Trần Minh lại phát hiện một con thỏ rừng, thế là hắn nhanh chóng lấy cung tên nhắm vào nó.
" Có nên lại gần thêm chút nữa không nhỉ?... Không được, vẫn là trực tiếp bắn đi."
Vì sao không cố gắng lại gần thêm, đó là vì trước đó Trần Minh cũng gặp được mấy con nhưng cứ hễ lại gần một chút đều bị chúng phát hiện và bỏ chạy. Chúng nó quá là cảnh giác.
"Hiu..."
Mũi tên còn cách con thỏ một khoảng cách mới có thể trúng. Đương nhiên, con thỏ này cũng chạy mất luôn.
Trần Minh nhìn cung tên trong tay, hắn thật muốn ném nó đi cho rồi. Đây chính là do hắn tự tay làm.
Trần Minh thở dài.
"Hây....
Vẫn là tay nghề quá kém."
...
Trần Minh năm nay chín tuổi, nhà ở dưới chân núi, bên trong một trấn nhỏ tên là Bình An trấn.
Người trong trấn chủ yếu là làm nghề hái thuốc, một số thì làm nghề thợ săn.
Ban đầu nghề thợ săn mới là nghề nghiệp chính của người dân trong trấn. Nhưng về sau, mọi người cảm thấy nghề này quá bạc mệnh, vậy nên nhiều người chuyển qua nghề hái thuốc.
Mọi người nói, nhân quả không bỏ qua ai, sát sinh nhiều cuối cùng sẽ gặp quả báo, hái thuốc cứu người, gặp giữ sẽ hóa lành.
Cũng không ai nghi ngờ điều này, nhiều trường hợp đã chứng minh. Nhiều người đi hái thuốc, trượt chân ngã lại gặp cây thuốc quý, hay bị thú dữ đuổi chạy vào hang động cũng thu được bảo dược.
Còn thợ săn đa phần có số phận tương đối bi thảm, giống như cha hắn, đi săn gặp thú giữ, ngay cả xác cũng không tìm thấy.
Hay như là lão Lưu bên cạnh nhà, vợ con đều mất sớm, chỉ còn một mình, ngày ngày uống rượu làm vui, hoặc là lão cụt đầu trấn, cũng gặp phải thú dữ không may bị mất một chân, nhưng vẫn còn hơn cha hắn, đó là có thể trở về.
Dẫu biết là thế, nhưng Trần Minh vẫn lựa chọn theo nghề cha đi làm thợ săn, đó là nghề truyền đời của gia đình hắn
Mà không làm vậy hắn cũng không biết làm gì khác để sống.
Còn cái gì mệnh bạc hắn cũng chẳng quan tâm. Như Lý thúc trong trấn nói, bạc thì bạc, sống một mình cho dù c·hết cũng chẳng vướng bận tới ai.
Nhân tiện nói luôn ngọn núi này tên là Thiên Sơn, hay mọi người thường gọi là Thiên Đoạn sơn mạch, chuẩn xác mà nói đây là cả một dãy núi to lớn, rất dài và rộng.
Nghe đồn bên kia núi có thần tiên, chỉ là chưa nghe nói ai gặp qua, cũng không thấy ai qua núi tìm tiên, vì trong núi rất nguy hiểm, rất nhiều thú dữ, nghe đồn còn có cả yêu thú.
Có lẽ cũng có người đi tìm tiên rồi nhưng không thấy ai quay lại cả.
Trần Minh không phải không muốn đi tìm tiên, chỉ là hắn cũng không muốn mạo hiểm cả mạng sống chỉ vì một thứ không biết có thật hay không.
...
"Hây... Thỏ thì nhiều mà không bắt được một con, ta thật vô dụng mà, không lẽ chỉ có thể kiếm rau dại ăn,...hây..."
Núi này còn rất xanh tốt, rau dại và nấm cũng rất nhiều, muốn hái chỉ cần tìm một con suối là được.
Trần Minh đi về phía trước một đoạn liền nghe thấy tiếng nước chảy, đi theo tiếng nước chảy thì hắn nhìn thấy một con suối nhỏ ở trước mắt.
Đây là bên ngoài rìa dãy núi, chứ nếu vào sâu một chút là Trần Minh phải hết sức cẩn thận khi tới gần các con suối hoặc nguồn nước. Bởi vì những nơi đó rất hay xuất hiện dã thú, nhất là thú dữ thường ẩn nấp quanh đó rình rập con mồi đến uống nước.
