Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 137: Miệng lưỡi nữ nhi ta đúng là sắc bén

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Miệng lưỡi nữ nhi ta đúng là sắc bén


“Dưỡng phụ mẫu của con họ Tạ, là thương nhân kinh doanh gạo ở bến tàu Sa Loan thuộc Tầm Châu.

Mấy câu hỏi này đều không ngoài dự đoán của nàng.

Muốn được gần gũi với phụ thân như hồi còn nhỏ, dần dần trở thành một điều xa vời.

“Hoặc là, phụ thân tự mình xử lý tất cả việc của con.”

“Có một số chuyện, phụ thân đã không muốn biết, thì Con cũng không cần nói ra.”

Sau đó ông nghiêm mặt hỏi:

Lục Gia khựng lại, sau đó thẳng lưng, nghiêm túc đáp: “Là nữ nhi không muốn phụ thân rơi vào thế khó xử.”

“Lẽ nào còn mong ta khen con?” Lục Giai ngước mắt, “Vừa nhìn thấy ta đã bỏ chạy, con coi cha mình là quỷ dọa người à?”

Còn sống là đủ, chuyện khác không cần quan tâm nữa sao?

Nữ nhi không muốn khiến phụ mẫu bất hòa đâu.”

Nói xong, nàng liền giống như khi còn nhỏ, lắc lắc cánh tay của ông.

“Ngoài ra, chỉ cần phụ thân có thể hành xử công bằng, không thiên vị ai, thì con đã mãn nguyện rồi.”

“Người bên cạnh con đều là những người đáng tin cậy, làm việc thỏa đáng.

Lục Giai dừng chân, chậm rãi nói: “Bài vị của mẫu thân con vẫn còn đặt trong từ đường Lục gia.

Cho dù ngài là cha con, đột nhiên xuất hiện, con cũng thấy sợ hãi.”

“Mẫu thân nuôi và đệ đệ của con đã đến kinh thành.

Nhưng khi đối phương trực tiếp đến mức này, ngay cả sự ngượng ngùng cũng trở nên dư thừa.

Nàng ho khẽ: “Vì con không dám về, con sợ phụ thân không nhận con.

Lục Gia giãy ra: “Con không về!”

Lục Gia nghiêm túc phản bác: “Cữu là huynh trưởng ruột của mẫu thân con, là người thân duy nhất còn lại của con bên nhà ngoại.

“Xì!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Con chỉ sống ở đó năm năm, trong khi người khác đã sống hơn mười năm.”

Lục Giai liếc nàng một cái: “Mười một năm không gặp, miệng lưỡi càng lúc càng sắc bén.

“Nếu phụ thân đồng ý, con có thể tự mình lo liệu mọi chuyện của bản thân.”

“Ai đã chăm sóc con?”

Lâu dần, nàng cũng chẳng còn phí công vô ích nữa.

“Hôm đó ở Hà Nhĩ Lâu, con cố ý đến tìm ta đúng không?

“Từ khi hắn còn mặc khố, ta đã quen hắn rồi.

Nếu ngay cả phụ thân nàng cũng không muốn hỏi, vậy một nữ nhi như nàng cần gì phải bận lòng?

Nói xong, nàng nghiêm túc nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Giai hừ lạnh một tiếng.

“Phụ thân phải cẩn thận đấy, dù sao bà ấy cũng là nghĩa nữ của Nghiêm các lão, thân phận cao quý, không thể đắc tội được đâu.”

Lục Giai bình tĩnh đáp: “Còn sống trở về là tốt rồi.”

Dưới ánh mặt trời, đôi mắt Lục Giai tối sầm lại.

Sau đó, ông vươn tay túm lấy cổ tay nàng: “Về nhà.”

Chẳng trách quan lộ thuận lợi, thăng tiến như diều gặp gió!

Nhưng sau khi dưỡng phụ mất, dưỡng mẫu bị họ hàng ức h**p, không còn cách nào khác, mới quyết định đưa con về tìm thân nhân.”

