0
Trước đó, khi vừa mới bắt đầu tu luyện, Trần Minh thấy được cảnh đan điền chủ động hấp thu linh khí để nuôi dưỡng chính nó, hắn đã hiểu lầm, tưởng rằng lượng linh khí đan điền có thể cắn nuốt cũng chỉ có như lúc đó thôi.
Bây giờ Trần Minh mới hiểu được tại sao người ta khi bắt đầu tu luyện phải áp chế lại đan điền, không cho nó cắn nuốt linh khí.
Quá khủng kh·iếp, Trần Minh phát hiện, khi hắn vừa mới thả ra áp chế đan điền không được bao nhiêu thời gian, dưới đáy đan điền của hắn bắt đầu hình thành chín vòng xoáy nhỏ, nó giống như là dưới đáy hồ nước xuất hiện chín cái lỗ hút, và những cái lỗ này bắt đầu hút nước hồ đi vào.
Trần Minh cảm thấy cứ để như vậy, không mất bao nhiêu thời gian thì chín cái lỗ hút này sẽ làm vòng xoáy linh khí của hắn tán loạn.
Trần Minh vội vàng dừng mọi việc lại, bắt đầu tiến hành áp chế lại chín cái vòng xoáy nhỏ đó, nhằm đóng lại những cái miệng tham ăn của đan điền.
Việc này cũng không đơn giản, với lại Trần Minh cũng không định áp chế toàn bộ cả chín cái vòng xoáy. Hắn cảm thấy ý nghĩ của mình là đúng, chỉ là hắn đánh giá sai khả năng cắn nuốt linh khí của đan điền mà thôi.
Dưới sự nỗ lực của Trần Minh, các vòng xoáy lần lượt bị đóng lại.
Cho tới khi chỉ còn lại một cái miệng, nó trực tiếp kết nối với đại vòng xoáy của hắn, khiến cho kết cấu trở nên ổn định.
Lúc này, Trần Minh mới có thể thở phào nhẹ nhõm, xuýt chút nữa thì hắn đã thất bại với sự lầm tưởng của bản thân mình.
Trần Minh chợt phát hiện, với kết cấu ổn định hiện tại của vòng xoáy, hắn căn bản không cần khống chế, đan điền của hắn cũng sẽ từ từ mở rộng, tu vi của hắn cũng sẽ từ từ tăng lên.
Bởi vì chỉ cần vòng xoáy không ngừng vận chuyển, linh khí sẽ không ngừng bị hấp thu đi vào, vòng xoáy cũng sẽ từ từ lớn lên, đan điền sẽ không ngừng bị vòng xoáy căng ra, không ngừng được mở rộng. Trong khi đó, miệng của đan điền sẽ không ngừng hấp thu đi một phần linh khí của vòng xoáy, để nuôi dưỡng chính bản thân nó, đồng thời áp chế vòng xoáy, giữ nó chỉ có thể một chút một tăng lên.
Điều kiện tiên quyết là không đụng đến lượng linh khí bên trong đan điền, nếu như hắn sử dụng linh khí, cân bằng sẽ bị phá vỡ, căn bản sẽ không đạt được hiệu quả như vậy, thậm chí còn có thể gây nguy hiểm, thế nên nếu như cần sử dụng linh khí, việc tự động tu luyện này là cần phải dừng lại.
Chưa kể tự động tu luyện như vậy hiệu quả tăng lên tương đối nhỏ so với việc ngồi tĩnh tâm khống chế, chỉ là có thể liên tục không ngừng tăng lên, vậy đã là vô cùng kỳ diệu rồi.
Để xác minh xem mọi chuyện có đúng như suy nghĩ hay không, Trần Minh bắt đầu buông ra khống chế. Thấy cũng không có vấn đề gì, Trần Minh bắt đầu mở mắt, rồi đứng dậy, sau đó là đi lại quanh phòng. Thấy mọi chuyện đều ổn, Trần Minh bắt đầu những động tác mạnh, nhưng vòng xoáy linh khí vẫn cứ vận chuyển bình thường, đan điền cũng từng xíu một, từng xíu một được mở rộng.
Trần Minh sung sướng phá lên cười.
" Ha ha ha... Tốt quá... Như vậy thì còn gì phải suy nghĩ nữa...ha ha ha..."
Chỉ là đang cười, Trần Minh chợt phát hiện ra có cái gì không đúng!
