0
Cơ Thiên Vân gượng lại, hắn bước ra khỏi phòng, giọng lẩm bẩm: “Lão già c·hết tiệt.”
Một cục đá nhỏ rơi vào đầu Cơ Thiên Vân, “Ayda”.
Gâu!
Vô Minh nhìn hắn khinh bỉ, ra vẻ cao thâm: “Hừ, ngươi muốn c·hết cũng đừng kéo ta theo cùng, não ngươi có bệnh không mà chọc tên đó.”
Hắn trừng mắt lại con chó, không nói gì đi thẳng về phòng.
Tới trước nhà, hắn thấy Lăng trưởng lão đi lại chào hỏi.
Lăng trưởng lão nhìn Cơ Thiên Vân, thấp giọng: “Ngươi tính gia nhập phong nào?”
“Là Thiên Cẩu Phong, Lăng lão.” Cơ Thiên Vân đáp.
Lăng Thanh Vũ nhìn con chó dưới chân Cơ Thiên Vân, hắn lắc đầu tiếc hận: “Đáng tiếc, ngươi và Thiên Bằng Phong ta đáng lẽ có duyên phận, đáng hận dị ma.”
Cơ Thiên Vân thấy Lăng trưởng lão có vẻ hào hứng trừ yêu diệt ma như thế, hắn cúi đầu hạ thấp tư thái, chắp tay thấp giọng: “Đa tạ Lăng lão, nếu ta biết được vị trí dị ma đó sẽ thông tri Lăng trưởng lão cùng diệt trừ nó.”
Lăng Thanh Vũ nhớ lại cảnh tượng ngày đó dị ma làm kinh động Lưỡng Cực Thiên Địa Trận, hắn nhanh chóng đổ mồ hôi hột, tay không để lại dấu vết lau mồ hồi, sau đó hào tình vạn trượng nói ra: “Được.”
“Đúng rồi, Lăng trưởng lão, nếu ngài có biết vật liệu nào có âm tính, có khả năng dưỡng hồn xin cáo tri ta, ta có việc dùng đến.” Cơ Thiên Vân giọng thành khẩn nói với Lăng Thanh Vũ.
Lăng Thanh Vũ trầm ngâm, hắn giơ 1 ngón tay: “Đúng là ta biết vật đó nằm ở đâu, nhưng ngươi phải hứa với ta khi đạt được vật đó thì ngươi sẽ nợ ta 1 ân tình.”
Cơ Thanh Vân gật đầu, khẳng định: “Được.”
Lăng Thanh Vũ ]vẻ mặt nghiêm túc, thấp giọng mách bảo Cơ Thiên Vân:
“Thời sơ khai Ngự Thú Tông, Thiên Cẩu Phong Phong Chủ lập xuống bất thế công lao, trước khi tổ sư mất, hắn truyền cho Thiên Cẩu Phong Phong chủ rất nhiều tài nguyên để hậu nhân của hắn tương lai cũng có thể trọng chấn Ngự Thú Tông.
Đáng tiếc, sau khi đời đầu phong chủ của Thiên Cẩu Phong mất đi, hậu nhân bất thành khí, chỉ có thể tiêu hao tài nguyên mà không có đại thành tựu gì.
Tuy nhiên, Thiên Cẩu Phong bây giờ còn một vật cực kỳ bất phàm: Âm Linh Tơ, đây là một trong những vật liệu đỉnh cấp nhất tại thời điểm đó, tổ sư đã trấn áp một nhện yêu đã nhập ma - Ngục Chu Yêu Đế.
Thời còn đỉnh phong, tơ của con Chu Yêu này có thể trấn áp hết thảy linh thể, không kẻ nào có thể vào Ma Ngục đại trận của nó mà thoát đi được.
Có thể nói đây là một trong những vật liệu cấp chiến lược của tông môn, ngươi có thể thử hỏi Phong Chủ xem sao.”
Nói xong Lăng trưởng lão âm thầm quan sát Cơ Thiên Vân.
ÔNG! Tài nguyên cấp chiến lược! Cơ Thiên Vân kích động, hơi thể dồn dập, hắn hít hơi một sâu lấy lại sự bình tĩnh của bản thân, chắp tay cúi đầu Lăng Thanh Vũ: “Đa tạ Lăng trưởng lão cáo tri, ta sẽ thử hỏi sư tôn.” Nói rồi, hắn bước vào phòng của hắn.
Cơ Thiên Vân vào trong phòng, hắn lắc đầu, tự tạt gáo nước lạnh vào ý nghĩ hảo huyền của bản thân: “Cơ Thiên Vân ơi là Cơ Thiên Vân, ngươi chỉ là một kẻ chưa nhập tiên đồ mà đã mơ nghĩ tới tài nguyên chiến lược của tông môn.”
Lăng Thanh Vũ thấy hắn bước vào phòng lập tức bĩnh tĩnh lại, hắn gật đầu: “Không sai, có thể khắc chế lòng tham, kẻ này có thể thành đại khí.” Sau đó hắn biến mất.
…...
Mạc gia, Thiên Ngự Thành.
Mạc Trường Không cúi đầu nhìn người trung niên trước mặt:
“Phụ thân, ta đã về.”
“Nhi tử ngươi có tin vui gì cho ta đây? Là Trầm Uyên, hay Vị Ương Kiếm?” Mạc Viễn Thương đang ngồi thưởng thức trà, hắn ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên chút mong đợi.
Hắn lắc đầu: “Là Sát Tà Kiếm.”
Mạc Viễn Thương vẻ mặt ngưng lại, nghi hoặc hiện lên trong đôi mắt: “Đã xảy ra biến cố gì sao?”
