Ngày hôm sau, khi đi qua quán thịt, Trần Minh liền nghe thấy tiếng lão Vương mập mạp chửi rủa.
" ...*** *** chúng mày nhá... Chúng mày dám trộm chó của ông.... Chúng mày ăn chó của ông... Ông nguyền rủa cả nhà chúng mày bị cho cắn c·hết ...
Ôi tiểu hắc của ta, mày ngoan như vậy, chúng nó nỡ lòng nào ăn mày.... Lũ khốn kiếp..."
Trần Minh liền đi vào quán thịt,đồng thời mở miệng hỏi thăm.
" Vương thúc... Vương thúc... Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Thấy là Trần Minh, lão mập mạp này liền khóc lóc than thở.
"... Tiểu Minh ngươi tới đó hả... Tiểu hắc của ta mất rồi... Tiểu hắc đáng thương của ta bị chúng nó trộm mất rồi...hic hic hic ..." Vương mập mạp vừa sụt xuỵt vừa kể. "...Hôm qua, sau khi ăn cơm ở nhà ngươi trở về, ta liền định cho nó ăn thì gọi mãi cũng không được. Thế là ta liền đi tìm nhưng không thấy... Chắc chắn là nó đã bị bọn khốn kiếp nào bắt trộm. Nhân lúc ta không có ở đây, chúng nó vào trộm đi tiểu hắc..."
Trần Minh cũng không muốn nghe lão lải nhải nên liền nói.
" Ta nghĩ bọn chúng bắt đi tiểu hắc là cũng có nguyên do."
Nghe thấy Trần Minh nói thế, lão sững người lại, đang định tức giận thì Trần Minh lại nói.
" Vương thúc ngài thử nghĩ xem. Ngài chỉ nuôi có một con tiểu hắc, chúng mới có cơ hội bắt đi tiểu hắc của ngài. Bây giờ nếu ngài nuôi ba, bốn con chó, ai dám bắt trộm chó của ngài. Cho dù chúng nó có bắt được một con, những con khác chẳng lẽ không để cho chúng nó biết thế nào là lễ độ à?"
Nghe thế, mắt lão Vương liền sáng.
" Đúng vậy, ta nhất định phải mua thêm chó về nuôi, ta không tin nuôi một đống chó, chúng nó còn có thể trộm chó của ta, chúng nó mà còn tới, để chúng có đến mà không có về.
Tiểu Minh, ngươi nói rất có lý, để ta vào thành mua thêm một đống chó, xem đứa nào dám đến trộm chó của ông... Hừ...."
Trần Minh nhìn lão rời đi thì cười vui vẻ, trong lòng nghĩ:" Đi đi, đi đi, mua nhiều vào, như vậy thì thỉnh thoảng ta mới mời ngươi ăn thịt cầy được."
Vừa trở về, Trần Minh vừa nghĩ, ăn hết thịt chó thì ăn gì đây, ăn mãi thịt thỏ cũng chán, thịt gà rừng cũng ngon nhưng hơi ít thịt.
Ừm... Nhà lão Trương phía đông trấn có nuôi gà, con trai lão trước thường xuyên bắt nạt hắn, thường mắng hắn là đồ không có mẹ.
Thịt gà nuôi vừa ngon lại nhiều thịt!
...
Cứ như vậy, Trần Minh trải qua ba năm hết sức vừa ý bây giờ hắn đã mười hai tuổi. Mặc dù vẫn còn nhỏ, nhưng Trần Minh đã đi săn rất thuần thục.
Trần Minh đã không còn thỏa mãn với những con thỏ mà hắn đã bắt đầu tiến sâu vào dãy núi để săn những con mồi lớn hơn.
Ngày hôm nay, Trần Minh phát hiện một bầy lợn rừng nhỏ, mặc dù nhỏ nhưng cũng to hơn con thỏ mấy lần rồi. Con mồi dạng này rất phù hợp với Trần Minh, không quá nhỏ, cũng không có gì nguy hiểm.
Trần Minh biết, với khả năng của mình thì hắn chỉ có thể săn được nhiều nhất hai con, còn lại cũng chỉ có thể nhìn chúng chạy thoát.
Trần Minh nhẹ nhàng, lén lút tiến lại gốc cây to gần đó. Hắn giương cung nhắm vào con lợn rừng to nhất. Chỉ có thể săn được một hai đầu thì đương nhiên chọn con to nhất.
" Hiu..." Mũi tên bay ra cắm ngay vào cổ của nó. Không cần xem Trần Minh cũng biết kết quả như thế nào.
