Tiêu Dao Tiên Truyện
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Nan Đề
"Nhưng ít ra là huynh đã có thể tu tiên, có hy vọng trường sinh bất tử, tự do tiêu dao. Nhất định là cả gia đình chúng ta đều sẽ như vậy..." Hắn nói đến đây, nhớ đến người cha đã khuất của mình, tiếng nói chợt im bặt.
"Cái gì? Chính là huynh?" Lục Vân Hi ngạc nhiên thốt lên khiến Lục Thần phải vội vàng bịt miệng nàng lại.
"Còn lẽ nào nữa!" Lục Thần mắt sáng lên. "Để huynh thử vận lại linh lực, muội hãy đồng ý cho linh lực trong người di chuyển xem thế nào."
"Nói nhỏ thôi. Không phải là ta, muội nghĩ tu vi và kinh thần của bản thân tự nhiên mà có?"
Chỉ thấy hắn ta truyền linh lực vào xem xét, rồi ném qua cho 1 tên đệ tử bên cạnh ghi chép, rồi lại quay qua đánh giá Lục Vân Hi.
"Thật thú vị! Thế này ta đỡ phải học nhiều, để dành hết cho muội học để ta hưởng ké. Hắc Hắc."
"Hừ, huynh hứa với muội cùng gia nhập tu tiên tông môn rồi cuối cùng lại để muội phải vào đó 1 mình." Lục Vân Hi lại hờn dỗi.
"Ta có thể dẫn khí nhập thể, tuần hoàn chu thiên, nhưng không thể tích trữ linh lực a!" Lục Thần chán nản nói.
"A, có lẽ nào..." Lục Thần tâm niệm vừa động, thay vì sử dụng toàn bộ linh lực, hắn chỉ lấy ra 1 nửa. Ngay lập tức Lục Vân Hi cảm thấy tu vi bản thân đã trở lại, dù chỉ còn được 1 nửa lúc ban đầu, nhưng có linh lực giúp nàng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
"Muội nói kể cũng đúng, cái lợi ở đây có thể thấy nhiều hơn cái hại, lo lắng cũng chẳng để làm gì. Ngược lại chúng ta nên trù tính việc gia nhập tông môn cho muội đẻ mọi chuyện được suôn sẻ." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng quay sang ngạc nhiên nhìn anh trai.
"Không phải huynh nói với muội là đã tu luyện thành công hay sao?"
Đang khi mọi người nghĩ rằng trong số những người kiểm trắc linh căn đều sẽ không có ai có, thì chiếc luân bàn phía tay phải của họ đột nhiên hiện lên một góc ánh sáng màu xám. Bàn tay của Lục Vân Hi đầu tiên được bao phủ bởi ánh sáng, sau đó cả người nàng đều bị bao bọc bởi một màu xám âm u.
Tử Tinh Vân cũng ngạc nhiên nhìn tới, không phải bởi vì sự tích của nàng, mà do linh căn của nàng rất đặc biệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đúng rồi. Hôm trước ta hỏi muội kỹ càng khi nào tốc độ tu luyên tăng tốc, cơ bản là giống y hệt với thời gian ta dẫn khí nhập thể. Thậm chí không ít lần ta muốn vận dụng linh lực mà lực bất tòng tâm, ngoài việc thoát thai hoán cốt, cơ thể mạnh mẽ, linh động như của 1 thể tu thì không còn gì khác."
"Ài, chính bản thân của huynh còn không hiểu được khả năng đặc biệt của bản thân, trong đầu chỉ có hướng dẫn sử dụng mà không có các thông tin liên quan đến các tác dụng còn lại và ảnh hưởng của nó sau này." Lục Thần vẻ mặt khổ sở.
"Có lo lắng cũng không tác dụng gì, muội thấy nó cũng là ưu điểm. 2 người có thể tâm linh tương thông, sau này dù xa nhau thì vẫn có thể nắm bắt được tình hình đối phương. Tốc độ tu luyện thì nhanh chóng, có thể chia sẻ cả tu vi, kinh nghiệm lẫn kỹ năng. Có lẽ điều duy nhất phiền phức là sau này cả 2 đều gặp phải cường địch cùng 1 lúc thì không biết cần phân phối sao cho việc đối địch được hiệu quả."
Chỉ thấy Lục Thần nhìn nàng mà lắc đầu, ra hiệu đừng làm trái lời đối phương, dù ánh mắt của hắn có chút buồn và thất lạc.
"Thật sao? Thảo nào muội lại thấy không đâu tự nhiên có linh lực hội tụ bên trong khí hải, nó lại không hề có chút xung đột nào với linh lực của muội, thậm chí còn biến thành 1 dòng xoáy linh lực giúp gia tăng tốc độ luân chuyển chu thiên linh khí trong người."
