Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tiêu Dao Giang Hồ
Unknown
Chương 4: Cuối cùng đến thành trấn đầu tiên tại thế giới khác rồi!!!
Qua hơn 1 tháng cuốc bộ cuối cùng Từ Trung cũng đã nhìn thấy trước mắt hiện ra thị trấn. Cuối cùng cũng đã đến được thế giới con người, sau 3 năm sống nơi hoang dã thì Từ Trung cũng đã đến được thế giới con người. Không thể chờ đợi hơn được nữa Từ Trung thi triển Mộng điệp chi độn chỉ thấy những bóng mờ để lại trên đường, người đi đường cảm thấy như 1 cơn gió thổi qua. Đến trước cổng trấn treo tấm bảng ghi Gia Hưng trấn, cảm giác quen thuộc ùa về trong Từ Trung sau một hồi suy nghĩ Từ Trung chợt nở nụ cười, Gia Hưng không phải là nơi bắt đầu của Anh hùng xạ điêu sao, nghĩ đến đây Từ Trung hung phấn hẳn sắp được gặp tiểu Hoàng Dung rồi. Tiến nhanh vào trấn Từ Trung nhìn xung quanh tìm kiếm tửu lâu nhớ không lầm thì lần đầu Hoàng Dung xuất hiện là tửu lâu. Đang nhìn xung quang thì nghe tiếng chửi bới làm thu hút Từ Trung, xoay qua thì thấy một người đàn ông trung niên đang quát tháo xua đuổi một thiếu niên gầy gò ăn mặc rách rưới, vừa nhìn thì nghĩ ngay đến người trong Cái Bang rồi. Thiếu niên ấy chừng mười lăm mười sáu tuổi đầu đội chiếc mũ sa đen rách nát, mặt thì đen nhẻm chả nhìn rõ khuôn mặt, vừa cầm một cái màn thầu vừa cười hì hì để lộ hàm răng trắng như quảng cáo Colgate trông chả hề tương xứng với vẻ ngoài. Vừa nhìn thấy Từ Trung hai mắt tỏa sáng như tìm được báu vật.
“Haha cuối cùng cũng tìm được tiểu Hoàng Dung.” Từ Trung tiến đến.
Một tên tiểu nhị quát lớn:
-Làm gì thế? Còn chưa chịu cút đi à?
-Được, được đi thì đi. Thiếu niên kia trả lời. Vừa định quay đi thì tiểu nhị lại lên tiếng
-Bỏ cái bánh xuống,
Thiếu niên nghe thấy liền ném cái bánh xuống đất, thấy vậy tên tiểu nhị liền nổi giận vung tay lên định cho thiếu niên một quyền. Thiếu niên kia nhanh cúi người xuống tránh được, thấy đánh hụt tên tiểu nhị định ra tiếp một quyền thì thấy một bàn tay đang giữ tay của mình, xoay qua thì thấy một thiếu niên ăn mặc khá bẩn dính toàn bụi đất, chính là Từ Trung. Hắn quát:
-Tên ăn mày này muốn giúp đồng bọn của người à.
-Cái màn thầu này bao nhiêu tiền ta trả. Từ Trung nói.
-Người có tiền trả sao. Tên tiểu nhị nói với vẻ mặt đầy sự khinh bỉ.
Từ Trung lấy từ trong người ra một vụn bạc đưa cho tên tiểu nhị.
-Nhiêu đây đủ sao. Trong quán còn bàn không?
Thấy bạc tên tiểu nhị kia liền thay đổi sắc mặt vui vẻ trả lời Từ Trung:
-Trong quán vẫn còn nhiều bàn trống mời khách quan vào trong.
Trong lúc tiểu nhị đang nói chuyện với Từ Trung thì thiếu niên nói:
-Cái bánh này không ngon, đáng thương thật cho ngươi này. Thiếu niên ăn mày ném màn thầu cho con c·h·ó gần đó. Thấy màn thầu trước mắt con c·h·ó chụp lấy cắm đầu ăn,
-Đáng tiếc, đáng tiếc phí một cái bánh bao thịt cho c·h·ó ăn. Tên tiểu nhị thở dài
Từ Trung thấy vậy chỉ mỉm cười, sau đó theo tiểu nhị đi vào quán, thiếu niên ăn mày kia đi theo sau. Từ Trung vừa ngồi xuống thấy thiếu niên ăn mày đứng cạnh thì mời y cùng ăn:
-Vị tiểu huynh đệ có muốn cùng ta ăn một bữa không?
