Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tiêu Dao Giang Hồ
Unknown
Chương 6: Trên đường gặp tỷ võ chiêu thân.
Suy nghĩ xong Từ Trung bắt đầu luyện công, từ khi đạt đến huyền cảnh Từ Trung ngủ rất ít nhưng vẫn không thấy mệt mỏi, mỗi giờ mỗi phút đều không ngừng vận chuyển chân khi vừa làm, không lúc nào buông lỏng việc luyện võ cố gắng dung nhập việc luyện võ vào sinh hoạt hằng ngày. Từ khi ra khỏi khu rừng đến nay Từ Trung từ tông sư sơ kỳ đã đạt đến tông sư trung kỳ đỉnh phong kém một xíu nữa sẽ đột phá tông sư hậu kỳ. Đột phá tông sư hậu kỳ cũng là chuyện có thể đạt được tiếp đến là thiên nhân cảnh, cảnh giới này tu luyện thần trong tinh khí thần lý giải theo khoa học là khai phá đại não. Não bộ con người là thứ cực kỳ phức tạp mà trước đây chưa ai khám phá ra được, Từ Trung suy nghĩ làm sao mới có thể đạt đến thiên nhân cảnh chợt nhớ đến Ngự kiếm thuật là môn chuyên tu luyện tinh thần vậy thì chỉ cần thêm cơ duyên để đột phá thôi. Đã hoạch định xong các bước tiếp theo Từ Trung chìm đắm trong tu luyện. Đang mải mê tu luyện có tiếng gõ cửa phòng đánh thức Từ Trung.
Vừa mở cửa ra đập vào mắt Từ Trung là khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp tựa tiên nữ giáng trần khiến Từ Trung ngây ngất.
-Từ đại ca, Từ đại ca, huynh không sao chứ? Hoàng Dung lên tiếng hỏi thăm.
-A a Hoàng hiền đệ??? Từ Trung ấp úng hỏi. Đứng trước mặt Từ Trung là Hoàng Dung nữ trang.
-Hì hì là đệ sao huynh không nhận ra đệ à. Hoàng Dung cười khúc khích trả lời, vẻ mặt cười như hoa nở.
-Thật sự không nhận ra mặc dù hôm qua ta biết đệ là nữ nhi nhưng không nghĩ đệ thật sự đẹp như vậy. Từ Trung thành thật nói.
-Huynh biết ta là nữ giả nam trang? Vậy nên huynh mới mời ta ăn đúng không? Hoàng Dung hỏi với vẻ không vui.
-Không phải không phải ta chỉ nghĩ đệ là một người gặp khó khăn nên ta muốn giúp đỡ thôi, thật sự không có ý gì cả. Từ Trung nhanh chóng trả lời, lúc này có ngu mới nhận tội.
-Hì hì đùa huynh chút thôi, mà huynh vẫn gọi muội là đệ à. Hoàng Dung tươi cười nói.
-Vậy ta gọi muội là gì bây giờ, Hoàng muội muội thế nào. Từ Trung hỏi.
-Huynh gọi ta là Dung nhi đi, cha ta cũng gọi ta như vậy. Hoàng Dung trả lời.
-Được vậy từ giờ ta gọi muội là Dung nhi. Từ Trung vui mừng đáp.
-Ài đứng nói chuyện cả buổi huynh không định mời muội ăn sáng sao? Hoàng Dung nói.
-À à đúng rồi vậy Dung nhi chúng ta cùng xuống dưới ăn sáng chứ. Từ Trung trả lời.
Hai người cùng nhau xuống lầu ăn sáng trò chuyện thật vui vẻ. Sau đó hai người cùng nhau lên đường tiến về Bắc Kinh kinh thành của Đại Kim. Trên đường đi hai người trò chuyện hết sức vui vẻ càng ngày càng thân thiết hơn xưa, ẩn ẩn hai người đều có cảm giác thích đối phương. Một hôm hai người cuối cùng đến được Bắc Kinh, dọc theo đường đi để tránh rắc rối không cần thiết Hoàng Dung chủ động giả nam trang nhưng vẫn không che đi được vẻ đẹp khuynh thành đã mê đảo không ít nữ tử cũng như nam nhân.
Thật bất ngờ ở thế giới này cũng có đ·ồng t·ính nam đ·ồng t·ính nữ, mặc dù không công khai nhưng mọi người cũng thầm chấp nhận chuyện này. Bắc Kinh không hổ là kinh đô phồn hoa náo nhiệt vô cùng đường phố rất đông người để tránh lạc nhau Từ Trung chủ động dắt tay Hoàng Dung, làm cho khuôn mặt Hoàng Dung đỏ bừng như Quan Công. Hai bên đường lầu cao tiệm lớn bày bán hang hóa quý báu, trà đình tửu điếm kẻ ra người vào vô cùng tập nập ai cũng ăn mặc sang trọng. Từ Trung hết ngó bên đông lại ngó sang bên tây như gã từ quê lần đầu lên thành thị, kể ra cũng đúng đây là lần đầu được đi dạo tại kinh đô thời phong kiến rất nhiều thứ thu hút ánh mắt của Từ Trung. Cử động của Từ Trúng làm Hoàng Dung buồn cười không thôi. Đi dạo hơn nửa ngày trời hai người cũng cảm thấy đói nên tìm một tửu điếm để ăn.