"Dạ, đây là của vãn bối." Lục Vân Hi vội vàng lấy ra tấm mộc bài đăng ký thông tin mà Thường Thắng 2 tay đưa cho Tử Tinh Vân.
"Nhưng còn anh trai của vãn bối..." Lục Vân Hi chần chừ nhìn về phía anh trai.
"Đương nhiên là thấy rồi, rõ ràng là đằng khác." Lục Vân Hi trả lời. Là 1 tu tiên giả, nàng có thể cảm nhận rõ nhất từng chút thay đổi xung quanh. Lục Thần trở lên cao lớn khôi ngô sau đêm hôm trước, giờ đã khoảng 1m85, thân hình thon dài rắn chắc, ánh mắt sáng, sắc, có thần, không khác lúc nàng mới trở thành tu tiên giả là mấy. Cũng vì vậy mà Lục Vân Hi tin tưởnglời anh trai mình nói là tu luyện được mà không chút nghi ngờ.
"Đúng vậy! Ta còn tưởng bản thân thực sự có linh căn đâu!" Lục Thần 2 lông mày nhíu chặt, chợt lại nhìn lấy mẹ mình, rồi quay sang nói nhỏ với em gái, kéo qua phòng của cậu nói chuyện, hắn quyết định nói cho nàng biết tất cả.
"Sao kỳ lạ vậy?" Lục Vân Hi khó hiểu. "Linh căn của huynh hôm nay cũng không kiểm trắc ra được luôn. Theo lý, phải có linh căn mới có thể có được khí cảm, dẫn khí nhập thể a!"
"Muội còn tưởng do chính mình thông minh tài giỏi bẩm sinh đâu. Nghĩ lại cũng thấy bất hợp lý thật." Lục Vân Hi lẩm bẩm, vẻ suy tư.
"Đúng như huynh dự đoán, tu vi của chúng ta có thể phân chia cho nhau. Điều đó chứng tỏ là khi huynh tu luyện thì tương đương với 2 người cùng đang hấp thu linh khí, tăng tiến tu vi cho muội, nó giúp tu vi của muội tăng nhanh hơn trước nhiều." Lục Thần háo hức thích thú vì phát hiện ra điểm cốt yếu trong đây.
"Ngươi có gì muốn tâm sự hay bàn giao với gia đình thì làm cho xong. Ngày kia ra đây tập hợp, chúng ta sẽ tiến vào sơn môn." Tử Tinh Vân lên tiếng nhắc nhở.
"Âm linh căn, chân cấp!" điều đó có nghĩa nàng có thể tận dụng tối đa sức mạnh của Âm lực, thậm chí còn có tăng phúc!" Tử Tinh Vân lẩm bẩm. "Đã lâu rồi tu tiên giới chưa gặp được ai có Âm linh căn thuần khiết như này!"
"Ta biết sao được a?" Lục Thần cười khổ. "Muội có thấy ta cao to đẹp trai trắng trẻo hơn trước không?"
"1 nửa tu vi của muội trở lại rồi!" Lục Vân Hi thốt lên vui vẻ.
"Ca, tại sao nói dối ta?" Về tới phòng, Lục Vân Hi giận dỗi nói.
Chẳng mấy chốc sự tích 2 hôm trước của Lục Vân Hi đã được mọi người xung quanh biết tới.
"Nàng có chút đặc biệt, bởi vì..." Một tên tu sĩ ghé tai người vừa hỏi mà kể gì đó.
"Thú vị a! Linh căn của nàng thậm chí còn không phải loại bình thường."
"Haha, trong trạng thái này ngược lại ta lại biết được hết tất cả các thuật pháp mà muội đã biết. Ồ, cả kinh thần nữa này!" Chỉ thấy hắn cong môi thổi sáo, một sức mạnh vô hình nào đó khiến cửa phòng mở toang.
"Lần này cho huynh ghi nợ, sau này sổ sách tính dần."
Thấy vậy, nàng đành tiến về phía Tử Tinh Vân.
"Ta không biết a! Ta không hiểu tại sao mọi chuyện lại như vậy." Lục Thần tiếc nuối lắc đầu. Hắn không thể cho em gái biết bản thân đã từng giúp cô bé với tạo hóa chúc phúc, nên có thể đây chính là hậu quả hắn phải gánh chịu. Lục Vân Hi có thể sẽ không chấp nhận nổi sự thật này, là linh căn, tu vi, thậm chí là khả năng đặc biệt của cô bé đều là do cậu giúp đỡ, và vì vậy cậu không thể tu tiên?
