0
Trần Minh nhìn lại trong tay ba khối linh thạch, trong lòng cảm thán: " Tu luyện thật sự là tốn kém, chỉ là thiếu một chút liền đột phá, vậy mà phải hao tốn tận hơn năm mươi viên linh thạch.
Đây còn là hắn đi ă·n t·rộm, nếu như người ta tân tân khổ khổ đi kiếm được có mấy viên linh thạch, còn cần dùng để trao đổi đồ vật, không nỡ dùng, thì phải tu luyện tới khi nào mới đột phá. Bảo sao người ta trung niên rồi mà tu vi vẫn là luyện khí mấy tầng... Hây... làm tu sĩ cũng không dễ dàng a..."
Trần Minh bỏ ba khối linh thạch vào một cái túi, rồi nhét vào trong người chứ không treo bên hông như những người khác. Sau đó hắn đứng dậy phủi sạch quần áo, thu dọn hết mọi thứ rồi bước ra khỏi hang.
Trần Minh vác theo vật liệu còn lại của con hổ, bắt đầu tìm đường trở lại Thanh Vân phường thị.
Nói thật, bây giờ hắn cũng không biết nên đi đường nào để quay lại Thanh Vân phường thị.
Trước đó, lúc được nhau cùng con hổ, Trần Minh đã không rõ ràng mình đã chạy đến nơi nào, chỉ biết vẫn còn ở trong khu rừng đó. Chỉ là khu rừng này rộng lớn, cũng không phải khu rừng nhỏ, chỗ trước đó Trần Minh băng qua để đến Thanh Vân phường thị cũng chỉ là một góc của khu rừng mà thôi.
Trần Minh cũng chỉ có thể tìm về vị trí con hổ bị c·hết, sau đó thì lần theo dấu vết còn lại để tìm đường trở về Thanh Vân phường thị.
May mắn, dấu tích để lại rất rõ ràng, chủ yếu vẫn là công lao của con hổ, một đường đuổi theo hắn làm đổ gãy không ít cây cối.
Trần Minh dựa theo những dấu vết này cuối cùng cũng tìm được đường trở lại Thanh Vân phường thị.
Đi vào phường thị, Trần Minh vẫn thấy được cảnh sạp hàng bày bán la liệt hai bên đường, người vẫn đi lại mua bán tấp nập.
Mặc dù bên đường cũng có nơi bày bán, giao dịch vật liệu yêu thú, bày bán bên đường như vậy có lẽ đối với người như Trần Minh mà nói, chính là lợi ích tối ưu. Nhưng Trần Minh cũng không dự định bày bán bên đường.
Trần Minh nhớ lại lúc cha hắn còn sống từng dẫn hắn vào thành bán dược liệu. Lúc đó cha hắn từng dạy: "Mua bán đồ vật, nếu không quen thuộc, tốt nhất đi vào cửa hàng lớn để giao dịch.
Cửa hàng lớn mặc dù gian thương, mua rẻ bán đắt, nhưng cửa hàng lớn càng uy tín chất lượng, bọn họ sẽ không vì một chút lợi nhỏ của ngươi mà từ bỏ uy tín của cửa hàng mình.
Trừ khi đồ ngươi muốn bán rất quý giá, như vậy thì cửa hàng nào cũng không thể tin tưởng, chỉ có thể tin tưởng vào tự thân. Tự thân ngươi có đủ lực lượng bảo vệ món đồ đó, thì mới có thể đem bán, không đủ lực lượng vậy cho dù có đem vứt, cũng không được để người khác biết trong tay ngươi có đồ vật quý trọng, ngươi phải hiểu được đạo lý mang ngọc có tội."
Trần Minh cảm thấy, cha dạy rất là có đạo lý, bởi vậy hắn quyết định mang đống vật liệu này đi cửa hàng lớn bán.
Hắn cũng đã sớm nhắm được mục tiêu, lúc trước đi dạo hắn thấy được trong Thanh Vân phường thị này có một cửa hàng lớn, không khác gì hạc giữa bầy gà.
Trần Minh đứng trước một kiến trúc ba tầng to lớn, chiếm diện tích bằng mấy lần cửa hàng khác, trước cửa treo tấm biển vàng có ghi 'Vạn bảo lâu' ba chữ.
Nhưng trái ngược với kiến trúc to lớn, xa hoa thì lượng người ra vào nơi này lại rất thưa thớt. Trần Minh cũng đoán được nguyên nhân tại sao.
Hắn nhìn xuống thân mình, sau đó lại nhìn lên kiến trúc trước mặt, hắn cùng với đám tán tu ở trong phường thị, cũng không phù hợp với đi địa phương xa hoa này. Cộng với giá cả của Vạn bảo lâu này, chắc chắn cũng không phù hợp với túi tiền của bọn hắn, thì vắng vẻ cũng là điều đương nhiên.
