Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Thanh Đồng Tuệ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 306: Vừa Ngu Ngốc Lại Vừa Xấu Xa
Trong khi sắc mặt của Nghiêm phu nhân lại càng u ám.
Chẳng lẽ tẩu cho rằng phụ thân và mẫu thân không thể làm gì được tẩu sao?”
Kết quả cuối cùng là chọc giận Thẩm gia, mà chuyện này không thể chỉ bằng một câu “sai lầm” mà hóa giải cơn giận của bọn họ được.
Họ có thể dễ dàng nghe lời tỷ ấy xúi giục ư?”
Nàng ta cắn mạnh đầu lưỡi, vội vàng ngừng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghiêm phu nhân hít sâu một hơi, thu lại tâm tình, rồi cất bước ra ngoài: “Tới hoa sảnh!”
Nàng ta dựa vào cái gì mà vẫn có thể giữ được mạng mình?
Hiện tại, người nhà Thẩm gia đã tìm đến cửa, đang đứng ngay bên ngoài.
Cận thị không nói nổi nữa.
“Đồ ngu xuẩn, xem ngươi đã gây ra chuyện tốt gì đây!
Đến lúc đó, phụ thân truy cứu trách nhiệm, đại tẩu có gánh vác nổi không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghiêm phu nhân ngẩng đầu, nghiêm giọng ra lệnh: “Truyền hết đám hạ nhân đi theo đại thiếu phu nhân vào đạo quán hôm nay đến viện này, tách ra thẩm vấn!
Nghiêm phu nhân nghiêm giọng khiển trách Lục Anh.
“Nếu để phụ thân biết được, mọi công sức của phụ thân và đại ca ắt hẳn sẽ đổ sông đổ bể.
Lời “hưu” này vừa nói ra, cả Nghiêm phu nhân lẫn Cận thị đều khẽ rung động.
Nếu không phải do ngươi bày ra chủ ý này, làm sao Lục Gia lại có cơ hội kích động người khác?
Mẫu thân!…”
“Chứ không phải ở đây trốn tránh trách nhiệm, một mực nhắm vào tỷ tỷ.”
“Mẫu thân!
Thừa nhận nhằm vào Lục Gia thì cùng lắm cũng chỉ bị mắng là hồ đồ.
“Cho dù tỷ ấy thực sự có ý nghĩ đó, tỷ ấy có bản lĩnh này sao?
Ta có bất bình cũng là chuyện đương nhiên.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghiêm gia tuyệt đối không tha cho nàng ta!
“Mẫu thân!” Giọng Cận thị vỡ òa: “Nhi tức cũng hiểu rõ đạo lý này, cho nên chưa từng có ý định nhắm vào Lục Gia!
Dù Cận thị có một nhóm người trung thành với mình, nhưng nếu Nghiêm phu nhân thực sự ra tay, ai có thể chống lại được?
Nghe xong, sắc mặt Nghiêm phu nhân sa sầm, siết chặt hàm răng, rồi lập tức quay đầu trừng Cận thị đang quỳ dưới đất:
Người sáng suốt đều nghe ra trong lời nói của Lục Anh mang theo ý châm chọc.
Nghiêm gia vốn coi Thẩm gia là cái gai trong mắt, hận không thể giẫm bẹp xuống, vậy mà giờ đây, Thẩm gia lại ép Nghiêm Thuật cùng phu nhân hắn phải đích thân tới xin lỗi!
Nhi tức có lỗi, nhưng những chuyện sau đó không hề liên quan đến nhi tức, xin mẫu thân xét rõ!”
Lục Anh bình tĩnh đáp: “Ta mong thiên hạ đại loạn làm gì chứ?”
Lúc này, Cận thị thật sự hoảng loạn, quỳ bò lên trước, khẩn cầu: “Mẫu thân tha tội!”
Nếu có điều gì thất lễ, mong mẫu thân đừng trách phạt.
Nghiêm phu nhân cũng không khỏi quay sang nhìn Cận thị.
Cận thị hoảng loạn, vội bám lấy vạt áo Nghiêm phu nhân, cầu xin: “Mẫu thân tha mạng!”
