0
“Thả ta ra!” Cơ Thiên Vân rít lên, đôi mắt đỏ ngầu, cơn đau đang gặm nhấm từng dây thần kinh của hắn. Cơ Thiên Vân lúc này như điên như dại, hắn điên cuồng đập mạnh vào “tường chắn” do Tư Mộ Huyền thi pháp.
"ẦM ẦM ẦM”
“Đauuuu!” Cơ Thiên Vân không giữ được bình tĩnh, hét khàn cả cổ, hình dung cơn đau này đối với Cơ Thiên Vân như bầy kiến bò khắp cơ thể hắn, sau đó cằn từng miếng thịt, từng cơ quan nội tạng. Mỗi một giây đối với Cơ Thiên Vân như dài cả thế kỷ, cơn đau này đối với hắn vẫn là quá lớn.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến tự tuyệt bản thân mình.
“Không được.” Tư Mộ Huyền liếc thấy ý định của hắn, lão trầm giọng nói: “Định!”
Toàn thân Cơ Thiên Vân lập tức cứng ngắc, không thể nhúc nhích dù chỉ một đầu ngón tay.
Giọng Tư Mộ Huyền lần nữa vang lên: “Phá rồi lại lặp, hủy diệt để tái sinh! Tất cả Thiên Mệnh Nhân đều phải đi qua bước này, nếu ngay cả bước này ngươi cũng không thể vượt qua vậy thì sớm c·hết đi thôi, bởi vì sứ mệnh các ngươi gánh vác lớn hơn người bình thường nhiều lắm. Đến lúc đó ngươi sẽ nhận ra, ngươi muốn c·hết cũng khó khăn, dù là c·hết, kẻ thù vẫn sẽ chiếm xác ngươi để hủy hoại gia đình, bạn bè, những thứ mà ngươi muốn bảo vệ.”
Thần sắc có chút phức tạp nhìn Cơ Thiên Vân, có lẽ lão cũng cảm thấy cơn đau là quá lớn so với một đứa trẻ chỉ 15 tuổi.
Tư Mộ Huyền trầm giọng:
“Làm bất cứ việc gì cũng như một con cá đi ngược dòng nước, ngươi nghĩ trường sinh, danh vọng, tất cả mọi thứ không có giá phải trả sao?
Chỉ có ý chí kiên định, quyết tâm muốn sống mới giúp ngươi đạt được hết thảy!
Bây giờ, nói với ta, ngươi muốn sống sao? Ngươi muốn trường sinh, ngươi muốn danh vọng, ngươi muốn được hết thảy tinh hoa trên vũ trụ này sao?”
Những lời nói như cây búa đập thẳng vào tâm trí của Cơ Thiên Vân, từng chữ vang vọng trong đầu hắn.
Cơn đau vẫn còn ở đó, vẫn dữ dội hơn bao giờ hết, nhưng lời nói của Tư Mộ Huyền như một ngọn lửa, nó bắt đầu đốt sôi ý chí của Cơ Thiên Vân lên
“Ta…” Cơ Thiên Vân thều thào, giọng nghẹn lại trong cổ họng, nhưng đôi mắt lúc này ngập vẻ kiên định, quyết tuyệt, khác hẳn với khi trước.
“Ta… muốn sống!”
Tiếng thốt lên ấy không lớn, nhưng đó là lời tuyên thệ, nó thắp sáng ý chí, và cả mục đích khi đến đây của Cơ Thiên Vân.
Cơ Thiên Vân cắn chặt răng, mồ hôi lẫn máu nhỏ từng giọt xuống sàn, nhưng đôi mắt hắn sáng rực, tràn đầy sự kiên quyết.
“Ta muốn trường sinh! Ta muốn sức mạnh! Ta muốn tất cả!”
Lúc này một hạt giống tham vọng được gieo vào lòng Cơ Thiên Vân.
Tư Mộ Huyền sau này cũng không ngờ chỉ 1 lời nói mà hắn đã tạo nên một kẻ có thể quấy phá toàn bộ tiên vực.
“Không tồi” Tư Mộ Huyền nhếch môi cười.
Trong đầu lão nghĩ : “Hừ, ngươi nghĩ dễ dàng vậy sao, lợi cho ngươi quá rồi.”
Bỗng nhiên Tư Mộ Huyền há mồm, một ngọn lửa màu lục to cỡ nắm tay bay ra, bao quanh thùng tắm.
Nhiệt độ nước thuốc nhanh chóng tăng cao, bỗng nhiên nhận ra gì đó không ổn:
“Con mẹ nó, không thể báo trước sao.”
“aaaaaaaaaa”
Cơ Thiên Vân lại một lần nữa vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Tư Mộ Huyền trầm giọng nói:
“Đây đã là bước cuối, chỉ cần nước thuốc chỉ còn sắc đen là sẽ hoàn thành!”
Nhiệt độ của nước thuốc không dừng lại, nó tiếp tục tăng cao, cơ thể Cơ Thiên Vân đã bị bỏng, và dần chảy máu do bị phỏng. Nhưng nếu để ý kỹ, những v·ết t·hương liên tục bị chữa lại.
“aaaaa ta abcd ngươi Tư Mộ lão quỷ aaaaaaa” tiếng mắng chửi của Cơ Thiên Vân mang lên.
Nhận thấy nhiệt độ chưa đủ cao, Tư Mộ Huyền dùng pháp lực điều khiển ngọn lửa một cách tinh vi tới gần cơ thể Cơ Thiên Vân.
Tư Mộ Huyền lẩm bẩm: “Đây không phải là thù riêng, ta chỉ muốn giúp hắn a.”