Một thứ mùi vị thum thủm quanh quẩn chóp mũi của hắn. Trần Minh ra sức ngửi nhằm tìm ra vị trí phát ra thứ mùi đó. Kết quả thì chút nữa bị sặc, bởi thứ mùi đó phát ra từ chính thân thể hắn. Trên người hắn dính đầy chất bẩn, đây có lẽ là kết quả của quá trình tu luyện, thân thể của hắn được linh khí tẩy luyện mà bài thải ra tạp chất. Vừa rồi, khi vận động, hắn cũng nhận ra lực lượng của mình được ra tăng rất lớn.
Trần Minh quyết định tạm dừng việc bế quan ngồi tu luyện lại, dù sao công pháp vẫn đang tự động vận chuyển, hắn định đi ra ngoài xem tình hình một chút, ở đây còn có Tần Phi đang bị trọng thương đâu.
Vì mải tu luyện, hắn đã bỏ quên Tần Phi, hắn cảm giác rất là có lỗi. Mặc dù Trần Minh cảm thấy thời gian mình dùng để tu luyện rất nhanh, cũng chỉ khoảng chừng nhiều nhất là một ngày. Nhưng cho dù là một ngày thì cũng có ba bữa cơm đâu, Tần Phi đang thương nặng như thế, không biết có chịu đựng được hay không.
Chỉ là, khi bước ra khỏi phòng, Trần Minh liền thấy được Tần Phi đang quét dọn nhà cửa, khiến hắn rất là ngạc nhiên.
" Tần đại ca, ngươi đang b·ị t·hương, vì sao còn làm những việc này?"
Tần Phi cũng thấy được Trần Minh đã bế quan đi ra thì rất vui mừng.
" Ha ha, Trần huynh đệ, ngươi đã tu luyện xong rồi à? Ta đã khoẻ hơn nhiều, ngươi không cần lo cho ta."
Nghe thấy Tần Phi bảo đã khoẻ hơn, Trần Minh cũng rất vui mừng.
" Tần đại ca, ngươi nhanh như vậy liền khoẻ lại, thật sự là tốt quá!" Trần Minh còn đang nghĩ, không lẽ là mình cho Tần đại ca ăn dược liệu có ích, bằng không sao chỉ có một ngày liền khoẻ nhanh như vậy.
Tần Phi nghe thế thì nói.
" Cũng không nhanh, hơn một tuần rồi, khôi phục được một chút cũng là bình thường."
Nghe thấy đã hơn một tuần, Trần Minh liền ngớ người, này như thế nào đã hơn một tuần rồi? Có thắc mắc Trần Minh liền hỏi.
" Tần đại ca, ý ngươi nói là thời gian đã trôi qua hơn một tuần rồi sao?"
Tần Phi nghe hỏi cũng ngạc nhiên.
" Ngươi chẳng lẽ không biết? Vậy ngươi nghĩ là thời gian trôi qua bao lâu rồi?"
Trần Minh tỏ ra hơi bối rối trả lời.
" Ta còn nghĩ nhiều lắm chỉ mới qua một ngày đâu!!!!
Nếu thời gian đã qua lâu như vậy, Tần đại ca, ngươi... ngươi mấy ngày nay làm như nào nha? Vì sao không gọi ta, bằng không ngươi đang b·ị t·hương như thế, làm sao mà tự chăm sóc được mình."
Tần Phi nghe thấy câu trả lời của Trần Minh thì rất là cảm động, người này tu luyện chăm chú đến quên cả thời gian, vậy mà còn vẫn suy nghĩ cho mình.
"Ta không có việc gì, mặc dù b·ị t·hương, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng tự chăm sóc cho mình, ngươi cứ yên tâm, vả lại sức khỏe của ta ngày càng tốt, hoạt động bình thường là không có vấn đề gì.
Còn việc không gọi ngươi là vì, việc quấy rầy người khác tu luyện là tối kỵ, điều đó có thể gây ra nguy hiểm cho người tu luyện, hoặc có thể đánh gãy sự đột phá của họ khiến họ trở thành ' kiếm củi ba năm thiêu một giờ ' tất cả công sức trở thành công cốc. Ngươi phải nhớ kỹ điều này, bằng không rất dễ gây thù chuốc oán.
Thêm một điều nữa là việc ngươi tu luyện quá nhập tâm, nên mới cảm giác thời gian trôi qua nhanh hơn ngươi nghĩ, chuyện này đối với ngươi là chuyện tốt, nhưng lần sau nhớ là phải tìm nơi thật an toàn và yên tĩnh mới tu luyện như thế, bằng không rất dễ bị người khác hoặc các yếu tố xung quanh ảnh hưởng tới, phá hỏng ngươi tu luyện."