-Được, một mình ta ăn cũng buồn đang muốn tìm bạn ăn chung đây. Thiếu niên kia trả lời.
-Tiểu nhị đến cho vị tiểu huynh đệ đây một phần. Từ Trung gọi tiểu nhị.
Tiểu nhị thấy thiếu niên rách rưới không vừa ý cứ chần chừ nửa ngày mới đem ra một cái bát. Thấy vậy thiếu niên kia nổi giận nói:
-Người cho là ta không có tiền phải không? Chỉ sợ ngươi mang những thức ăn hạng nhất tại đây cũng chưa hẳn hợp khẩu vị của ta.
-Thật vậy sao. Lão nhân gia ngươi cứ gọi, bọn tôi sẽ nấu được, chỉ sợ là ăn xong người nào đó không trả tiền được thôi. Tiểu nhị trả lời thiếu niên.
Thiếu niên kia quay sang nói Từ Trung:
-Bất kể ta ăn bao nhiêu ngươi sẽ trả chứ.
-Đương nhiên, đương nhiên.
Vừa nói Từ Trung vừa cười nữ thần gọi món bao nhiêu tại hạ cũng sẽ trả. Sau đó Từ Trung nói với tiểu nhị:
-Cho ta một cân thịt bò, một cân thịt dê nướng cùng với gan ngỗng xào. Từ Trung bắt chước gọi theo các hiệp khác trong truyện hay gọi.
Nhưng thiếu niên kia lại nói:
-Đừng ăn thịt, chúng ta ăn trái trước đã. Tiểu nhị mang lên dầy bốn thứ quả khô, bốn thứ quả tươi, hai thứ ngâm muôi, bốn thứ mứt.
Tiểu nhị giật mình thiếu niên này mở miệng lại là đại ngôn như vậy, liền hỏi lại:
-Đại gia ngài muốn loại trái cây với bánh mứt nào?
-Uhm quán tửu quán nhỏ như vậy chắc cũng chả có nhiều thứ ngon, thôi thì bốn loại quả khô là vải khô, táo khô, ngân hạnh, quế viên. Quả tươi ngươi cứ đem loại nào tươi nhất. Ngâm muối thì anh đào và ô mai gừng. Còn mứt thì mai côi kim quất, hương lạc bồ đào, đường sương đào điều, lê nhục hảo lang quân.
Nghe tiểu Hoàng Dung Từ Trung cảm thấy từ trước đến nay mình ăn uống qua loa quá rồi. Tiểu nhị thì nghe gọi món lưu loát như vậy cũng tập trung nghe không dám khinh thường nữa.
-Thức ăn thì ở đây chắc là không có tôm cá tươi rồi. Vậy thì lấy chim cút nướng hoa, chân vịt xào, canh lưỡi gà, dạ dày hươu nấu giang dao, gân bò luộc uyên ương, cúc hoa thố ty, đùi heo nướng, chân giò nấu gừng chua.
Tiểu Hoàng Dung vừa dứt lời, tiểu nhị trợn tròn mắt miệng há không khép lại được, lấy lại tinh thần y liền nói:
-Tám món ấy giá tiền không thấp. Chỉ riêng chân vịt xào cùng với canh lưỡi gà cũng phải dùng cả chục con gà vịt rồi.
-Có vị đại gia này làm chủ ngươi nghĩ vị đại gia đây không trả nổi sao? Vừa nói Hoàng Dung vừa chỉ về phía Từ Trung.
Tiểu nhị nhìn về phía Từ Trung lúc nãy Từ Trung cầm ra được thỏi bạc thì cũng không phải là kẻ không tiền liền dạ dạ vâng vâng, lại hỏi:
-Đại gia cần dùng thêm gì nữa không?
-Tạm như vậy trước đi, có rượu ngon gì mang lên đây. Hoàng Dung nói.
-Tiểu điếm có rượu Tam bạch phần mười năm mang lên cho đại gia dùng tạm được không?
-Được cứ mang lên đi. Hoàng Dung trả lời.