“Nhị công tử Thẩm gia không chịu nhận lời xin lỗi của đại công tử, nói rằng đại thiếu phu nhân ức h**p phu nhân nhà họ, giẫm đạp không chỉ là mặt mũi của phu nhân, mà còn là thể diện của phủ Thái úy, hơn nữa còn là hoàng ân ban hôn của bệ hạ!
Đám bà tử lập tức xông lên, mạnh mẽ kéo Cận thị rời khỏi phòng.
“Nhi tức bái kiến mẫu thân…”
“Rõ ràng là có sắp đặt từ trước, vậy mà đại tẩu vẫn còn ra sức chối cãi.
Chát!
Đến nước này, Cận thị vẫn chưa bị giao ra để xoa dịu cơn giận của Thẩm gia.
Thẩm Thái úy là người thế nào?
Nghe đến đây, ánh mắt Lục Anh trở nên sắc bén: “Đến nước này mà đại tẩu còn muốn đổ tội cho người khác?”
“Quỳ xuống!”
“Dù cho tất cả đều do Lục Gia gây ra, nhưng người dẫn Tạ Tam đến vẫn là ngươi, việc này ngươi chối cãi thế nào cũng không thoát được!
Không có lệnh của ta, không được bước ra khỏi cửa nửa bước!”
Chương 306: Vừa Ngu Ngốc Lại Vừa Xấu Xa
Nếu cuối cùng Nghiêm gia thật sự phải nhân nhượng như vậy, thì cơn giận sau đó nhất định sẽ trút hết lên đầu Cận thị!
Nhưng nếu thừa nhận rằng bản thân hại người trong nhà, hơn nữa còn là người mà Nghiêm gia muốn lôi kéo, thì đó chính là tội lớn!
Trong lòng nàng ta lập tức chột dạ, đợi đến khi vào phòng, nhìn thấy sắc mặt nghiêm nghị của Nghiêm phu nhân, bên cạnh còn có Lục Anh đứng đó, chân nàng ta như nhũn ra, bước đi cũng có phần loạng choạng.
Nghiêm phu nhân hừ lạnh, đột nhiên đứng bật dậy, tiến lên một bước, vung tay tát mạnh một cái.
Đại công tử Thẩm gia lại là ai?
Chứng cứ đã rơi vào tay người ta, ngươi rốt cuộc là kẻ ăn cây táo, rào cây sung, cố ý làm vậy sao?”
Ánh mắt Nghiêm phu nhân lập tức chuyển sang Cận thị.
Lời này nhắm thẳng vào trọng điểm.
Cận thị ôm mặt khóc lóc: “Lục Gia đã nói rõ rằng tên Tạ Tam kia căn bản chưa từng chạm vào nàng, là chính nàng ta cố ý làm to chuyện, rõ ràng là nàng ta ở phía sau kích động Thẩm gia làm loạn! (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thứ nhất, người mà đại tẩu tính kế là tỷ tỷ ruột của ta, ta thay tỷ tỷ nói một câu công bằng cũng là lẽ thường tình.”
Hay ngươi cho rằng ta không hiểu, cố tình đến đây lừa gạt ta?”
Khi Cận thị bước vào viện, nàng ta đã thấy đám bà tử, nha hoàn đứng thành hàng, ai nấy đều cẩn trọng đề phòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chỉ với hai điều này, ta đã không cầu xin mẫu thân hưu tẩu đi cũng là khoan dung lắm rồi.
Người trong phủ ai dám trái lệnh bà?
Hắn nhất định bắt lão gia và thái thái phải đích thân đến phủ xin lỗi phu nhân nhà họ, nếu không quyết không bỏ qua!”
“Nha đầu Lục Anh nhỏ tuổi hơn ngươi nhiều, ngay cả nàng còn hiểu được đạo lý này, lẽ nào ngươi lại không hiểu?
Cận thị mím môi chặt chẽ, không nói một lời.
Nhưng không một ai có thể phản bác lại những gì nàng nói.
“Thái thái!”
Nếu nàng ta nói ra, chẳng phải là tự đưa đầu cho Lục Anh đánh sao?
Lục Anh cúi đầu, giọng cung kính: “Nhi tức chỉ giả thiết vậy để đại tẩu hiểu rõ rằng con không nhằm vào tẩu ấy.
Bản lĩnh của nàng thế nào, Nghiêm phu nhân lẽ nào lại không biết?
