Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16: Hoàn Nhan Khang hay Dương Khang???

Chương 16: Hoàn Nhan Khang hay Dương Khang???


Mọi người đang tiến đến chỗ Quách Tĩnh thì nghe tiếng nói:

-Thì ra là tên tiểu tử ngươi ở đây, hiện giờ thì không có ai bảo vệ ngươi rồi chuẩn bị c·hết đi.

Người vừa nói chính là Sa Thông Thiên, lúc này trên sân tập trung mọi người rất đông trong đó có Âu Dương Khắc, Linh Trí thượng nhân, Lương Tử Ông, Sa Thông Thiên và một người trung niên ăn mặc hoa lệ tướng mạo uy nghiệm đứng chính giữa. Lúc này thấy Sa Thông Thiên quay về phía người đó nói:

-Vương gia tên nhóc này chính là người lần trước p·há h·oại chuyện tốt của chúng ta ở Đại Nguyên.

Thì ra người đàn ông trung niên đó chính là Triệu vương Hoàn Nhan Hồng Liệt, chỉ nghe y đáp:

-Ta nhận ra hắn, còn bảy tên sư phụ của hắn ở đâu?

-Hồi vương gia có thể bảy tên sư phụ hắn đang trên đường tới đây. Linh Trí thượng nhân nói.

-Nếu vật bắt hắn lại chờ bảy tên sư phụ hắn đến hốt gọn một lưới. Hoàn Nhan Hồng Liệt nói.

-Vâng. Mọi người đồng thanh nói.

Mà lúc này, Từ Trung cùng với đám người dùng khinh công đi đến chỗ Quách Tĩnh, đến gần thì thấy trên lưng Quách Tĩnh đang cõng một người, nhìn kỹ là mỹ phụ trung niên. Từ Trung đoán đây hẳn Mai Siêu Phong cũng không biết Quách Tĩnh chạy trốn thế nào mà lại gặp được Mai Siêu Phong nhưng có lẽ nhờ vậy mà mới không bị tóm sớm. Vừa đáp xuống chỉ nghe mấy tên lính lớn tiếng hỏi:

-Các ngươi là ai, là đồng bọn của tên này sao?

Mà khi nhìn thấy Từ Trung, Lương Tử Ông lên tiếng:

-Từ công tử nửa đêm đến vương phủ chẳng hay có ý gì?

Sau đó y xoay qua nói nhỏ với vương gia:

-Vương gia vị thiếu niên đó tuy trẻ tuổi nhưng võ công rất cao tại hạ cũng nhìn không ra được rất có thể tuyệt thế cao thủ.

Mà nghe Lương Tử Ông nói như vậy, Từ Trung cũng đáp:

-Chào vương gia cùng mọi người, ta nửa đêm vào quý phủ chỉ vì chuyện ngoài ý muốn vốn không muốn kinh động mọi người nhưng mà vị Quách huynh đệ đây là ta đưa vào nên ta có trách nhiệm đưa y an toàn rời khỏi đây. Mong các vị có thể hiểu cho.

Nghe nói như vậy một tên lính lớn tiếng:

-Ngươi nghĩ đây là đâu mà ngươi là ai có thể vương phủ muốn vào thì vào muốn ra thì ra.

Hoàn Nhan Hồng Liệt phất ta cho tên lính kia dừng lại rồi nói:

-Từ công tử có thể nói rõ mọi chuyện nếu không có gì quá đáng bổn vương có thể để công tử cùng các vị bằng hữu rời khỏi đây an toàn, còn nếu không.

Nghe lời nói của Hoàn Nhan HồngLiệt ý tứ rất rõ chỉ cần nói không đúng là sẽ để bọn họ bỏ mạng lại đây. Đúng lúc này Hoàn Nhan Khang cùng với vương phi bước ra, thấy vương phi đến Hoàn Nhan Hồng Liệt liền nói:

-Nàng sao lại ra đây nơi đây rất nguy hiểm mau trở về phòng đi.

