Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1: Hầm Ngục Thủ Đô

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Hầm Ngục Thủ Đô


Băng qua từng góc phố, lướt qua từng con hẻm, cả đội đã nhanh chóng đặt chân lên cầu, tòa tháp hầm ngục đang sừng sững ngay trước mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thứ kì dị này quả nhiên không mấy thân thiện, bản thân vội quay đầu nhưng không ngờ rằng con thứ hai đã ở ngay phía sau từ lúc nào. Chúng chặn hết hai lối đi, cổ cúi xuống, ba vuốt nhọn nhấc từng bước đến gần.

Nghe lệnh, toàn quân lính khai hoả.

Hai con quái đổ gục xuống ngay bên cạnh. Cả người chúng nhanh chóng hóa thành tro bụi rồi tan biến để lại trên đất một viên đá nhỏ màu xám.

- Hàng sau! Ngắm!

Đoàng!

Đảo mắt xung quanh, sự hiện diện của bốn bức tường đá giờ mới trở nên rõ ràng, chúng đã sứt mẻ, ngả nghiêng chẳng còn che chở được bất kì thứ gì. Nơi này không hề an toàn, đôi chân nhanh chóng tiến đến cánh cửa, tay kéo khoá, cả người lao ra khỏi căn nhà...

Dứt lệnh, ngón tay của Sophie siết cò.

- Hàng sau! Ngắm!

Một cơn đau từ phía sau đầu truyền đến. Ngoảnh lại thì thấy một ít lông vàng đang nằm trong cái mỏ nhọn hoắt của con quái vật, chậm một giây nữa là nát đầu.

Tiếng s·ú·n·g nổ vang khắp mọi phương, từng con quái gục xuống ở khắp các con phố, con nào may mắn sống sót thì nhanh chân rời khỏi đó mà tập trung về chỗ tòa tháp chọc trời. Những người lính cũng từ đó mà tiến ra, không cần biết là đỏ hay nâu, ai có s·ú·n·g cũng đều nhanh chân xếp thành hàng che khuất lối đi.

Tiếng nổ từ tứ phương tám hướng khiến đàn quái vật nhanh chóng rơi vào hoảng loạn, con nào đứng trước thì c·hết trước, vài con còn liều mạng xông lên nhưng ngay lập tức ngã nhào. Bất kì kẻ nào làm náo loạn thủ đô cũng đều phải trả giá đắt. Mọi sự phẫn nộ cứ thế mà trút hết lên người lũ gà trống lai hổ mang ấy.

Tiếng hét của một người lính phía trước cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Địch đang đến, mọi thứ không thể chậm trễ, người chỉ huy nhìn cô:

- Đại đội! Đi đều! Bước!

Không quá bất ngờ, chiếc cò ở trên đã gõ vào khe hở. Thanh âm v·a c·hạm làm bản thân hài lòng mà đứng dậy.

Chương 1: Hầm Ngục Thủ Đô

Thủ đô Palis, Đế quốc Gallus...

- Hàng trước! Ngắm!

Món đồ được làm bằng gỗ ghép với một ống thép dài. Gạt cái cò phía trên ra sau, ngón cái đưa lên mở chiếc nắp ở bên hông, ngón trỏ đưa xuống bóp cò bên dưới. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khai hỏa đồng loạt, những chiếc cổ cao lập tức đổ gục, mào gà đỏ hóa thành viên thạch xám.

Hàng trước xuống, hàng sau lên.

- Vâng, thưa ngài.

- Tiến lên! Chú ý các ngóc ngách.

- Được rồi. Bây giờ cô sẽ tham gia vào đội của tôi. Chúng ta sẽ chiếm lấy cây cầu rồi cùng với những đơn vị khác tiến đến phong tỏa Hầm Ngục.

- Chúng rút rồi. Hàng trước! Đứng dậy!

Đoàng!

Cạnh!

Khụ... Khụ...

Tiếng nổ vang như trời gầm, nghe như sấm đánh xẹt qua đầu. Tiếng la ó chói tai đằng sau làm hai con ngươi bừng tỉnh.

Viên chỉ huy thở dài, ông nhìn lướt qua cái cơ thể được Thánh nữ phù hộ này:

Nghe lệnh từ chỉ huy, những người lính đứng ở hàng sau liền giơ s·ú·n·g trong khi người hàng trước thì đang nhét đ·ạ·n vào nòng.