Thời gian 10 giây kết thúc, đám người tham gia kiểm tra linh căn ai nấy đều buồn và thất vọng. Chỉ trừ có Lục Vân Hi vẫn còn đang được bao bọc trong màn ánh sáng xám âm u.
"Thôi kệ đi. huynh bảo sau này còn có thể chúc phúc người khác, biết đâu sau này huynh có thể tập hợp ưu điểm của trăm nhà, con đường tu tiên cũng bớt trắc trở. So với sự bất tiện thì nó không là gì cả."
"Ngươi có lệnh bài tán tu?"
"Là nàng! Nhất kích tiêu hồn, bạch y thiếu nữ!"
"Cô bé, mau lại đây ghi danh." Tử Tinh Vân chăm chú nhìn nàng, vẫy tay gọi lại.
"Đúng vậy! Đây chính là 1 cái nan đề a!" Lục Thần suy tư.
"Ai mà ngờ được, huynh tu luyện được mà bản thân lại không có linh căn a!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn Lục Vân Hi lúc này lại biến sắc, bởi nàng cảm thấy tu vi của bản thân bỗng dưng mất sạch, cảm giác thật là khó chịu và hụt hẫng.
"Linh quốc tán tu Lục Vân Hi, 13 tuổi. Ngươi tư chất không tồi, nhưng tu vi chưa đủ. Nên ngươi gia nhập Nam Thiên tông cần bắt đầu từ tạp dịch đệ tử. Khi nào tu luyện tới luyện khí trung kỳ mới có thể tấn thăng ngoại môn đệ tử, nhận được đãi ngộ tốt hơn."
30 người chia nhau nhau đi về 3 phía luân bàn, trước sự chứng kiến của vô số người phía dưới, Lục Thần và em gái vẫn đứng cạnh nhau, cùng đưa tay chạm vào đó.
"Ta nghi ngờ chính linh khí bản thân hấp thu chuyển hóa lại được chuyển hết sang cho muội, nên từ hôm trước tốc độ tu luyện của muội mới đột ngột tăng tốc lên nhanh như vậy." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Muội cũng tự nhiên biết cả Nhược Thủy Quyết, chính là môn công pháp hôm trước huynh mua đúng không?"
"Cô bé đó? Ta nhìn thấy quen a!"
"Cái đó cũng khó nói. Vì muội không cảm nhận được bản thân có thể sử dụng được "tạo hóa chúc phúc" của huynh. Thật khó hiểu?"
Trái ngược với sự ngạc nhiên và khó tin của mọi người, Lục Thần lại còn có phần thất lạc. Vị trí luân bàn hắn chạm vào không hề có chút phản ứng. Lục Vân Hi càng chói sáng, lòng của hắn lại càng trĩu nặng.
"Ồ, có người có linh căn!" Đám người đứng phía dưới ồn ào nghị luận.
"Trời đất! Lúc đó muội đang tu luyện đột nhiên thấy linh lực trong người ba động giống như có 1 lực lượng vô hình nào đó đang hỏi xem nó đi được không, muội liền nghĩ là "không, không đi đâu hết" thế là nói im lặng lại luôn, mấy lần đều vậy. Lẽ nào..." Lục Vân Hi sửng sốt.
"Tên nghe hay đó, nàng có gì nổi tiếng sao?"
"Đúng vậy! Hẳn là chúng ta tâm linh tương thông. Nhưng đến cả kỹ năng, kinh nghiệm lẫn thiên phú cũng có thể chia sẻ như này, không biết có tai họa ngầm nào không?" Lục Thần chợt hiện vẻ lo lắng.
"Ca, tu vi của muội bị mất."
Lục Vân Hi như hiểu được suy nghĩ của anh trai, mặt nàng cúi gằm xuống, khóe mắt cay cay, 2 bàn tay nắm chặt. Nàng thề có 1 ngày sẽ để cho gia đình của mình 1 lần nữa được đoàn tụ với nhau, không thiếu 1 ai cả...
"Là ai thế kia?"
"Phải vậy thôi chứ biết sao giờ? Không có linh căn huynh còn không thể vào làm đệ tử tạp dịch, nói gì đến việc trở thành đệ Nam Thiên tông cùng muội." Lục Thần vẻ mặt sầu khổ, cười trừ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 9: Nan Đề
"Vâng, thưa tiền bối." Lục Vân Hi gật đầu đáp ứng. 3 người theo lối nhỏ dành cho người ở có phòng ở trong phường thị mà đi trở lại.
"Dạ vâng, vãn bối biết rõ!" Lục Vân Hi đáp lời, rồi nàng kéo anh trai và mẹ sang 1 bên.
...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.