Mà Mục Dịch vừa nhìn thấy vương phi liền thất thần, sau đó tiến lên phía trước hét lớn:

-Tích Nhược là nàng phải không? Nàng vẫn còn sống sao?

Nghe thấy tiếng Mục Dịch gọi vương phi xoay người nhìn về phía Mục Dịch nói:

-Dương đại ca là chàng sao, chàng vẫn còn sống. Vừa nói vừa khóc nức nở.

Mà lúc này mọi người xung quang vẫn chưa hỏi chuyện gì xảy ra. Hoàn Nhan Hồng Liệt thì phất tay cho tất cả binh lính rời khỏi, chỉ còn lại đám người Lương Tử Ông và Hoàn Nhan Khang. Nhìn thấy Bao Tích Nhược chạy đến ôm chầm lấy Mục Dịch, Hoàn Nhan Khang vẫn chưa biết chuyện gì đang diễn ra. Bên đối diện Hoàng Dung, Mục Niệm Từ cùng Quách Tĩnh cũng ngơ ngác không biết đang xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy Từ Trung đứng yên quan sát nên mọi người đều đứng tại chỗ không manh động. Đúng lúc này Bao Tích Nhược quay sang nói với Hoàn Nhan Khang:

-Khang nhi, Khang nhi mau đến đây. Đây chính là cha ruột của người Dương Thiết Tâm, tên thật của ngươi là Dương Khang.

Nghe Bao Tích Nhược nói như vậy mọi người đều cảm thấy bất ngờ tất cả đều nhìn về phía Hoàn Nhan Hồng Liệt và Dương Khang. Mà Dương Khang như c·h·ế·t trân tại chỗ sau đó dùng tay nắm lấy Hoàn Nhan Hồng Liệt hỏi:

-Phụ vương những đều mẹ nói đều không phải sự thật đúng không, con là con ruột của phụ vương đúng không? Đúng không, phụ vương?

Mà Hoàn Nhan Hồng Liệt chỉ đứng yên lặng không trả lời, lúc này Dương Khang buông Hoàn Nhan Hồng Liệt ra khuôn mặt thất thần sau đó liền quỳ xuống đất. Còn Bao Tích Nhược vẫn gọi:

-Khang nhi mau lại đây với mẹ và cha của ngươi.

Quách Tĩnh thấy vậy cũng lên tiếng:

-Ngươi mau qua đây với cha mẹ ruột của mình.

Nghe Quách Tĩnh nói Từ Trung cũng khâm phục lòng dũng cảm của hắn tính mạng hắn không biết bảo toàn hay mà lại lên tiếng dạy đời người khác. Mà đúng lúc Dương Khang đang chần chừ việc nhận cha thì bỗng có tám người xuất hiện. Trong đó có hai vị mặc đạo bào một người râu tóc bạc trắng, thần sắc hiền từ chính là Khâu Xứ Cơ, người còn lại râu dài đen nhánh thần sắc hiên ngang, lưng đeo trường kiếm là Mã Ngọc. Sáu người còn lại có năm nam một nữa, nam ăn mặc kỳ quái có một lão giả mù chống gậy sắc nữ nhìn tương đối bắt mắt, sáu người họ chính là Giang Nam thất quái nhưng hiện giờ chỉ còn là Giang Nam lục quái sư phụ của Quách Tĩnh. Thấy tám người đáp xuống Quách Tĩnh nhanh chóng lên tiếng:

-Sáu vị sư phụ, Mã đạo trưởng.

Mà bên cạnh Dương Thiết Tâm cũng nhìn về phía Khâu Xứ Cơ nói:

-Khâu đạo trưởng, hôm nay lại gặp lão nhân gia ngài.

Mà nghe thấy Dương Thiết Tâm nói, Khâu Xứ Cơ cũng nhìn vào y một lúc sau liền rưng rưng nước mắt nói:

-Dương lão đệ là đệ sao, đệ vẫn còn sống thật tốt quá.

