Nhận lấy ba viên đan dược từ trong tay Trương trưởng quỹ, Trần Minh đang định rời đi thì lại thấy Trương trưởng quỹ hỏi.
" Thế nào, không định mua tỵ độc hoàn sao?
Tỵ độc hoàn cũng không giống giải độc đan, đối phó với chướng khí, khói độc, dùng tỵ độc hoàn càng thích hợp, bằng không ngươi sẽ gặp phiền toái rất lớn, ba viên giải độc đan chỉ sợ ngươi cũng không đủ dùng.
Ngươi không phải có ba mươi viên linh thạch sao, đủ mua một viên tỵ độc hoàn rồi."
Trần Minh nghe thế thì lại cười nịnh nọt.
" Ha ha Trương trưởng quỹ, hay là ngươi cũng miễn phí đưa ta mấy viên tỵ độc hoàn, chờ khi ta trở về, ngươi khấu trừ một thể!!!"
Nghe thấy thế thì Trương trưởng quỹ nghiêm mặt.
" Đã nói nhiều nhất ba viên chính là ba viên, không thể thêm, kể cả là tỵ độc hoàn, ngươi vẫn là bỏ linh thạch ra mà mua."
Trần Minh biết là đã không thể mặc cả được nữa, cũng đành móc linh thạch ra mua một viên tỵ độc hoàn.
Thấy Trần Minh lấy hai mươi viên ra linh thạch trả tiền, Trương trưởng quỹ khuôn mặt cười tủm tỉm nói với Trần Minh.
" Tiểu hữu, ngươi tốt nhất cũng lấy nốt mười viên linh thạch còn lại ra.
Ta nghĩ ngươi là cần xà nhãn quả để tu luyện đi, khả năng ngươi sẽ không mang xà nhãn quả ra bán, nhưng ở trong Hắc vụ đầm lầy cũng không chỉ có xà nhãn quả, ở đó còn một số sản vật khác, ví dụ như thiên linh thảo, loại này giá trị còn cao hơn xà nhãn quả, giá thu mua của chúng ta chính là hai trăm viên linh thạch một gốc.
Ở đây ta có một bản sổ tay, bên trong không chỉ có giới thiệu chi tiết về các loại sản vật của Hắc vụ đầm lầy, mà còn có các thông tin khác nữa, bao gồm bản đồ, các loại nguy hiểm cùng các loại yêu thú sinh sống ở trong khu vực ấy, giá bán chính là mười khối linh thạch.
Người ta nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, ngươi cũng đừng tiếc mười khối linh thạch, nó sẽ giúp ngươi né tránh được nhiều nguy hiểm, đồng thời dễ dàng hơn tìm kiếm được những bảo vật ở nơi đó."
Trần Minh động tâm, dù sao hắn cũng không biết gì về Hắc vụ đầm lầy, đã thế giải độc đan và tỵ độc hoàn của hắn có hạn, không có thời gian để từ từ tìm kiếm.
Vả lại, sau khi thấy được giá cả của một số đồ vật, hắn cảm thấy mười khối linh thạch chính là chân muỗi, không đáng kể.
Thế là Trần Minh lấy ra mười khối linh thạch đổi lấy trong tay Trương trưởng quỹ một quyển sổ vừa nhỏ vừa mỏng.
Mở ra xem xét, đúng như Trương trưởng quỹ nói, thông tin cũng khá đầy đủ, các mặt đều có, còn có thiếu sót gì không, vậy thì phải trải nghiệm mới biết được, lúc đó có khi phát hiện ra thiếu sót, thì cũng không về mà đòi hỏi Trương trưởng quỹ được.
Trần Minh trong lòng cảm thán, thương nhân nào cũng đều như nhau hết, lòng dạ đều hiểm độc cả, may mà hắn nói chỉ có ba mươi viên linh thạch, chứ nếu nói còn ba mươi ba viên chắc cuốn sổ tay này giá sẽ là mười ba viên, đi vào xong, cứ phải vắt sạch mới có thể đi ra a, ...hây...
Trần Minh đi ra ngoài, bối cảnh phía sau là khuôn mặt tươi cười của Trương trưởng quỹ.
Rời khỏi Vạn bảo lâu, Trần Minh cũng không trực tiếp lên đường đi tới Hắc vụ đầm lầy, hắn không phải còn có ba khối linh thạch sao, hắn định ghé qua quán rượu, mua một ít linh tửu. Người tu tiên uống cũng là linh tửu, hắn uống rượu thường bây giờ, đã cảm giác nhạt nhẽo vô vị.
Trần Minh đi vào một quán rượu, cũng không vào bàn ngồi, mà trực tiếp đi qua quầy rượu gặp tiểu nhị.
Tiểu nhị này cũng rất trẻ tuổi, có lẽ chỉ tầm mười bảy, mười tám, thân hình gầy nhỏ, tu vi cũng chỉ có luyện khí một tầng.