Trần Minh nghe được Tần Phi chỉ điểm thì lập tức ghi nhớ kỹ, sau đó một mặt cảm kích nói với Tần Phi.
" Cảm tạ Tần đại ca chỉ điểm, ta đã nhớ kỹ... Ừm... Người ta hôi quá, để ta đi tắm rửa một cái, sau đó ta sẽ đi nấu cơm."
Tần Phi cũng gật đầu " ừm " một tiếng, không biết là " ừm " ngươi đi tắm đi, còn là "ừm " thân thể của ngươi hôi quá.
Trần Minh cũng không để ý cái này, hắn vội vàng chạy đi tắm rửa. Xong xuôi, Trần Minh cảm giác thư thái hơn nhiều.
Lúc nấu cơm, Trần Minh thấy đồ ăn cũng không còn nhiều, thế là hắn quyết định, ăn cơm xong sẽ đi kiếm thêm một chút.
Đến lúc ăn cơm, Tần Phi liền hỏi Trần Minh về tiến độ tu luyện.
" Trần huynh đệ, ngươi bế quan hơn một tuần, không biết việc tu luyện có thuận lợi?"
Nghe Tần Phi hỏi, Trần Minh liền dừng lại ăn, trả lời.
" Cũng vẫn thuận lợi, chỉ là còn chưa có đột phá luyện khí một tầng." Trần Minh vừa trả lời, vừa cảm nhận bên trong đan điền, vòng xoáy linh khí không ngừng mở rộng, chỉ là đan điền của hắn cũng chưa mở rộng tới mức gấp hai lần ban đầu, vậy nên cũng chưa tính là đột phá, phải cần một thời gian nữa mới mở rộng tới mức đột phá cảnh giới.
Tần Phi nghe thấy thế thì mỉm cười an ủi.
" Trần huynh đệ ngươi chớ có vội vàng, tu luyện thuận lợi là tốt rồi, tu luyện là tối kỵ vội vàng, người ta có câu 'dục tốc thì bất đạt' nhất là ngươi tu luyện lại là Nạp nguyên quyết.
Vả lại ngươi cũng đừng cảm thấy mình tu luyện chậm, trước kia ta tu luyện, phải mất nửa năm mới đột phá được luyện khí tầng một, tấn cấp luyện khí tầng hai. Mặc dù là vì không có bao nhiêu tài nguyên, cùng với không có thời gian tu luyện, nhưng bù lại ta tu luyện cũng là Nạp nguyên quyết, tốc độ hấp thu linh khí nhanh chóng, chứ tu luyện công pháp khác thì càng chậm. Mà tốc độ tu luyện như vậy mới tính bình thường, trừ khi có tài nguyên tu luyện trồng chất lên."
Trần Minh nghe thế thì lại cảm nhận đan điền của mình, sau đó gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
" Đúng, Tần đại ca, ta cũng không cảm thấy mình tu luyện vậy là chậm!!!"
Tần Phi nghe vậy thì lại nói.
" À mà Trần huynh đệ, ta vẫn là cảm thấy, ngươi vẫn là không nên quá tốn công sức vào việc tu luyện Nạp nguyên quyết này, chờ khi ngươi có một chút tu vi rồi, ngươi hãy đến tu tiên phường thị, tìm một công việc tạp dịch làm để mà kiếm linh thạch. Mặc dù công việc tạp dịch kiếm tiền ít, nhưng phù hợp với thực lực của ngươi. Chờ kiếm đủ linh thạch thì đổi một bộ công pháp khác mà chuyển tu."
Trần Minh vẫn là cảm thấy, Nạp nguyên quyết cũng không tệ, hắn có lẽ sẽ không đổi tu công pháp khác.
Nhưng Trần Minh vẫn gật đầu tỏ ra đồng ý, Trần Minh cũng không muốn Tần Phi cảm thấy mình không thèm để tâm tới ý tốt của hắn.
Chờ một lát cũng không thấy Tần Phi nói gì nữa, Trần Minh liền cùng Tần Phi nói.
" Tần đại ca, thức ăn đã sắp hết, chờ chút ta sẽ ra ngoài kiếm thêm một chút."
Tần Phi cũng không có ý kiến gì, chỉ nhắc nhở hắn ra ngoài nhớ cẩn thận.
...
Cách chương.