Bao năm qua, Tạ mẫu đối đãi với con chẳng khác nào ruột thịt.

Lục Gia trợn mắt: “Đừng xem con như trẻ con mà đùa giỡn! (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nếu vậy, chẳng thà con không trở về còn hơn.”

“Phụ thân phải hứa với con, không cho phép bất cứ ai giam cầm tự do của con.”

“Dù hắn có tình cờ tìm được con, thì với cái tính xấu xa của hắn, chưa chắc đã chịu đoái hoài đến con.”

Nay bọn họ đưa con về kinh, vì lo lắng cho con mà quyết định lưu lại nơi đất khách quê người này.”

Ngài cứ để con ở bên ngoài tự sinh tự diệt đi!”

Ông ta vậy mà còn lôi mẹ nàng ra làm lý do ép nàng về nhà!

Lục Giai cười khẽ.

“Hôm nay phụ thân đến đây, chắc phu nhân không biết đâu nhỉ?

Lục Gia là người đã từng trải qua sinh tử, trên đời này chẳng có tình huống nào mà nàng không thể đối mặt.

Lục Giai nhìn nàng chăm chú một lúc lâu, sống lưng thẳng tắp cũng dần thả lỏng: “Nếu người bên cạnh con đáng tin cậy, vậy con tự lo liệu cũng được.”

Nhưng cữu cữu dù sao cũng là cậu của con, nhất định sẽ nhận con.”

Một người đã c·h·ế·t lại trở về quấy rối cuộc sống của các người, thật là xui xẻo mà.

Hai cha con có khoảng cách, gặp lại nhau sau nhiều năm lẽ ra phải thấy ngượng ngùng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Là cữu cữu sai con nói vậy, hay chính con nghĩ ra?”

“Nếu con nhớ rõ thân phận của mình, vậy tại sao đến bây giờ mới xuất hiện?

Ông đã có lòng tốt tìm được con, tại sao phụ thân lại quay ra trách mắng ông ấy?”

Sao ngài không hỏi thử, năm đó con bị thất lạc như thế nào?”

Lục Gia thở dài, tiếp tục nói:

Có lúc Lục Gia chủ động tìm ông, nhưng thường chưa nói được mấy câu, thì hoặc là Tưởng thị xuất hiện, hoặc là Lục Anh bước vào chen ngang.

Nàng chớp mắt, cười nhẹ: “Nghe qua có vẻ giống như đang chê con vậy.”

Chỉ là, cũng giống như kiếp trước, ông vẫn không hỏi đến câu quan trọng nhất.

Sau khi trở về, Con sẽ là con gái của nguyên phối, còn bà ta là kế mẫu.”

Nàng diễn một màn thê lương đầy đủ, nhưng Lục Giai lại không hề đi theo kịch bản của nàng, mà vẫn tiếp tục truy vấn Trình Văn Huệ:

Lục Gia lạnh nhạt nói: “Cứ tưởng rằng con thật sự đã c·h·ế·t rồi đúng không?

“Phụ thân là quan to bận rộn, công việc bộn bề, chắc chắn sẽ giao Con cho bà ta quản lý.”

“Tên cữu cữu này của con là kẻ bạc tình vô nghĩa, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, con cho rằng hắn đột nhiên đi tìm con là vì tình thân sao?”

Lục Giai hừ lạnh một tiếng.

Dù trong lòng còn nhiều uất ức, nhưng muốn có cuộc sống dễ dàng hơn trong tương lai, thì nhất định phải cải thiện mối quan hệ.

Lục Gia nghiến răng, xoa cổ tay, tức tối nghĩ:Cha ta quả nhiên thủ đoạn lợi hại!

Những năm qua con ở Tầm Châu sao?”

Lục Giai nhìn nàng với ánh mắt phức tạp.

Lục Gia bèn nghiêng đầu, chớp mắt nhìn ông:

Con sắp mười sáu tuổi rồi!”

