“Được cứu rồi…” Cơ Thiên Vân thì thầm, giọng nói nhẹ bẫng, nhưng vang lên như một hồi chuông giải tỏa. Hắn thở phào, đôi vai thả lỏng sau nhiều giờ căng thẳng tột độ. Câu nói ấy không chỉ là của riêng hắn, mà còn là tiếng lòng của tất cả mọi người đang có mặt trong phòng thí nghiệm. Không ai nói gì thêm, nhưng ánh mắt họ đều ánh lên niềm nhẹ nhõm và mệt mỏi xen lẫn.
Lục Phong ngó qua khe hở của bàn ghế, đôi mắt đờ đẫn nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài. Con thị huyết trùng cuối cùng đã bị q·uân đ·ội xử lý. Nó nằm đó, thân hình to lớn co quắp lại, đôi cánh rách nát rũ xuống sàn, không còn động đậy.
Lục Phong thở phào, cảm giác như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. Hắn ngồi bịch xuống sàn nhà, không màng đến hình tượng, thả lỏng toàn thân. Hơi thở hắn dồn dập, mồ hôi chảy dài trên trán và cổ, thấm ướt cả áo. Phút giây vừa nãy đối với hắn như một cuộc chiến sinh tử, quá căng thẳng đến mức không thể kiểm soát nổi nhịp tim của mình.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.” hắn lẩm bẩm, tay run run đưa lên lau mồ hôi trên trán. Những giọt mồ hôi lấm tấm rơi xuống, hòa vào vũng máu đỏ thẫm của thị huyết trùng trên sàn, tựa như dấu vết của cuộc chiến vừa qua, khắc sâu vào ký ức của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Không khí dần lắng xuống, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển và những bước chân nặng nề của q·uân đ·ội ngoài cửa.
Cơ Thiên Vân đứng dậy, chậm rãi nhìn quanh căn phòng. Hắn thấy Triệu Thanh Thanh ngồi tựa vào góc tường, đầu cúi gục, đôi mắt mờ đi vì mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên vẻ kiên cường. Trương Quân Hạo thì vẫn chưa rời mắt khỏi xác con thị huyết trùng nằm bất động trong góc. Hắn cầm chiếc ghế gãy trong tay, đôi mắt đỏ hoe vì căm phẫn lẫn đau buồn khi nhìn sang xác của Lý Minh Tân nằm trên sàn lạnh lẽo.
"Đi thôi, chúng ta phải rời khỏi đây." Cơ Thiên Vân lên tiếng, giọng nói khàn đặc nhưng dứt khoát. "Nơi này không còn an toàn nữa."
Lục Phong gật đầu, đứng dậy với đôi chân vẫn còn run rẩy.
Triệu Thanh Thanh ngồi dậy, ra hiệu cả nhóm kéo những chiếc bàn ghế mà họ bày để làm chướng ngại vật ngăn chặn lũ côn trùng khát máu kia đi.
Lục Phong và Trương Quân Hạo chạy tới, cùng Triệu Thanh Thanh đẩy những chiếc bàn lớn sang một bên. Tiếng bàn gỗ cọ xát vào sàn nhà vang lên ken két.
Chẳng mấy chốc, họ đã ra ngoài căn phòng thí nghiệm, Cơ Thiên Vân bước lên trước
“Lưu thúc?” Thấy khuôn mặt quen thuộc như đã từng gặp, Cơ Thiên Vân khẽ kêu lên, đôi mắt mở to ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc hiện ra từ ánh sáng nhạt của đèn pin quân dụng.
Đó là một người đàn ông trung niên, dáng người rắn rỏi trong bộ quân phục nghiêm chỉnh, đôi mắt sắc bén nhưng ánh lên sự thân thuộc kỳ lạ.
Người đàn ông dừng lại một chút, quay sang nhìn hắn. Ánh mắt hắn hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ bình tĩnh chuyên nghiệp của một quan chỉ huy “Ngươi là… Thiên Vân?” Giọng nói Lưu Kiến Vũ vang lên.
Khi đến gần Lưu Kiến Vũ, anh dừng lại, chào theo đúng tác phong q·uân đ·ội, cánh tay gọn gàng giơ lên ngang mày. “Báo cáo!” Giọng hắn dứt khoát, vang rõ trong không gian yên tĩnh.
“Bên trong có hai xác thị huyết trùng bị tiêu diệt. Một xác học sinh…” Giọng người lính chùng xuống đôi chút, nhưng không dao động. Anh hít sâu, tiếp tục báo cáo với sự chuyên nghiệp vốn có: “Tình trạng hiện trường đang ổn định. Không còn dấu hiệu hoạt động của các mục tiêu khác. Hết !”
Lưu Kiến Vũ gật đầu, ánh mắt không rời khỏi cấp dưới. “Tốt, tiếp tục duy trì cảnh giác. Đưa tất cả người còn sống ra khỏi đây ngay lập tức. Nhớ thu gom bất kỳ mẫu vật nào còn sót lại từ bầy trùng, đặc biệt là các giác hút hoặc nội tạng – nó là bằng chứng cho chuyến viện trợ này.”