Biết được Trần Minh là đến mua rượu, tiểu nhị rất là ngạc nhiên, nhìn kỹ lại Trần Minh. Thấy Trần Minh đúng là rất nhỏ tuổi, so với hắn còn nhỏ, tu vi cũng chỉ là luyện khí một tầng, tiểu nhị liền hỏi lại.
" Ngươi thực sự muốn mua linh tửu?"
Tiểu nhị hỏi như vậy là muốn xác nhận lại, vì bình thường, người như bọn hắn không chỉ trẻ tuổi, lại còn tu vi thấp, kiếm linh thạch rất khó, kiếm được tí nào, không dùng để tu luyện, cũng dùng để mua sắm vật tư cần thiết cho tu luyện, cố gắng nâng cao thực lực, làm gì có ai hoang phí đi mua linh tửu.
Mặc dù trong linh tửu cũng có chứa đựng linh khí, uống đúng là cũng có lợi cho tu luyện, nhưng tác dụng cũng không lớn, cũng chỉ có mấy gã trung niên đã từ bỏ, sa đọa hoặc những người thừa linh thạch mới uống linh tửu.
Trần Minh nghe tiểu nhị hỏi, cũng không phiền lòng, chỉ mỉm cười trả lời.
" Đúng vậy, không biết giá cả thế nào?'
Nghe thấy Trần Minh khẳng định, trong lòng tiểu nhị có chút chua, bởi vì ngay cả hắn, một cái tiểu nhị trong quán rượu cũng chưa được nếm thử linh tửu là cái vị gì đây, cũng chỉ có thể thầm mắng Trần Minh là kẻ sa đọa, không có chí tiến thủ.
Mặc dù trong lòng là như vậy, nhưng tố chất nghề nghiệp không cho phép tiểu nhị thể hiện ra bên ngoài, hắn vẫn phải vui vẻ giới thiệu cho Trần Minh thông tin về linh tửu mà quán bán.
" Trong quán chúng ta có tổng cộng ba loại linh tửu, thứ nhất là dùng bình thường linh gạo ủ chế mà thành, giá cả hai khối linh thạch một cân.
Loại thứ hai sử dụng thanh linh thảo ủ chế mà thành, tên gọi thanh linh ngọc lộ, mỗi cân chính là hai mươi khối linh thạch.
Loại thứ ba được ủ chế từ mười loại linh thảo, linh quả khác nhau, có tác dụng tăng nhanh tốc độ vận chuyển linh khí, bài trừ tạp chất, tên của nó là thập linh tửu, mỗi cân cần một trăm khối linh thạch, loại này bình thường mọi người mua đơn vị bằng chén. Ta nghe nói, ở nơi khác còn có bách linh tửu, thiên linh tửu, so với thập linh tửu càng cao cấp hơn, giá cả thì càng cao khủng kh·iếp."
Trần Minh nghe vậy thì cảm thấy rất hứng thú với loại thập linh tửu này, không biết hương vị thế nào mà còn có cả bản nâng cấp, nhưng trong túi ngượng ngùng a, cũng chỉ đành chấp nhận uống tạm loại rượu rẻ tiền thôi.
Thế là Trần Minh liền đập bàn hô.
" Lấy cho ta loại thứ nhất... ừm... một cân rưỡi, ba khối linh thạch.
Đây, đổ cho ta vào bình này." Trần Minh đưa ra bình đựng rượu của mình.
Tiểu nhị thấy thế, trong lòng kinh thường, lại là một tên tửu quỷ, nhìn là biết trong người chỉ có ba khối linh thạch, hừ... cũng chỉ có thể uống loại rượu rẻ tiền.
Trần Minh nhận lại bình rượu từ trong tay tiểu nhị, lập tức uống thử một ngụm.
Ừm... mặc dù hương vị cũng tàm tạm, nhưng đã tốt hơn rượu bình thường rất nhiều, bên trong còn chứa chút linh khí, coi như là cũng đã không phụ cái tên linh tửu.
Trần Minh treo bình rượu lại bên hông, rồi nghênh ngang rời đi, hắn phớt lờ ánh mắt của tiểu nhị, hắn cho đó là biểu hiện của sự ghen tị.
Trần Minh bước ra khỏi quán rượu, hắn lại lấy bình linh tửu ra uống một ngụm, rồi dựa trên bản đồ trong cuốn sổ tay, lên đường đi đến Hắc vụ đầm lầy.
Thực ra, Trần Minh cũng không cần phải xem bản đồ cũng có thể tìm được đường tới Hắc vụ đầm lầy, bởi vì hắn thấy được con đường dẫn tới đó, thậm chí còn có bia đá để bên cạnh ghi là đường đến Hắc vụ đầm lầy.
Có lẽ là do Hắc vụ đầm lầy chính là một trong những thu nhập chính của tán tu nơi này đi, làm cả đường đi đàng hoàng thì cần gì phải tìm đường.