Bên cạnh Kha Trấn Ác cũng lên tiếng:

-Tĩnh nhi sao ngươi lại cũng ả yêu phụ kia?

Cả sáu người nhìn về người phía sau lưng Quách Tĩnh đó chính là Mai Siêu Phong, chỉ nghe Quách Tĩnh nói:

-Lúc nãy con bị Sa Thông Thiên truy bắt được vị tiền bối này cứu mạng con không thể để y lại trong động nên cõng y rời khỏi.

Lúc này Hoàn Nhan Hồng Liệt liền tiến lên nói:

-Hai vị đạo trưởng chắc hẳn là người của Toàn chân giáo, sáu vị kia là Giang Nam thất hiệp phải không?

Nghe Hoàn Nhan Hồng Liệt nói, Kha Trấn Ác đáp:

-Đúng vậy sáu người chúng ta là Giang Nam thất quái.

Bên cạnh Mã Ngọc cũng lên tiếng:

-Bần đạo Mã Ngọc bên cạnh là sư đệ ta Khâu Xứ Cơ.

Nghe xong Hoàn Nhan Hồng Liệt liền nói:

-Thì ra là Đan Dương Tử Mã Ngọc cùng với Trường Xuân Tử Khâu Xứ Cơ đều là toàn chân thất tử, hạnh ngộ, hạnh ngộ.

Mà đúng lúc này Khâu Xứ Cơ nhìn về phía Dương Khang quát lớn:

-Nghiệt đồ còn không mau qua đây nhận cha.

Tiếng quát của Khâu Xứ Cơ khiến Hoàn Nhan Hồng Liệt xạm mặt lại. Còn Dương Khang vẫn đang thất thần trên đất y nghĩ “Không lẽ chính mình phải từ bỏ quyền lực vinh hoa phú quý để sống cuộc sống lang bạc giang hồ hay sao”. Nhìn thấy Dương Khang đang quỳ trên đất Hoàn Nhan Hồng Liệt nói:

-Khang nhi nếu còn muốn con vẫn mãi là con của ta con của Hoàn Nhan Hồng Liệt này, sau này con sẽ kế thừa tước vị của ta.

Khâu Xứ Cơ nghe vậy liền mắng:

-Tên nghiệt đồ không lẽ ngươi còn nhận giặc làm cha hay sao? Ngươi vẫn mê mang chấp mê bất ngộ hay sao, đúng là không bằng s·ú·c· ·v·ậ·t.

Nghe Khâu Xứ Cơ mắng Dương Khang như vậy Từ Trung cũng cau mài, sau đó lên tiếng:

-Mọi người có thể nghe ta nói một lời không?

Từ Trung lên tiếng cả Giang Nam lục quái, Khâu Xư Cơ, Mã Ngọc cùng với vợ chồng Dương Thiết Tâm và Hoàn Nhan Hồng Liệt, Dương Khang cũng nhìn về Từ Trung.Mã Ngọc lên tiếng:

-Vị thiếu hiệp này?

Thấy Mã Ngọc thắc mắc Dương Thiết Tâm mới nói:

-Vị này là chồng của con gái tại hạ.

Bên cạnh Bao Tích Nhược nghe Dương Thiết Tâm nói có con gái liền thoáng hiện lên vẻ mất mát trên mặt, Dương Thiết Tâm nhìn thấy nhanh chóng giải thích:

-Niệm Từ là cô nhi ta nhận nuôi từ nhỏ, Niệm Từ mau gọi mẹ đi.

-Mẹ. Nghe Dương Thiết Tâm nói Mục Niệm Từ nhanh lên trước mặt Bao Tích Nhược gọi.

Nghe Mục Niệm Từ gọi mẹ, Bao Tích Nhược liền ôm nàng vào lòng liên tục nói: “Con ngoan”.

Chương 16: Hoàn Nhan Khang hay Dương Khang???