Nhóm học sinh đồng loạt đứng lên, sự kiệt sức hiện rõ trên từng bước chân nặng nề. Lục Phong đỡ lấy Triệu Thanh Thanh, trong khi Cơ Thiên Vân cúi xuống, nhặt chiếc điện thoại của mình từ dưới đất. Ánh mắt hắn dừng lại một lần nữa ở vũng máu khô quanh xác Lý Minh Tân.
Không ai nói một lời, nhưng tất cả đều hiểu, trận chiến này đã để lại những v·ết t·hương không bao giờ lành trong tâm trí họ.
Họ bước ra khỏi căn phòng thí nghiệm ngột ngạt, đôi mắt chớp liên tục trước ánh sáng mặt trời đã bắt đầu ló rạng. Hành lang giờ đây ngổn ngang với những xác thị huyết trùng lớn nhỏ nằm rải rác, những vệt máu đen loang lổ trên tường và sàn. Bầu không khí nặng mùi thuốc súng và xác c·hết, làm mọi người cảm thấy vừa ghê sợ, vừa nhẹ nhõm vì tất cả đã kết thúc.
Bên ngoài khuôn viên trường, từng đoàn xe q·uân đ·ội đang đậu thành hàng, lính cứu hộ và y tế tất bật đưa người b·ị t·hương đi c·ấp c·ứu. Tiếng động cơ xe phát ra âm thanh trầm ổn, như thể kéo mọi người trở về thực tại sau cơn ác mộng kéo dài.
Cơ Thiên Vân nhìn lên bầu trời. Mặt trời đang dần ló rạng, ánh sáng vàng nhạt len lỏi qua những tán cây và đám mây mờ. Bầu trời xanh trở lại, không còn bị phủ kín bởi bóng đen của bầy trùng như vài giờ trước.
Chỉ có lúc này hắn mới cảm thấy trân quý cảm giác yên bình và bầu trời trong vắt này.
"Thật đẹp" hắn thì thầm, đôi mắt trĩu nặng vì mệt mỏi nhưng vẫn lấp lánh tia hy vọng.
Chợt tâm tình Cơ Thiên Vân trầm xuống, vì hắn lại nhớ tới giấc mơ, hắn nghĩ, sự việc này chỉ mới là bắt đầu.
Triệu Thanh Thanh tình cờ thấy được vẻ mặt của hắn, như có điều suy nghĩ.
…...
“Thượng tá ” Một tên nam tử có quân hàm hạ sĩ bước đến, cúi đầu báo cáo. “Khu vực đã được kiểm soát hoàn toàn. Tiểu đội 60 đã thu thập đầy đủ mẫu vật và dữ liệu. Tất cả đều được chuyển lên xe an toàn.”
“Đi thôi, việc của chúng ta chưa kết thúc.”
Lưu Kiến Vũ gật đầu, nói khẽ, nhưng ánh mắt ông vẫn không rời khỏi Cơ Thiên Vân. Một tia suy tư thoáng qua trong đôi mắt sắc lạnh.
Lưu Kiến Vũ thu hồi ánh mắt của mình, ra lệnh cho cấp dưới:“ An bài nơi an toàn cho bọn trẻ, chúng ta trở về báo cáo chỉ huy.”
“Rõ !”
Tiếng động cơ rền vang một lần nữa, như dấu hiệu cho sự khởi đầu của những điều không thể đoán trước.
Trước khi đi, Lưu Kiến Vũ lại vỗ vai Cơ Thiên Vân “Làm tốt lắm” ánh mắt hắn tán thưởng nhìn qua Cơ Thiên Vân.
“Tình hình hiện tại thế nào, Hạo thúc có ổn không Lưu thúc?”
Câu hỏi của Cơ Thiên Vân khiến Lưu Kiến Vũ khựng lại, hắn không biết trả lời thế nào vì vấn đề này dính đến cơ mật.
“Yên tâm, chỉ huy vẫn ổn, tình hình vẫn đang trong tầm kiểm soát.”
Cơ Thiên Vân gật đầu, nhanh chân tới chỗ an bài của phía q·uân đ·ội.
Lưu Kiến Vũ dẫn dắt tiểu đội của mình trở về khu vực phòng thủ, báo cáo với Cơ Trường Hạo.
Cơ Thiên Vân nhìn bóng lưng Lưu thúc ngày một xa, bóng lưng Lưu thúc dần biết mất,nhưng hắn vẫn chưa thu hồi ánh mắt của mình.
Hắn nhìn về phía trường học, đôi mắt hắn như bị hút vào một khung cảnh quen thuộc nhưng bây giờ hắn thấy đầy rẫy sự u ám.
Những bức tường cũ kỹ của trường đứng vững trong ánh hoàng hôn, vẫn là hàng cây đó, bầu trời đó, nhưng trong lòng hắn lại có một cảm giác khó tả, hắn nhưng không thể cảm nhận được sự yên bình mà trường học từng mang lại.
Trong đầu hắn hiện lên những tình huống sinh tử khi nãy, hắn vẫn chưa thể thoát ra được những thứ mà hắn đã trải qua khi nãy. Những phút giây đó vẫn còn đeo bám hắn như một bóng ma, một ký ức không thể xóa nhòa.
Cơ Thiên Vân nhớ tới cảm giác quả cầu đã gửi cho hắn. Hắn quyết định về nhà sẽ nói cho Cơ Trường Hạo.
0