Đang đi tìm thì trước mặt xuất hiện một đám đông đang tụ họp huyên náo vô cùng, hiếu kỳ Hoàng Dung kéo theo Từ Trung chạy đến xem. Chen lấn giữa đám đông cuối cùng nhìn thấy chính giữa có khoảng đất trống có cắm ngọn cờ tỷ võ chiêu thân, bên cạnh lá cờ có hai người đang quyền qua cước lại đó là một nữ tử mặc y phục đỏ cùng với một tên nam tử to lớn. Từ động tác của nữ tử Từ Trung biết nàng đã từng luyện qua võ công vậy đây hẳn là Mục Niệm Từ, còn tên to con kia chỉ ỷ vào sức khỏe lao đầu tung đấm lộn xộn vừa nhìn đã biết ai sẽ thắng. Đấu được vài chiêu nữ tử áo đỏ cố tình lộ ra sơ hở tên to con thấy vậy vui mừng vung quyền về phía ngực nữ tử, chỉ thấy nữ tử chỉ hơi nghiêng người đã dễ dàng tránh né tay trái quét ngang khiến tên to con té lăn ra đất thấy vậy mọi người xung quang vỗ tay hoan hô, còn tên to con lồm cồm ngồi dậy xấu hổ mà chui vào đám đông biến mất. Nữ tử thu quyền trở về đứng cạnh lá cờ, vừa đi vừa vuốt vuốt mái tóc đen mượt của mình. Lúc này Từ Trung mới nhìn kỹ được dung mạo của nàng, trông nàng có vẻ tầm mười bảy mười tám tuổi trên mặt mang theo vẻ phong trần nhưng không thể che lấp được dung mạo xinh đẹp của nàng. Lá cờ bên cạnh bay phần phật trong gió cùng với dáng đứng của mình nhìn nàng tựa một nữ tướng.
Thiếu nữ đến nói chuyện với một trung niên đại thúc âm thanh rất nhỏ, sau đó thấy đại thúc gật gật đầu sau đó đứng ra trước mặt đám đông chắp tay vái người xem xung quang và nói:
-Tại hạ họ Mục tên Dịch, người đến từ Sơn Đông, hôm nay đi nagng qua quý địa vì lợi ích tiểu nữ đã đến tuổi cặp kê nhưng vẫn chưa có người mai mối. Nàng đã từng có lời thề không mong chồng giàu sang chỉ mong chồng là anh hùng võ nghệ siêu quần, vì vậy tại hạ to gan tại đây tổ chức tỷ võ chiêu thân. Những người tuổi dưới ba mươi chưa hôn sự có thể thắng được tiểu nữ dù nửa chiêu thì tại hạ sẽ gả con gái cho người đó. Hai cha con tại hạ từ Nam ra Bắc chỉ là các vị anh hùng thanh danh đều đã có vợ mà các vị anh hùng thiếu niên lại không hạ cố nên tiểu nữ vẫn chưa tìm được lương duyên.
Đang lắng nghe Mục Dịch nói, Từ Trung nghe được câu hỏi:
-Thế nào đẹp mắt không?
-Đẹp a. Chưa kịp suy nghĩ câu hỏi từ ai hai mắt vẫn đang dõi theo nữ tử áo đỏ,chợt Từ Trung cảm thấy đau nhói bên eo. Không biết lúc nào bàn tay nhở của Hoàng Dung đang nhéo thật mạnh bên eo.
Từ Trung biết mình đạp trúng hố lửa rồi nhanh chóng nhận lỗi:
-A a a a đau quá Dung nhi, Hoàng nữ hiệp tha mạng, tiểu nhân sai rồi.
-Hừ, sai ở đâu? Hoàng Dung cuối cùng dừng tay
-Tiểu nhân không nên đứng núi này trông núi nọ. Từ Trung thành khẩn nhận sai mong được khoan hồng.
Lúc này Mục Dịch cũng đã nói xong, đám đông xôn xao bàn tán có nhiều người bình phẩm về nữ tử nhưng vẫn không ai bước ra động thủ. Đợi mãi vẫn không thấy ai ra tay, Mục Dịch định rút cờ chuẩn bị thu dọn rời đi. Từ xa vọng đến tiếng:
-Khoan đã