Còn ngoài rìa núi như này rất hiếm khi có thú lớn xuất hiện, càng không thể nào có kẻ săn mồi rình rập được, bằng không làm sao Trần Minh dám tới đây, không lẽ đi đưa mạng à.
Tới bên cạnh con suối, Trần Minh phát hiện rất nhiều rau dại và nấm, nhưng hắn không vội hái. Đuổi theo đám thỏ cả buổi, Trần Minh cũng đã khát nước.
Trong núi có không ít suối nước như vậy, nên thợ săn thường không mang theo nước, sợ ảnh hưởng tới quá trình đi săn.
Tiến sát lại con suối, Trần Minh vốc nước lên uống, nước suối rất trong và mát, sau đó cũng không quên dùng nước suối rửa mặt một cái.
Chợt Trần Minh để ý dưới suối có rất nhiều cá nhỏ. Những lần trước vào núi cùng cha, Trần Minh cũng đã nhìn thấy. Cha hắn nói cá này là có thể ăn, nhưng kích cỡ nhỏ lại không có bao nhiêu thịt, nên thợ săn không ai có hứng thú.
Nhưng Trần Minh có hứng thú nha, không thì hắn cũng chỉ có thể ăn mỗi rau dại.
Thế là Trần Minh vui vẻ lội xuống suối bắt cá. Được cái cá rất nhiều, lại dễ bắt do chúng khá dạn dĩ, chỉ tiếc kích cỡ chúng quá nhỏ.
Trần Minh bắt được khá nhiều, hắn dùng lá cây để bọc chúng lại, hái thêm chút rau dại và nấm rồi trở về.
Về đến nhà, Trần Minh tự chuẩn bị bữa tối cho mình. Bữa cơm với cá suối và rau dại cũng không tệ lắm.
Chỉ là lương thực cũng đã sắp hết. Cha hắn đã mất, số tiền ít ỏi cha để lại cũng dùng xong, bởi vậy Trần Minh mới phải lên núi đi săn.
Nhưng buổi đầu tiên đã ra về tay không, nếu cứ như vậy, Trần Minh cũng không còn gì để ăn, không thể nào mà lấy rau dại ăn trừ bữa được.
Ăn cơm xong, Trần Minh ngồi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng hắn cũng có một ý tưởng.
Không săn được gì căn bản là do cây cung dở ẹc của hắn, nó quá tệ. Nếu như có được một cây cung tốt hơn, hắn nhất định có thể săn được con mồi. To thì không nói chứ như thỏ rừng, gà rừng, hắn tự tin làm thịt được.
Vậy tìm đâu ra cây cung tốt hơn?
Dương nhiên là nhà lão Lưu bên cạnh. Lão Lưu kể từ khi vợ con q·ua đ·ời, ngày ngày đều say khướt, đi săn cũng ít, sức khoẻ cũng yếu nên lão sớm đổi lại một cây cung tương đối yếu, đủ để Trần Minh cũng dùng được.
Cho dù Trần Minh có lấy mất, lão cũng có thể làm một cây cung mới, mà lão còn biết ủ rượu, Trần Minh cảm thấy lão hẳn là ở nhà ủ rượu thay vì tiếp tục đi săn, bằng không với tình trạng hiện tại của lão chỉ sợ sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Cùng lắm thì săn được con mồi thì chia sẻ một ít cho lão. "Cứ như vậy!". Trần Minh đã quyết định trong lòng.
Thế là Trần Minh dọn dẹp xong liền rón rén qua bên cạnh nhà lão Lưu. Núp ở ngoài cửa, mắt Trần Minh thăm dò vào bên trong, thấy được lão Lưu vẫn như mọi ngày, đang ngồi một mình uống rượu, vậy nên Trần Minh ngồi núp ngoài cửa chờ đợi.
Tới khi lão Lưu đã uống say mèm, ngủ gục luôn tại chỗ, Trần Minh liền rón rén mở cửa đi vào.
Hắn không khỏi lắc đầu:" Người đã có chút tuổi, lại tối ngày như vậy, đúng là không muốn sống nữa."
Không vội vàng lấy đi cây cung lão Lưu treo ở trên tường, Trần Minh đi vào trong phòng, lấy cái chăn ra đắp lên cho lão. Sau đó, Trần Minh mới hớn hở tháo xuống cây cung của lão treo trên tường.
Trần Minh kéo thử. Tốt, hắn có thể dùng. Thế là Trần Minh cười tươi lấy đi cây cung, tiện thể chôm chỉa luôn bó mũi tên của lão. Khi đi ra, Trần Minh không quên khép lại cánh cửa cho lão.
...