Trần Minh cũng không quá để ý những thứ đó, dù sao hắn là đến bán đồ vật, chỉ cần bọn họ mua, hắn cũng không ngại đi vào, miễn là đừng l·ừa t·iền hắn là được.
Trần Minh đi vào đại sảnh nhưng lại phát hiện cả cái đại sảnh to lớn không một bóng người, đừng nói khách hàng, ngay cả một người tiểu nhị cũng không có, vậy nên Trần Minh liền gọi to.
" Có ai không?"
Vừa gọi xong thì có một người đàn ông trung niên từ bên trong đi ra, khí tức mạnh, vừa cảm nhận một chút, Trần Minh liền có thể đoán được, người này tu vi hơn xa mình.
Thế là Trần Minh liền cung kính chào hỏi.
" Gặp qua tiền bối, ta là đến để bán vật liệu, không biết ngài là?"
Vị tiền bối này cũng không vì tu vi cao hơn Trần Minh mà bày ra cái giá, vẫn luôn giữ nụ cười chức nghiệp trên khuôn mặt, thấy Trần Minh hỏi cũng chỉ nhẹ nhàng trả lời.
" Hoan nghênh quý khách, ta chính là trưởng quỹ của Vạn bảo lâu ở Thanh Vân phường thị, quý khách có thể gọi ta là Trương trưởng quỹ, không biết quý khách là muốn bán thứ gì?"
Nghe thấy lời nói của Trương trưởng quỹ, Trần Minh gương mặt có chút ngượng nghịu, này cũng thật xấu hổ, hắn cảm thấy vật liệu mình bán có chút cấp thấp, giá trị hẳn cũng không cao, vốn tưởng chỉ cần gặp cái tiểu nhị là được, ai ngờ chính là trực tiếp trưởng quỹ đi ra, này có phải hay không dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, làm hắn không cả có ý tứ bày đồ vật ra. Thế là Trần Minh ấp úng nói.
" Này... Cái này... Trương trưởng quỹ, vật liệu của ta có chút... có chút cấp thấp, hẳn là giá trị cũng không cao, cho nên...
... Cho nên, ngài có thể hay không, kêu một cái tiểu nhị đi ra cùng ta giao dịch, phiền toái tiền bối như ngài làm chuyện nhỏ này, ta cảm thấy thật không có ý tứ!!!!"
Trương trưởng quỹ trong lòng rất là buồn bực, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, trên mặt vẫn duy trì chức nghiệp tính mỉm cười.
Trương trưởng quỹ vốn dĩ ở trong Vạn bảo lâu đạt được thành tích tốt, nên mới được đề bạt làm trưởng quỹ, chứ bình thường tu vi như Trương trưởng quỹ vậy, còn chưa đủ tư cách được làm trưởng quỹ. Chỉ là không nghĩ tới lại được điều đến quản lý chi nhánh ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Người ta làm trưởng quỹ ít nhất cũng có dăm ba cái tay chân để sai khiến, còn Trương trưởng quỹ ở đây một cái cũng không có.
Nhưng thực ra trước đây cũng có một cái tiểu nhị để sai khiến, nhưng Vạn bảo lâu ở đây căn bản cũng không mấy khi có khách, lợi nhuận thấp đến đáng thương, căn bản không cả đủ trả thù lao cho tiểu nhị. Vậy nên Trương trưởng quỹ cũng chỉ có thể cho tên kia tiểu nhị nghỉ, tự mình kiêm chức.
Việc này cũng khiến Trương trưởng quỹ chịu không ít chê cười, đường đường là Vạn bảo lâu trưởng quỹ, ngay cả một cái sai vặt cũng không có.
Nhiều khi Trương trưởng quỹ cũng không hiểu, Vạn bảo lâu thành lập cái chi nhánh này làm gì, nếu không phải còn có lương cố định, có lẽ Trương trưởng quỹ cũng phải mưu đường ra khác.
Trương trưởng quỹ mặc dù trong lòng buồn bực, nhưng cũng không cảm thấy Trần Minh là đang trêu chọc mình, vậy nên vẫn từ tốn trả lời Trần Minh.
" Để tiểu hữu chê cười, nơi này cũng chỉ có mình ta một cái, cũng không có tiểu nhị. Tiểu hữu cũng cứ việc yên tâm, Vạn bảo lâu cũng không chê sinh ý lớn nhỏ, chỉ cần thành tâm giao dịch, không phải đến q·uấy r·ối, chúng ta đều rất hoan nghênh."
Trần Minh nghe vậy cũng không có cách nào, chỉ đành đưa ra đống vật liệu trên người yêu hổ.
Trương trưởng quỹ nhìn thấy đống vật liệu yêu thú, sau đó lại nhìn một lượt Trần Minh, cũng không nói gì.
