nhân sẽ thay đổi phù hợp với Diệu Dương Giới, linh trị sẽ tăng đến mức tận cùng mà cơ thể ngươi có thể chịu đựng. Có thể sẽ vượt qua được giới hạn linh trị của Diệu Dương giới.
Kẻ có linh trị cao nhất đạt tới 125, hắn đi theo trường phái Cực Đạo, ban đầu tu luyện cực kỳ chậm chạp, nhưng sau khi đại thành, thiên hạ vẫn chưa có kẻ nào có thể cản được kiếm của hắn.”
Lời khuyên có ích đối với những người tuổi trẻ thật khó nghe, lời dạy bảo ban nãy Cơ Thiên Vân chẳng nghe lọt chữ nào, hắn hỏi:
“Hắn có tên là gì a?”
“Ở cấp độ cao, chân danh là đại kỵ, ta chỉ có thể nói cho ngươi ở Tiên Vực ai cũng biết hắn, đạo danh hắn là, Kinh Thiên Kiếm Đế.”
“Sau cùng đồn đại hắn bất cẩn sau khi giao chiến với ngoại ma mà thân tử đạo tiêu.”
“Hừ, cấp bậc tiên đế mà dễ c·hết như thế thì toàn bộ Tiên Vực đã sớm diệt vong.” Một thanh niên nam tử tuổi trẻ bước ra khỏi giảng đường, hừ lạnh.
“Tiên sinh.” Lăng Thanh Vũ lên tiếng nhận túng.
“Tự giới thiệu, ta tên là Tư Mộ Huyền, ta phụ trách giảng đường đã được 4000 năm.
Kể từ bây giờ, ta sẽ phụ trách chỉ dẫn ngươi nhập môn.”
Tư Mộ Huyền lên tiếng, hiếu kỳ đánh giá Cơ Thiên Vân
“Đệ tử tên Cơ Thiên Vân ra mắt Tư Mộ tiên sinh.” Cơ Thiên Vân lên tiếng cúi chào Tư Mộ Huyền.
Tư Mộ Huyền gật đầu “Đi theo ta” hắn cất giọng rồi thong thả bước chân vào giảng đường.
Lăng Thanh Vũ thấy mọi chuyện ổn thỏa nên cũng rời đi, để lại Cơ Thiên Vân.
Bước tới cuối hành lang, Tư Mộ Huyền chỉ chỉ cánh cửa ở cuối cùng, “Đây là chỗ ở của ta, sau này khi hết giờ trên giảng đường, ngươi phải theo ta để rèn luyện lại cơ thể.”
Dừng một lúc, hắn nói tiếp:
“Hoặc có điều gì muốn hỏi ta, ngươi cũng có thể trực tiếp lại đây… Còn bây giờ thì lên lớp thôi, hôm nay ta sẽ giảng lại lễ nghi của nơi đây.”
Không đợi Cơ Thiên Vân trả lời, Tư Mộ Huyền cất bước một mạch tới giảng đường, bước vào giữa giảng đường hắn dừng lại đợi các học sinh chào hắn, rồi ngồi vào bàn ghế của hắn.
Cơ Thiên Vân bước theo không kịp, vừa bước vào thì thấy cả lớp đứng lên, vài ánh mắt xoay qua nhìn hắn, hắn có chút ngượng ngùng, chập chừng đứng ngoài cửa.
Ánh mắt Tư Mộ Huyền nhìn tới Cơ Thiên Vân vẫn đứng ngoài cửa, khó hiểu lên tiếng: “An vị chỗ ngồi đi, Cơ tiểu tử.”
Sau đó nhìn quảng đường chật kín người, hắn nói
“Lớp của ta mỗi ba năm đại điển sẽ tuyển ra một lớp trưởng, vừa vặn khóa này có Thiên Mệnh Nhân, để hắn đứng đầu thế nào?”
Nhìn cả lớp nhiều đứa trẻ vẫn khó hiểu nhìn hắn, Tư Mộ Huyền giải thích:
“Thiên Mệnh Nhân là những kẻ ở thế giới khác, thân thể, tư chất, linh hồn phù hợp hơn 100% với truyền thừa mà bọn hắn nhận được, sau đó có thể ứng truyền trừa mà tới thế giới tương ứng. Cơ tiểu tử chính là một trong những kẻ đó.
Trong lịch sử, 10 tên Thiên Mệnh Nhân thì hết 10 tên có uy danh hiển hách, chưa bao giờ thua những kẻ cùng thế hệ, bây giờ vừa vặn có Cơ tiểu tử, để hắn làm lớp trưởng để ta khỏi phiền về việc bầu cử.”
Giọng nói thiếu đánh của Tư Mộ Huyền vang lên thì nhiều con mắt ẩn chứa địch ý nhìn Cơ Thiên Vân.
Tư Mộ Huyền nhìn thấy cảnh này, hiện lên ánh mắ như ý: đã như kế hoạch hắn đưa ra.
0