Ngày hôm sau, khi thức dậy, lão Lưu phát hiện cái chăn được đắp trên người, lão hơi ngỡ ngàng.
Ngẩng lên đã thấy cây cung treo trên tường của mình đã không thấy tăm tích. Lão không khỏi lắc đầu. " Ai đi trộm đồ lại còn giúp chủ nhà đắp chăn, hây....!!!"
Không cần đoán lão cũng biết là ai làm.
Là hàng xóm, nó thì mồ côi, lão lại một mình, vốn dĩ lão muốn nuôi dưỡng nó. Nhưng đứa trẻ này rất tự cường, căn bản không cần lão chăm sóc.
Cung đã bị tên nhóc đó lấy đi, lão cũng chỉ đành làm một cây cung mới.
...
Trần Minh có được cung mới liền hớn ha hớn hở lên núi đi săn.
Đương nhiên, có đồ đi săn tốt, con mồi lại không khó kiếm, Trần Minh không thể nào lại tay không mà về.
Đến chiều, Trần Minh mang theo hai con thỏ với một con gà rừng trở về. Giữ lại một con thỏ để ăn, Trần Minh mang theo một con thỏ khác và một con gà rừng ra quán thịt bán.
Trong trấn có một quán thịt, nói chuẩn xác là quán chủ yếu thu mua thịt của thợ săn, sau đó mang vào trong thành lớn bán. Chủ quán họ Vương, tương đối mập mạp, chuẩn hình tượng của một tên gian thương chính hiệu.
Trần Minh trước đó cũng nhiều lần cùng cha hắn mang thú rừng đến đây bán. Cũng biết được giá cả như nào, một con thỏ là năm đồng tiền, một con gà rừng là ba đồng tiền.
Đương nhiên lão Vương chủ quán cũng nhận biết Trần Minh.
Khi thấy Trần Minh đến bán con mồi, biết được cha hắn mới mất, lão còn rất ngạc nhiên. Trong lòng lão thầm nghĩ:" Tên tiểu tử này lấy đâu ra con mồi!". Nhưng lão thấy Trần Minh chỉ đi một mình, lại là đứa trẻ mồ côi liền nảy ra ý định ép giá.
Lão nói với Trần Minh: " Một con thỏ ba đồng tiền, một con gà rừng hai đồng tiền, tổng cộng năm đồng tiền."
Trần Minh nghe thấy thế liền ngạc nhiên, thắc mắc:" Trước kia ta với cha đến bán không phải một con thỏ năm đồng tiền, một con gà rừng ba đồng tiền sao?"
Vương lão béo cũng không thay đổi sắc mặt nói:" Đó là trước kia, bây giờ giá thay đổi rồi, với lại con mồi của ngươi nhỏ và c·hết đã lâu, không còn tươi, chỉ được cái giá đó, bán thì bán, không bán thì mang về."
Trần Minh rõ ràng con mồi của mình cũng không bé, lại vừa mới đi săn về, làm sao con mồi lại c·hết đã lâu, không còn tươi. Rõ ràng là tên mập mạp c·hết tiệt này thấy hắn nhỏ tuổi, lại mồ côi không có chỗ dựa nên bắt nạt hắn, cố tình ép giá hắn.
Nhưng cũng không có cách nào, cả trấn cũng chỉ có quán của lão thu mua con mồi, không bán cho lão, Trần Minh cũng không có tiền mua lương thực, không thể chỉ ăn mỗi thịt đi. Vậy cũng chỉ có thể nhẫn nhịn ăn cái thiệt thòi này.
Thế là Trần Minh cầm theo năm đồng tiền ra về, đằng sau là gương mặt mập mạp tươi cười của lão Vương.
Đi ra cửa, con chó đen lão nuôi còn không ngừng sủa như muốn lao vào đớp một miếng thịt của Trần Minh vậy.
Trần Minh rất là căm tức nhưng cũng chỉ đành nhẫn nhịn. " Các ngươi chờ, gặm một miếng của ta cũng không dễ nuốt như vậy!!!..."
Rời khỏi quán thịt, Trần Minh cầm năm đồng tiền đi mua lương thực, may mắn lần này hắn cũng không bị làm khó dễ giống như khi bán con mồi.
Cứ như vậy, Trần Minh dần quen thuộc với cuộc sống thợ săn. Đi săn trở về sẽ giữ một phần để ăn, một phần đem bán lấy tiền mua lương thực. Hôm nào mà con mồi được nhiều, Trần Minh sẽ đem cho lão Lưu một chút.
...
Cách chương.
0