Trần Minh thấy thế có chút lo lắng, này không lẽ là chê quá cấp thấp, nên không muốn thu, vừa rõ ràng còn nói không chê sinh ý lớn nhỏ sao.
Về phần Trương trưởng quỹ thì trong lòng xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ.
Thấy được đồ Trần Minh muốn bán lại là yêu thú vật liệu, Trương trưởng quỹ còn rất bất ngờ, cũng không phải là vì giá trị của nó. Trương trưởng quỹ bất ngờ là vì thấy được trên quần áo của Trần Minh có dính một ít máu, vấn đề này rất kỳ lạ.
Nếu nói con hổ yêu này là do tiểu tử trước mắt g·iết, rất không có khả năng đi. Tiểu tử này là tu vi gì, cũng chỉ là một cái luyện khí một tầng cặn bã, một chút chiến lực cũng không có. Còn con hổ yêu này, Trương trưởng quỹ xem xét vật liệu liền biết là yêu thú nhất giai sơ kỳ đỉnh phong, chính là ngang cấp với tu sĩ luyện khí ba tầng, chiến lực có thể còn mạnh hơn tu sĩ luyện khí ba tầng.
Mà nếu là tiểu tử này g·iết, xem xét dấu vết trên người hắn, thì chính là cũng không cần phải quá chật vật, liền có thể g·iết được con hổ đó. Này chính là điều rất là vô lý.
Nhưng nếu không phải tiểu tử này g·iết, là người khác g·iết cũng rất không có khả năng. Bởi Trương trưởng quỹ vừa nhìn liền biết, tiểu tử này chính là cái tay mơ, không có kinh nghiệm gì.
Nếu là người khác g·iết, chắc chắn sẽ không để một tay mơ như tiểu tử này đi bán đồ vật. Bằng không, chẳng lẽ không sợ tiểu tử này không biết bán, ăn thiệt thòi, kết quả phí công đi săn.
Thế nên Trương trưởng quỹ suy đoán, thực sự chính là tiểu tử này đã g·iết c·hết một đầu yêu hổ nhất giai sơ kỳ đỉnh, mặc dù lão cũng rất khó tin với cái suy đoán này của mình. Nhưng nếu thật như thế, vậy thì tiểu tử trước mắt này không thể khinh thường.
Đang lúc Trần Minh định hỏi rốt cuộc như thế nào thì liền thấy Trương trưởng quỹ nở một nụ cười, Trần Minh cảm thấy nụ cười này của Trương trưởng quỹ có vẻ chân thành hơn lúc trước nhiều.
Chỉ thấy Trương trưởng quỹ lên tiếng: "Vật liệu này của ngươi chính là lấy từ một đầu hổ yêu, tu vi yêu thú nhất giai sơ kỳ đỉnh, giá trị không cao, được cái da lông độ hoàn chỉnh rất tốt, ta có thể thu mua với giá ba mươi khối linh thạch, ngươi xem thế nào?"
Trần Minh nghe thế thì tỏ ra suy tư, hắn cũng không hiểu giá cả, mặc dù hắn cảm thấy bao mươi khối linh thạch cũng không tệ, nhưng hắn vẫn muốn mặc cả một chút, dù sao cũng không mất gì, nếu như được thêm một hai viên, vậy cũng tốt.
" Trương trưởng quỹ... này có thể hay không cho thêm một chút...!!!"
Trương trưởng quỹ rõ ràng Trần Minh cũng không hiểu giá cả thị trường, bằng không cũng không mặc cả như vậy. Ba mươi khối linh thạch đã là Trương trưởng quỹ mua đắt, bởi vì một phần là do khó khăn lắm mới có một khách hàng, một phần là vì ông ta thấy khách hàng này cũng không tầm thường.
Thế là Trương trưởng quỹ tỏ ra là rất bất đắc dĩ, giải thích cho Trần Minh.
" Tiểu hữu, ngươi hẳn là không biết giá thị trường đi? Chỗ tài liệu này của ngươi, cho dù mang ra ngoài đường bày sạp bán, nhiều nhất cũng không được ba mươi khối linh thạch, ta thu mua của ngươi ba mươi khối linh thạch đã là giá cao hơn bình thường. Chủ yếu là vì khó khăn lắm mới có một vị khách ghé qua, bằng không ta cũng chỉ có thể thu mua nhiều nhất là giá hai mươi lăm khối. Vậy mà ngươi còn không hài lòng."
Này thực sự đúng là Trần Minh không biết, nhìn vẻ mặt của Trương trưởng quỹ cũng không giống là giả bộ, thế là hắn cũng chỉ có thể xấu hổ cười, chấp nhận bán đi đống vật liệu với giá ba mươi khối linh thạch.
...
Cách chương.