Lục Gia nhịn không được, khẽ đảo mắt đầy vẻ mỉa mai.

“Về tình về lý, con đều phải chăm sóc họ.”

Lục Giai hít sâu một hơi: “Còn gì nữa không?”

“Tạ ơn phụ thân!” Lục Gia cong môi cười, “Nhưng con còn một chuyện nữa.”

Hôm đó tại sao không nói thẳng với ta?”

Nàng vẫn cần tranh thủ sự ủng hộ từ người cha này.


Nếu để bà ấy biết, có trách phụ thân không?”

Lục Gia thực sự bị phụ thân mình làm cho á khẩu.

“Nhưng hiện tại, nữ chủ nhân của Lục gia là kế thất của phụ thân.

Lục Gia còn đang suy nghĩ xem ý tứ trong câu này là gì, thì ông đã hỏi tiếp.

Nàng dứt khoát bỏ qua vấn đề này, đơn giản trình bày sơ lược về thân thế của mình:

“Vậy tại sao không về thẳng nhà, mà lại đến Trình phủ trước?”

Bất kể thế nào, nàng cũng chẳng còn hứng thú đào bới quá khứ.

“Cũng không đến mức đó,” Lục Gia thở dài, “Chẳng qua con chỉ là một nữ nhi quê mùa, chưa từng gặp quan lớn.

Những năm qua, họ coi con như con gái ruột.

Từ trước đến nay, ngoài con ra, chưa có ai dắt mũi được hắn cả.”

Kiếp trước, sau khi về nhà, Lục Giai chỉ xúc động trong ngày đầu tiên gặp lại nàng, nhưng hôm sau đã lập tức đổi thái độ, giao nàng cho Tưởng thị.

Nàng trừng mắt nhìn ông: “Muốn con trở về cũng được, nhưng con có điều kiện!”

Lục Gia im lặng một lát, sau đó cười nhẹ:

“Tóm lại, con không muốn để bất kỳ ai nhúng tay vào cuộc sống của con.”

Lục Giai nhíu mày nhìn nàng.

Chương 137: Miệng lưỡi nữ nhi ta đúng là sắc bén

Có ý gì?

“Quả nhiên là Tầm Châu.”

“Hay là phụ thân về trước đi?

Con là nữ nhi duy nhất của nàng, nếu không về nhà, vậy tức là bất hiếu.”

“Con rời nhà đã lâu, phủ Thượng thư sớm đã khác xưa.

Lục Gia bồi thêm một câu: “Dù sao phủ Thượng thư cũng đã sớm xem như con đã c·h·ế·t.

“Ta cứ tưởng rằng, ta thật sự đã nghĩ rằng…”

“Cho nên, dù con có về Lục phủ, con cũng phải thường xuyên lui tới thăm dưỡng mẫu.”

“Nhưng bà ta không phải mẹ ruột của con, nghĩ đến việc mỗi ngày đều phải sống dưới sự quản thúc của bà ta, cha cảm thấy Con có vui vẻ nổi không?”

Suốt một thời gian dài sau đó, hai cha con rất ít khi có cơ hội ngồi xuống nói chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Con trở về là để phụng dưỡng cha, chứ không phải để tìm phiền phức.”

Không biết ông thật sự buông bỏ, hay là sớm đã biết tất cả, nhưng lại chẳng muốn truy cứu!

“Con sợ rằng sau khi quay về, rõ ràng là về nhà của chính mình, nhưng lại giống như kẻ ở nhờ vậy.”

Cho đến khi nàng c·h·ế·t đi, sự giao tiếp giữa hai cha con vẫn chỉ giới hạn trong những lúc thật sự cần thiết.

“Nói đi.” Lục Giai khoanh tay, giọng điệu lười biếng: “Con muốn trăng, hay muốn sao?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Miệng lưỡi nữ nhi ta đúng là sắc bén