Trên đường đi, Trần Minh cũng gặp không ít người qua lại trên con đường này, hầu hết bọn họ cũng đi thành nhóm, từ ba đến năm người, cũng có một vài nhóm càng nhiều, tu vi cũng đều không quá cao, nhiều nhất cũng chỉ là luyện khí trung kỳ mà thôi.
Trần Minh đã nhỏ tuổi, lại đi một mình nên cũng rất gây chú ý, chỉ là những người này nhìn Trần Minh một cái, liền quay đi không thèm để ý nữa, căn bản ai cũng xác định, Trần Minh là đi tìm c·hết, căn bản cũng không có cơ hội trở về. Một tiểu tử chưa ráo máu đầu, tu vi thì lót đáy, trên người lại không có thứ gì, đến Hắc vụ đầm lầy không tìm c·hết thì làm được cái gì.
Trần Minh thấy mọi người cũng không ai thèm để ý hắn thì càng vui vẻ, hắn còn sợ mọi người thấy hắn nhỏ tuổi liền muốn nhảy ra ức h·iếp, vậy thì cũng rất phiền toái.
Trần Minh vốn tưởng phải vượt qua hoang dã, không gặp người, khi đó hắn có thể sử dụng Tiêu dao bộ để đi đường, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều, chỉ tiếc trên đường gặp quá nhiều người, cũng không thể để những người này thấy được thủ đoạn của mình được.
Thế nên, Trần Minh cũng chỉ có thể bình thường chạy đi, cũng không thể chạy tốc độ quá nhanh, sợ người khác để ý. Cùng lắm thì hắn cũng chỉ có thể bên trong cơ thể không ngừng vận chuyển linh khí theo vận khí đồ, để cho thân thể càng nhẹ nhàng, chạy đỡ tốn sức hơn.
Chạy cả ngày, buổi tối, Trần Minh cũng không dám nghỉ lại bên đường, mà phải chui vào rừng cây để nghỉ ngơi, mặc dù cũng không thấy ai để ý hắn, nhưng cẩn thận vẫn hơn, ai mà biết được có kẻ nào nổi lên tâm tư với hắn không.
Vừa đi vừa nghỉ, hết ba ngày, Trần Minh mới tới được đích.
Nhìn trước mặt khu rừng lượn lờ sương mù màu đen, Trần Minh biết chắc chắn nơi này bên trong không yên bình.
Trần Minh cũng không do dự bước vào bên trong khu rừng, trước đó hắn cũng không quên lấy ra tỵ độc đan nuốt vào, đồng thời cũng lấy một cái khăn vải, nhúng ướt và bịt lên mặt mũi, đây chính là cách đối phó với độc khí mà tổ tiên hắn truyền lại.
Không khí trong này có chút mùi kỳ lạ, cũng không thanh mát như không khí bên ngoài. Cỏ cây ở đây cũng như là bị sương đen xâm thực, lá cây hầu hết có màu xanh sẫm, một số loại còn có màu tím đen, làm cho cảm giác u ám càng đậm một phần.
Sương đen tràn ngập khiến tầm nhìn cũng chịu cản trở rất lớn, nhiều chỗ sương đen quá dày làm cho tầm nhìn gần như bằng không.
Điều này khiến cho sự nguy hiểm của nơi này càng gia tăng rất nhiều, nó rất thích hợp cho các loại độc hệ yêu thú đánh lén.
Trần Minh sử dụng Tiêu dao bộ, nhanh chóng ghé qua trong rừng, giác quan của hắn luôn tập trung cao độ, đề phòng khỏi bị bất cứ nguy hiểm gì có thể bất ngờ xảy ra.
Lúc này, Trần Minh mới càng cảm thấy, việc tu luyện nhãn thuật là việc quan trọng cỡ nào, nếu như đã sớm tu luyện Tự do nhãn, thì hắn đã không phải lo lắng bị mấy đầu độc vật đánh lén rồi.
Theo như truyền thừa giới thiệu, tu luyện thành công tầng thứ nhất của Tự do nhãn, tức là phần nhập môn, thì hắn không chỉ có thể thị lực tăng cường mạnh mẽ, nhìn xuyên sương mù không có vấn đề gì, thậm chí hắn còn có thể thấy được những nguồn phát ra năng lượng, ví dụ như tu sĩ, yêu thú, linh thạch, linh dược các loại. Chỉ cần mang theo năng lượng và ở trong khoảng cách nhất định, cho dù là hữu hình hay vô hình, hắn đều có thể thấy được.
Dương nhiên, chỉ là cấp độ nhập môn nên loại năng lực này cũng chỉ hữu hạn, nhưng dù vậy, nó chắc chắn có thể giúp hắn tránh né những nguy hiểm tiềm tàng, trong khu rừng đầy sương đen này.
...
Cách chương.
0