Không chần chừ, Trần Minh lại lấy ra mũi tên tiếp theo lắp vào cung. Mà lũ lợn rừng phát hiện bị công kích thì nhanh chóng bỏ chạy.
Trần Minh lập tức bắn ra mũi tên thứ hai. Nó trúng ngay một con lợn đang chuẩn bị bỏ chạy. Bình thường đàn lợn thường bỏ chạy tán loạn, nhưng hôm nay không hiểu vì sao chúng đều tập trung hướng về một phương hướng.
Đã tụ tập một chỗ thì đương nhiên là cơ hội tốt, thế là Trần Minh lại lấy ra một mũi tên nữa, nhanh chóng nhắm vào đàn lợn rồi bắn.
Mặc dù đàn lợn đã chạy tương đối xa, nhưng vì tụ tập một chỗ, mật độ dày khiến mũi tên của Trần Minh vẫn bắn trúng một con lợn. Mặc dù chỉ trúng đùi của nó nhưng cũng đủ để nó xong đời.
" Ha ha ha! Hôm nay thật là may mắn, được ba con này là đủ để trở về rồi!!!!"
Đang vui vẻ đi lên thu hoạch con mồi, Trần Minh chợt nghe thấy tiếng động lạ. Ngẩng đầu lên thì phát hiện khói bụi mù mịt. Mà đằng trước đám khói bụi đó là một con lợn rừng to lớn với răng nanh dữ tợn đang ầm ầm lao tới, đằng sau còn đi theo đám lợn vừa rồi.
" Ối mẹ ơi!!!! Này... Này... Này không phải là mẹ của đám lợn rừng kia chứ?!!!!! To như vậy rồi không phải là đã tách mẹ rồi sao????"
Trần Minh hoảng, đây chính là con vật lớn nhất hắn từng gặp phải. Cũng quá to lớn chứ!!!!
" Phải làm sao bây giờ?"
Con lợn lao tới quá nhanh, Trần Minh cũng không có thời gian suy nghĩ đối sách, vội vàng né ra sau gốc cây to.
Tốc độ con lợn như vậy, chạy là không còn kịp rồi. Chạy thì khẳng định bị nó đuổi theo húc cho một cái tan xương nát thịt. Đối đầu thì càng không phải nói.
Con lợn rừng thấy Trần Minh núp sau gốc cây to thì đột ngột hãm chậm lại.
Trần Minh thấy thế thì thất vọng, những tưởng con lợn rừng này sẽ không có đầu óc trực tiếp thì lao thẳng vào gốc cây đâu.
" Hây... Còn thật sự không ngu ngốc!!!"
Đang cảm thán mất một cơ hội tốt, Trần Minh lại thấy con lợn lao tới, nhưng là vòng qua gốc cây.
Thấy thế Trần Minh cũng chỉ đành vòng quanh gốc cây chạy để né tránh.
May mắn dám lợn con chỉ đứng cách xa nhìn xem, chứ nếu chúng cũng lao tới, có khi Trần Minh liền không có đường chạy. Chúng như đang xem mèo đuổi chuột vậy.
Cứ như vậy Trần Minh sợ mọi chuyện sẽ không ổn, vì con lợn có lẽ thể lực sẽ tốt hơn hắn. Trần Minh vội rút ra cây đao đeo bên hông, vào rừng là phải mang theo cái này, cho dù có phải thợ săn hay không.
Chờ con lợn đuổi tới gần thì Trần Minh liền thưởng cho nó một nhát.
"Ách!!!!"
Trần Minh không nghĩ ra nó còn biết né tránh, thậm chí còn dùng mõm muốn ngoạm mất đao của Trần Minh.
Trần Minh vội vàng thu đao lại, nhưng có cơ hội hắn lại chém một cái. Nếu như chém trúng, mặc dù Trần Minh để ý thấy con lợn rừng này to lớn, da cũng tỷ lệ thuận với độ lớn của nó, rất dày và cứng, chém trúng cũng không làm nó có bao nhiêu thương tích.
Nhưng nhát chém vẫn làm nó đau và dừng lại một chút. Nhân cơ hội Trần Minh vội vàng chạy sang một cái cây to khác. Trần Minh đang cố gắng tìm kiếm địa hình có lợi để lẩn trốn.
Không ngừng trốn, đuổi, Trần Minh đã để lại không ít v·ết t·hương nhỏ trên đầu con lợn. Nhưng điều này không những không giúp ích gì cho Trần Minh mà nó còn làm con lợn rừng này càng không chịu buông tha hắn.
Nhiều lần Trần Minh có ý định leo lên cây để tránh né, nhưng nó đều không cho hắn cơ hội.