Đặt khẩu s·ú·n·g qua bên hông, tay cô mở chiếc túi, lấy ra một viên bi nhỏ vỏ bọc giấy rồi nhét vào họng s·ú·n·g, sau đó rút lấy cái que sắt dài từ trong thân gỗ thọc vào nòng đến khi cứng tay thì rút ra.

Như bản năng sinh tồn trỗi dậy, như được thánh nhân dẫn lối, một con hẻm nhỏ hiện hữu ngay trước mặt. Không chần chừ, tay giữ lấy khẩu s·ú·n·g, chân đạp đến đó bằng tất cả tốc lực. Bóng của hai con gà trống với chiếc đuôi dài đang càng lúc càng gần, âm thanh lịch bịch bên hai lỗ tai cũng càng lúc càng rõ.

Trông thấy những cái ngoắt tay của những người áo đỏ, bản thân liền đứng dậy mà nhanh chân chạy về đó. Xuyên qua hàng người và dừng lại ngay bên cạnh người đàn ông trung niên đang giữ dây cương ngồi trên lưng ngựa. Chiếc lông vũ màu lục trên cái mũ đen cúi xuống:

- Bắn!

- Nạp đ·ạ·n!

- Vâng, thưa ngài.

- Tôi lạc mất họ rồi, thưa ngài.

Hàng chục đôi chân, cựa nhọn hoắt đang kéo đến. Đối đầu với chúng là một đoàn pháo thủ trong màu áo đỏ, quần dài trắng, mũ đen và một Sophie có mái vàng dài đến giữa lưng. Dù quần áo nâu đã rách rưới và lấm lem, làn da trắng thì đầy những vết xước, trán cũng rơm rớm máu, nhưng đôi mắt xanh biếc vẫn kiên cường nhìn về trước.

Đoàng!

- Ngắm!

- Bắn tự do!

Với cái cơ thể rộng hơn hai thước so với hai bên bờ tường, chúng vẫn không ngần ngại mà lao vào, quyết không buông tha. Nghe lạo xạo mà dựng hết tóc gáy, quay lại kiểm tra thì mặt đối mặt, bốn mắt trao tráo nhìn nhau. Loạng choạng cả người, chân vội tăng tốc, không biết con hẻm này dẫn mình đến đâu, nếu có một con chặn đầu trước là coi như chấm hết. Miệng từng hơi đứt quãng, cổ họng sặc sụa khô rát, mắt dần nhoè trắng xoá.

Cạch!

Hai bàn tay chống xuống mặt đất rồi đẩy mạnh, từng mảnh vụn gỗ, cát, đá trên lưng rơi lộp bộp xuống nền. Hai chân co lại, rút ra khỏi đống c·hôn v·ùi, gượng hết sức đưa cả người đứng dậy.

Theo hướng chỉ tay của ông, Sophie nhanh chân chạy về phía những người lính, tiến lên hàng trên rồi dừng lại ngay vị trí còn trống ở ngoài cùng. Vừa mới khuỵu gối xuống thì giọng đầy nội lực ấy lại vang lên:

Một tiếng hô to, dứt khoát truyền đến từ người đang cưỡi ngựa ở phía sau. Thấy họng s·ú·n·g vào mình, cả người liền nhào tới nằm bẹp xuống đất.

- Hàng trước! Ngắm!

- Đội của cô đâu?

Hàng s·ú·n·g ngồi trước loé lên hơn chục tia lửa, t·iếng n·ổ như hòa làm một. Lũ quái vật trúng đ·ạ·n, mắt con này vỡ tung, cánh con kia đứt lìa, trán con nọ thủng lỗ, đau đớn không sao chịu được. Dù đồng loại gục ngã nhưng những con phía sau lại không tỏ vẻ sợ hãi mà còn tăng tốc đôi chân của mình lên.

Cái cảm giác mềm mềm, cấn cấn bên dưới bỗng làm tim mình giật thột. Ánh vàng lờ đờ phản chiếu chiếc giày da đang giẫm lên một cẳng tay đã đứt lìa. Thụt chân về theo phản xạ, người cúi xuống nhặt lấy chút hy vọng mà bàn tay đó đang nắm chặt, nhẹ nhàng bóc tách từng ngón đang bấu víu, đã đến lúc phải trao nó cho người khác rồi.