“Tông ta khóa này có một Thiên Mệnh Nhân, hắn gọi Cơ Thiên Vân, hắn bị một ma ảnh chưa xác định quấy phá, có vẻ đã khá lâu rồi. Việc này đã kinh động tông môn ở Tri Mệnh Môn.
Ban đầu mục tiêu của ta là Trầm Uyên Kiếm, nhưng giữa đường gặp được Cơ Thiên Vân, hắn muốn khế ước linh thú có khả năng tru sát ma ảnh này, nên ta cũng thuận nước dong thuyền bán cho hắn một ân tình.
Vả lại ta thấy Sát Tà Kiếm cũng không sai.” Mạc Trường Không giải thích.
Bây giờ hắn mới nghiêm túc nhìn lại Mạc Trường Không, sau đó ngưng mắt nhìn thanh kiếm dưới hông Mạc Trường Không, Mạc Viễn Thương lẩm bẩm: “Kiếm của Bạch Hổ Tướng sao, vậy ra hắn đã vẫn lạc ở đây.”
Mạc Viễn Thương trầm ngâm: “Khế ước của Thiên Mệnh Nhân là con gì?”
“Là một con chó màu đen….” Nói rồi, Mạc Trường Không nói toàn bộ đặc điểm những gì hắn biết ra, dù sao chính hắn cũng không biết nó thuộc chủng loại nào.
Mạc Viễn Thương hơi suy nghĩ, sau đó hắn nói: “Trường Không, đã ngươi quyết định đứng đội cùng hắn thì phải đi tới cùng, Mạc gia cũng sẽ quyết định theo ngươi.
Diệp, Giang hai nhà biết điều này sao?”
“Vẫn chưa.” Mạc Trường Không lắc đầu.
“Hồ đồ, Không nhi ngươi nên nhớ, Thiên Ngự Thành - Mạc, Diệp, Giang 3 nhà đồng khí chi liên, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, ngươi đã hiểu chưa.”
Mạc Viễn Thương răn dạy hắn, thấy hắn đã ăn năn hối lỗi, Mạc Viễn Thương lắc đầu, hơi suy nghĩ rồi nói ra: “Ta sẽ thông báo Diệp Giang hai nhà về quyết định của Mạc gia chúng ta. Còn ngươi cứ chuyên tâm tu hành là được.”
Mạc Trường Không gật đầu, sau đó thối lui, chuẩn bị trở về Ngụ Thú Tông.
…..
Tân Lịch cuối năm 3, Lam Tinh.
Nơi nào đó ở Quảng Châu.
Hơn 2 năm nay, nhân loại đã quá coi thường tốc độ tiến hóa cực kỳ kinh khủng của sinh vật.
Phán đoán sai lầm và sự coi thường của chính phủ đã khiến họ thực hiện những chính sách sai lầm.
Nhiều nơi phồn hoa bây giờ chỉ còn lại… tàn tích.
Cơ Trường Hạo nhíu mày nhìn chằm chằm vô số điểm đỏ trên màn hình, hắn bất lực vỗ bàn, mắt hơi đỏ, giọng khàn khàn: “Chính phủ quyết định từ bỏ Quảng Châu sao?”
“Cơ thượng tướng đi thôi, thật sự chúng ta không đủ nhân lực để phòng thủ.
Chúng ta phải giữ nhiều sinh lực cho đến khi phát hiện ra chuyển cơ.” Một âm thanh trầm thấp từ màn hình vang ra.
Cơ Trường Hạo quật cường lắc đầu, tắt máy. Hắn bước ra khỏi phòng nhìn cấp dưới của mình.
Hắn bây giờ đã là đầu não chỉ huy của binh đội Quảng Châu, một phần do công lao, một phần do cấp trên không thể điều binh lực tới bất kỳ đâu nữa, chỉ có thể để q·uân đ·ội phía dưới tự mình hành động.
Cấp dưới nhìn hắn chờ quyết định cuối cùng.
Cơ Trường Hạo hít thật sâu, toàn không gian như đọng lại, yên tĩnh chờ quyết định của hắn:
“Ta sẽ không bỏ rơi Quảng Châu, các ngươi sợ sao!”
Vài người thở phào vì quyết định của hắn, bởi bọn họ còn gia đình, đây là quê hương của họ.
Vài kẻ máu lạnh nhíu mày, không hiểu sao hắn ra quyết định thiếu phần khôn ngoan như vậy.
“Không sợ!” Nhiều âm thanh hưởng ứng vang lên.
Cơ Trường Hạo giơ tay ra hiệu im lặng, sau đó giơ thẳng lên, trầm giọng: “Tử chiến đến cùng!”
“Tử chiến đến cùng!” Toàn trường bị hắn tiêm vào nhiệt huyết, sĩ khí dâng cao hưởng ứng.
Vài kẻ định chất vấn quyết định của hắn cũng im lặng, quyết định tuân theo mệnh lệnh, dù sao lúc này, quân lệnh lớn hơn trời.
Bọn họ lúc này nếu mà làm gì dại dột thì có thể Cơ Trường Hạo lấy bọn họ trước trảm sau tấu, làm gương cho toàn bộ q·uân đ·ội.
…...
Bắc Kinh, Hoa Quốc.
Trụ sở cục chỉ huy q·uân đ·ội.
“Báo cáo, Cơ thượng tướng ngắt kết nối rồi.”
Hứa Kiến Quốc nhíu mày: “Hắn không trả lời gì sao?”
Tên sĩ quan đáp: “báo cáo, Cơ thượng tướng không trả lời, Hứa bộ trưởng.”
Hứa Kiến Quốc trầm ngâm: “Dù sao thiếu một chi đội quân của hắn cũng không ảnh hưởng đại cục, mặc kệ hắn đi thôi, nếu xảy ra đại sự gì, sau này hỏi tội hắn sau.”