Mặc dù vẫn không thoát khỏi được con lợn, nhưng nhiều như vậy nỗ lực cũng khiến hắn và con lợn đã di chuyển tới một vị trí cách khá xa vị trí ban đầu.
Đột nhiên, Trần Minh phát hiện ngọn núi phía trước có một cái khe nhỏ, có lẽ đủ để hắn chui vào, còn con lợn to như vậy chắc chắn là không chui vào được.
Nếu như có thể chạy đến đó có lẽ hắn có thể thoát khỏi cảnh bị con lợn truy đuổi. Mặc dù khả năng cao là sẽ bị con lợn chắn ở bên ngoài. Có khi sẽ phải c·hết đói ở trong khe. Nhưng dù sao đó cũng là một cơ hội.
Chỉ tiếc ngọn núi đó còn cách khá xa, còn thể lực của hắn thì sắp cạn kiệt.
Vấn đề là không phải hắn không chạy nổi đến đó, mà là hắn không chạy nổi con lợn c·hết tiệt này.
Con lợn mặc dù cũng có vẻ mệt, nhưng so với hắn thì còn sung sức chán. Chỉ cần Trần Minh chạy lệch ra một cái là con lợn nó sẽ đuổi theo và húc hắn ngã xuống, rồi nó sẽ h·ành h·ạ hắn như thế nào thì hắn cũng không biết được.
Nhưng khổ nỗi, không chạy qua đó ngay bây giờ, chỉ một hồi nữa thì cho dù con lợn có nhường hắn chạy, hắn cũng không chạy nổi a!!!!!
Thế là Trần Minh quyết định liều một phen, không liều chỉ sợ cũng chỉ còn c·hết một con đường này.
Trần Minh cũng không vội vã, hắn chờ đợi cơ hội, chờ con lợn không để phòng, dù sao cũng đã mệt mỏi, lơ là một chút cũng là chuyện bình thường.
Thấy có cơ hội, Trần Minh dùng sức nhắm vào phần mắt con lợn chém mạnh một đao.
Mặc dù con lợn kịp nhắm mắt lại, nhưng dù sao cũng thiết thiết thực thực trúng một đao gần như toàn lực của Trần Minh, khiến cho nó vô cùng đau đớn, phải dừng lại một chút. Nó không ngừng gào thét thảm thiết để phát tiết sự đau đớn ra ngoài.
Chớp lấy thời cơ, Trần Minh vội vàng bỏ chạy về phía ngọn núi phía trước, vừa chạy còn không ngừng thay đổi đường chạy, cố gắng dùng các gốc cây làm chướng ngại vật, nhằm ngăn cản con lợn lao thẳng vào hắn.
Chỉ là chạy chạy, Trần Minh lại không nghe thấy tiếng thở hồng hộc của con lợn nữa. Bình thường khi chạy, tiếng thở hồng hộc của nó luôn văng vẳng bên tai Trần Minh. Không nghe thấy nữa chẳng lẽ nó đã bỏ qua cho hắn. Không thể nào, nó là sẽ không thể nào bỏ qua cho Trần Minh.
Đột ngột Trần Minh nghe thấy tiếng vật nặng đổ xuống đất. Thế là hắn liền ngoái đầu lại nhìn, phát hiện thứ đổ xuống lại chính là con lợn rừng đó. Mà nguyên nhân con lợn rừng không những không đuổi theo Trần Minh nữa mà lại đổ xuống đó chính là trên đầu nó xuất hiện một lỗ máu, nó đ·ã c·hết.
Lỗ máu này cũng không phải do Trần Minh gây ra. Thế là hắn tò mò quay lại xem xét.
Mặc dù có thể rất nguy hiểm, không phải do con lợn, mà do thứ đã g·iết c·hết con lợn kia. Nhưng Trần Minh cũng không sợ hãi. Trần Minh bây giờ ngay cả con lợn này hắn còn chạy không thoát, huống hồ gì thứ có thể g·iết c·hết con lợn này một cách dễ dàng. Thứ đó muốn g·iết hắn, hắn căn bản chạy không thoát, mà nếu nó không muốn g·iết hắn, vậy hắn việc gì phải sợ hãi.
Chỉ là Trần Minh nhìn ngắm khắp cả cũng không thể tìm ra nguyên nhân gây ra cái lỗ máu đó là gì.
Đột nhiên, có tiếng gió phần phật vang lên. Ngẩng đầu lên, Trần Minh nhìn thấy một màn khiến cả đời này hắn cũng khó quên.
...
Cách chương.
0