Nàng ta có nhắm vào Lục Gia hay không đã không còn quan trọng nữa.
“Đồ vô dụng!
Cận thị mắt đỏ ngầu, căm tức trừng nàng: “Ngươi bớt thêm dầu vào lửa đi!
“Mẫu thân—”
Lục Anh đi theo sau, trước khi bước qua cửa viện còn liếc nhìn về phía Cận thị bị lôi đi, rồi cắn nhẹ môi, nhanh chóng đuổi theo Nghiêm phu nhân.
“Sự hiểu lầm gì?” Sắc mặt Nghiêm phu nhân giận dữ.
…
“Một căn phòng có cửa có khóa, tên Tạ Tam kia lại xông vào làm chuyện bại hoại như vậy, nếu không phải nhằm vào tỷ tỷ, đại tẩu chẳng lẽ muốn nói là tỷ tỷ đang đùa giỡn với Tạ Tam sao?”
Nghiêm phu nhân lạnh lùng hất tay, giọng sắc như dao: “Lôi về phòng nhốt lại!
Lục Anh tiếp tục nói: “Hiện tại họa đã tới, điều đại tẩu nên làm là lập tức thừa nhận lỗi lầm, trình bày rõ ràng ngọn ngành, để mẫu thân đưa ra chủ ý nhằm dàn xếp êm đẹp mới phải.”
Nghe vậy, lửa giận trong mắt Cận thị càng bùng lên.
Nghiêm phu nhân lạnh lùng nhìn xuống: “Nếu không phải ngươi chủ mưu, vậy ngươi cầu xin tha tội làm gì?”
Nếu lời khai có gì không khớp, cứ đánh đến khi nào chúng khai trùng khớp thì thôi!”
Trong phủ Nghiêm, địa vị của Nghiêm phu nhân ai dám nghi ngờ?
Nghiêm phu nhân quát lớn một tiếng, Cận thị lập tức quỳ sụp xuống đất, hoảng hốt ngẩng đầu lên: “Nhi tức có lỗi, nhưng chuyện ở đạo quán là do bọn hạ nhân tự ý làm, nhi tức hoàn toàn không hay biết, xin mẫu thân minh xét!”
Chủ mưu đang đứng ngay trước mặt nàng ta, hơn nữa còn đang nhìn nàng ta chằm chằm như hổ rình mồi.
“Ngươi câm miệng!”
“Không được ăn nói bừa bãi!”
“Thứ hai, ta là người của Nghiêm gia, đại tẩu vì tư lợi mà gây họa lớn, liên lụy đến cả gia tộc.
Khoảng cách giữa đại phòng và chính phòng chỉ cách nhau một viện.
Sao tẩu lại xem ta như cái gai trong mắt?”
Nếu sự đã đến nước này, nàng ta tất nhiên không thể ngu ngốc mắc bẫy của Lục Anh, tự tay bóc trần mọi chuyện, để rồi bị thêm tội tính kế chị em dâu, phá hoại quan hệ thông gia giữa hai nhà Lục – Nghiêm.
Chuyện hôm nay thật sự là một sự hiểu lầm—”
Tình cảnh của Lục Gia, ai nấy đều hiểu rõ.
Ta thấy rõ ràng là ngươi đang mong loạn cả thiên hạ!”
“Im miệng!”
“Chính vì phụ mẫu tác thành, tỷ tỷ mới có cơ hội gả vào phủ Thái úy, tỷ ấy cảm kích còn không hết, sao có thể xúi giục Thẩm gia?”
Cái này chẳng phải muốn chọc cho Nghiêm Thuật tức đến thổ huyết hay sao?!
…
Đúng lúc bầu không khí trong phòng căng như dây đàn, một giọng nói vội vã từ bên ngoài truyền vào:
…
Nhưng nếu đại tẩu không thừa nhận mình cố ý nhắm vào tỷ tỷ, lại cũng không chịu nói rốt cuộc đang nhắm vào ai, vậy thì thực sự khiến người ta khó hiểu.”
Lục Anh híp mắt: “Nếu không phải nhắm vào tỷ tỷ, vậy là nhắm vào ai?”
Giờ thì liên lụy đến chúng ta phải đi thu dọn hậu quả cho ngươi rồi đây!”
Họa là do ngươi gây ra, đương nhiên phải do ngươi giải quyết!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