Tiến khỏi cây cầu, đội của Sophie cũng bắt đầu bày binh. Mọi lối đi xung quanh tòa tháp đều đã bị bịt kín. Từng cái lườm, từng bước lùi, từng cái cúi đầu bất lực của quái vật trước họng s·ú·n·g đông đảo.

- Bắn!

- Cô vẫn còn chiến đấu được chứ?

Đoàng! (đọc tại Qidian-VP.com)

Khoảng cách hai bên giờ đây là một trăm thước...

- Đơn vị nào đấy? - ông ấy hỏi.

- Bắn!

Mười phát nghe như một, một tiếng hạ hết mười. Loạt đ·ạ·n trước và sau cách nhau chưa đến năm giây, khiến một đàn gà giờ chỉ còn lẻ loi có vài con. Chúng bây giờ mới biết mùi sợ hãi mà quay đầu, vũ cánh bỏ chạy.

Kề s·ú·n·g vào vai, cả đội tiến từng bước một. Hơn năm mươi đôi chân hòa chung một nhịp, trái rồi phải rồi lại trái, mang khí thế hùng hồn lan tỏa khắp con phố.

- Trung đội 3, Tiểu Đoàn Mạo Hiểm 1, Bạc III Sophie Sergent - cô dõng dạc.

- Bắn!

Vừa mới chớp mắt quay về phía con đường, bóng dáng một sinh vật với phần đầu và thân trống giống như một con gà trống, phần đuôi dài như mãng xà, cặp mắt thì đỏ rực đang chăm chăm hướng vào mình.

Tim vẫn còn đập, miệng vẫn còn thở, da thịt vẫn còn cảm nhận được sức nặng đang đè lên cơ thể. Màn đêm u tối, ánh lửa bập bùng. Khung cảnh trước mặt hoang tàn, đổ nát.

Mắt trừng to, mồm há hốc, người lê lết từng bước tuyệt vọng. Khắp con đường, xác người nằm la liệt, mùi máu tanh, thịt cháy tràn vào khoang mũi. Từng ngôi nhà, từng chiếc xe kéo cho đến từng chậu hoa, tất cả đang chìm trong biển lửa.

Pực!

Đoàng!

Đoàng... oàng... oàng!

Đoàng!

- An toàn rồi! - có tiếng hô xác nhận.

Giữa biển lửa mập mờ, hơn năm mươi người đang xếp thành hai hàng ngang, trước thì ngồi còn sau thì đứng, màu áo đỏ tạo thành một "hàng rào" chặn kín cả một con đường lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Bắn!

- Vào hàng đi, Sergent! Lên phía trước!

Sophie đưa s·ú·n·g lên, thao tác nhanh gọn không chậm trễ.

Hộc... Hộc... Hộc...

Đôi tay cứ lên đ·ạ·n, mắt vẫn ngắm quân thù.

Những người đang ngồi, kể cả Sophie, lập tức đứng lên. Ngay sau đó, người chỉ huy chĩa kiếm về trước, hô lớn:

Đoàng!

Tiếng nổ vang vọng đến từ phía trước. Lối thoát khỏi con hẻm cuối cùng cũng hiện ra. Bản thân nghe theo hướng âm thanh mà quay đầu.

- Hàng trước! Ngắm!

- Đại đội! Chỉnh đốn hàng ngũ! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Thưa ngài, chúng ta có khách!

- Nhanh lên, cô gái! - có người đang gọi mình - Mau lại đây!

Đôi tay giơ s·ú·n·g lên theo hiệu lệnh. Nòng thép hướng về trước, báng gỗ tựa vào vai, ngón cái gạt cò trên, ngón trỏ đặt vào cò dưới. Tầm nhìn qua khe hở thước ngắm đến đầu ruồi trông thấy một đàn gà khổng lồ từ xa đang kéo đến. Thấp thoáng xa xa sau lưng chúng là một tòa tháp cao đến chọc trời, hẳn là mục tiêu mà mọi người đang hướng đến.

- Bắn!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Hầm Ngục Thủ Đô