Miệng nói như thế nhưng tay không chậm chút nào, chẳng mấy chốc “Sinh hỏa” đã bao trùm cả thân thể hắn, nhiệt độ đảm bảo không nung c·hết hắn, mà đủ để đau c·hết hắn.
Cơ thể Cơ Thiên Vân lúc này đã đỏ hoàn toàn, vừa là màu của da bị bỏng, vừa là máu từ trong chảy ra. Cơ thể bị tổn thương, sau đó phục hồi liên tục, không ngừng diễn ra liên tục.
Cơn đau càng ngày càng dữ dội, nhưng tiếng hét của hắn thì càng nhỏ dần, giọng hắn không thể vang được nữa, hắn cũng chẳng còn sức hét để giải tỏa cơn đau.
Cơ Thiên Vân cắn răng, cả người run lên bần bật.
Còn Tư Mộ Huyền nhìn nước tắm, trầm giọng nói:
“Sắp rồi, vài phút nữa thôi!”
Tư Mộ Huyền thấy sắp đến thời gian, vội vàng lấy cây bút ra, tiến lại gần, hắn chấm linh mực rồi viết vài nét lên người Cơ Thiên Vân.
“Ngưng” Tư Mộ Huyền trầm giọng hét ra, bàn tay bóp lại như đang kiềm chế.
Số nước thuốc còn lại nhanh chóng nhập vào chữ Linh ( “灵” ) trên người Cơ Thiên Vân, dòng nước bắt đầu chuyển đục cho đến khi đen hẳn.
“Được rồi, quá trình đúc thể đã hoàn tất!” Vừa nghe được câu này của Tư Mộ Huyền, Cơ Thiên Vân như được đại xá, hắn thở ra một ngụm trọc khí rồi b·ất t·ỉnh rồi nhanh chóng chìm vào trong thùng nước.
Tư Mộ Huyền thấy thế, lắc đầu, hắn dùng quơ tay một cái, cơ thể Cơ Thiên Vân được nâng lên, các giọt nước bám trên cơ thể hắn nhanh chóng bốc hơi.
Tư Mộ Huyền để Cơ Thiên Vân nằm trên giường của hắn.
“Ngủ đi, kể từ ngày mai đối với ngươi không khác gì ác mộng. Chỉ mong người đừng để chúng ta phải thất vọng.”
Tư Mộ Huyền nhìn Cơ Thiên Vân ngủ, lẩm bẩm.
Đi lại bàn, Tư Mộ Huyền nhanh chóng viết lại một lá thư bàn giao tất cả mọi việc cho Dạ Càn Nguyên.
Trên thư ghi vài dòng chữ khá to: “Sức chịu đựng yếu, nhưng có thể đào tạo để kích phát hết tiềm năng…”
Xong xuôi hết, hắn cầm lá thư bỏ vào ống, sau đó đốt lên ngọn lửa, ống thư đó đã hóa thành một lưu quang bay về phía chân trời.
Dưới màn đêm, Tư Mộ Huyền nhìn Cơ Thiên Vân rồi nhìn ra ánh trăng, giọng lẩm bẩm nói: “Nếu ngươi đã muốn nhiều như vậy từ vũ trụ này, vậy thì ngươi phải có nghĩa vụ bảo vệ nó.”
Nói xong, thân ảnh Tư Mộ Huyền biến mất dưới màn đêm, như thể căn phòng vốn chưa từng có người.
…...
Dạ Càn Nguyên ngồi trước bàn, cầm lá thư mà Tư Mộ Huyền đã ghi, đọc xong, hắn đưa trước ngọn đèn đốt nó đi.
“Chỉ còn không tới 3000 năm, ngươi có thể làm gì đây”
Dạ Càn Nguyên tay gõ bàn, miệng lẩm bẩm nói.
Dạ Càn Nguyên bước đến một nơi bí ẩn, hắn thấy một lão giả đang ngồi, Dạ Càn Nguyên trầm giọng hỏi:
“Lão tổ chúng ta còn bao lâu nữa mới có thể xuất thế?”
“Nhanh” Lão giả bất động thanh sắc đáp.
“Tông ta định trong vòng 2000 năm chinh phạt vực ngoại, cái này có thể đẩy nhanh tiến độ sao?” Dạ Càn Nguyên trầm giọng
“Không được, tín ngưỡng dựng thần hồn, dị bảo dựng thần thể, phải có thời gian để hai thứ hòa hợp với nhau.”Lão giả lắc đầu.
Lão giả đứng dậy, ánh trăng chiếu vào áo bào hiện lên ngân huy của cây kiếm trực chỉ phía bầu trời lão giả thần sắc kiên định:
“Ngày mà thần hồn kết hợp với thần thể cũng là ngày lão tổ trở về, lúc đó Diệu Dương giới sẽ quay lại thời đỉnh phong!”
Dạ Càn Nguyên thấy thế, không nói gì nhiều:
“Chỉ mong vậy, thời gian chúng ta không còn nhiều lắm.”
Sau khi trở về, trong phút chốc, Dạ Càn Nguyên bỗng ra quyết định, nhanh chóng viết thư 12 phong chủ và 6 điện chủ.
Trong thư loáng thoáng yêu cầu các phong chủ và điện chủ bồi dưỡng đệ tử và chuẩn bị cho thời cơ.
Dạ Càn Nguyên truyền thư đi, 18 phong thư nhanh chóng bay về các phương hướng.
Không khí lúc này loáng thoáng có thể nghe mùi máu tươi, gió bão sắp nổi lên!