Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 339: Trên Đầu Cũng Có Một Mảnh Trời

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 339: Trên Đầu Cũng Có Một Mảnh Trời


Hơn nữa y còn hành động rất nhanh!

Vừa rồi, học trò từ Lục Khoa nghe được thánh chỉ đã hạ, Hoàng thượng lệnh Cẩm Y Vệ tới bắt Nghiêm đại nhân tiến cung thẩm vấn!”

Nghiêm Tụng chắp tay sau lưng, hít sâu một hơi, không thèm để ý đến hắn.

Một tiểu thái giám vừa thấy Nghiêm Tụng liền cầm phất trần tiến lên hành lễ:“Các lão xin dừng bước, Hoàng thượng hiện chỉ triệu kiến Nghiêm đại nhân vào điện.”

“Ân sư!

Hơn nữa, sự việc ẩn chứa nhiều điều đáng ngờ, bằng không những biện pháp đã bố trí chu toàn từ lâu, cớ sao lại bị Hạ Bình phá từng bước?

Thẩm Bác đang ngồi trên một chiếc ghế bọc gấm ngay dưới long sàng của Hoàng đế.

Hoàng đế cất giọng lạnh nhạt:

“Hạ đại nhân.”

Hạ Bình dõi theo bóng cha con bọn họ lên kiệu, sau đó cũng lên ngựa, kéo dây cương quay đầu ngựa lại…

Vị trí này, nhiều năm qua vẫn luôn thuộc về Nghiêm Tụng!

Thái giám lộ vẻ khó xử, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đi vào.

Nói đoạn, ông quay đầu nhìn Nghiêm Thuật:“Đi thôi.”

Hai vợ chồng cuống quýt quỳ xuống, Nghiêm Lương cũng nhanh chóng quỳ theo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai người vội vàng đón lấy, cúi thấp người bước vào, giọng lí nhí gọi:“Phụ thân.”

“Cây lớn đón gió, đạo lý này ngươi không hiểu sao?

Tình thế đến nước này, gia nhân cũng chỉ có thể giản lược lời bẩm báo.

Nghiêm Lương thấy vậy, thậm chí không dám thở mạnh.

“Phụ nữ nhà Cận thị tố cáo rằng ba mươi vạn lượng bạc là do ngươi lấy đi, thuốc độc mà Cận Hoài uống cũng là ngươi đưa cho hắn trước lúc xuất phát.

Nói xong, ông lại quay sang Nghiêm Thuật:

Nghiêm Tụng trừng mắt nhìn hắn, cắn răng phun ra hai chữ:“Ra ngoài!”

Ông vỗ mạnh xuống bàn, giận dữ mắng:

Nghiêm Thuật quỳ rạp xuống, khóc ròng:“Phụ thân, nhi tử có lỗi, xin người mau cứu con!”

Vợ chồng Nghiêm Thuật dẫn theo Nghiêm Lương ba chân bốn cẳng chạy đến thư phòng của Nghiêm Tụng.

Người đến chính là một vị mưu sĩ trong phủ, phía sau còn theo một vị học trò của Nghiêm Tụng, mà người này lại là quan viên đương chức tại Lục Khoa!

Trong điện, Cận Vận, Cận thị, cùng mấy quan viên đứng quỳ thành hàng, tất cả đều là nhân vật quen mặt, chính là mấy viên quan có liên quan trong Hậu bộ của Binh bộ.

“Nghiêm gia chúng thần trung thành tận tâm với bệ hạ, trời đất chứng giám, nhật nguyệt soi tỏ!

Hắn vội vàng khuỵu gối, cúi đầu dập mạnh xuống đất.

Lúc này, ông ta áo gấm mũ cao, sắc mặt lạnh băng, lẳng lặng nhìn sang.

“Ta sớm đã cảnh cáo ngươi thu liễm tham niệm, ngày thường thu chút hiếu kính của cấp dưới thì thôi, lại dám mơ tưởng cả quân lương!

Những điều này có đúng không?”

Nhưng lần này, chính hắn lại trở thành trung tâm của trận thế ấy.

Trước cổng Càn Thanh Cung, hàng loạt Cẩm Y Vệ đứng dày đặc.

Nghiêm Thuật đã từng đến nơi này vô số lần, cũng tận mắt chứng kiến biết bao quan viên lo lắng sợ hãi dưới trận thế nghiêm ngặt này.

Ngoài những người này, bên cạnh Hoàng đế còn có Thẩm Bác, cùng hai vị Tả Hữu Thị Lang của Binh bộ!

Dưới cửa cung, bên cạnh Đăng Văn Cổ vẫn còn sót lại ít nhiều người vây xem lúc trước, nhưng tiếng trống đã ngừng, Cận thị cũng không còn ở đó, có thể thấy nàng ta đã bị dẫn đi.

Nghiêm Lương vội quỳ tiến lên cầu xin, “Không phải phụ mẫu không làm gì, mà thực sự lần này Thẩm gia ra tay quá bất ngờ!

Bên trong điện, Hoàng đế khoác hờ ngoại bào, tóc xõa xuống vai, lười biếng tựa lên gối, nhưng đôi mắt phượng vẫn sắc bén bức người.

Chương 339: Trên Đầu Cũng Có Một Mảnh Trời

Dẫu vậy, trong tầm mắt vẫn kịp trông thấy có người đến cửa.

Nghiêm Thuật lập tức bò dậy, giúp ông đội mũ, sau đó theo sát từng bước, cùng ông ra ngoài.

Nhưng lúc này hắn lại tiến thoái lưỡng nan, chỉ đành cúi đầu thật thấp, tránh để lộ biểu tình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghiêm Tụng ôn hòa nói:“Làm phiền đại nhân đặc biệt tới một chuyến.

Nghiêm Tụng nghiến răng nghiến lợi:

Nghiêm Thuật run rẩy, lập tức lớn tiếng kêu oan, dập đầu khóc ròng:“Hoàng thượng, vi thần bị oan! (đọc tại Qidian-VP.com)

Hạ quan phụng chỉ đến đây, không dám chậm trễ.”

Hạ Bình chắp tay hành lễ:“Các lão.

Đây là cái cách các ngươi quản gia?!”

Nghiêm Tụng trừng mắt, “Hắn là hạng người gì, ta còn không rõ hay sao?!”

Ánh mắt hắn lướt qua hàng dài vạt áo phi ngư phục, hít sâu một hơi, lặng lẽ bước vào.

Hơn nữa, ngươi còn sai người diệt khẩu pháp y của Đại Lý Tự.

Lời vừa dứt, Nghiêm Tụng tức giận đến cực điểm, đá thẳng vào vai Nghiêm Thuật một cước:“Nghịch tử!

Hay ngươi nhìn thấy vi phụ những năm qua độc chiếm nội các, uy phong vô nhị, liền cho rằng dù có trời sập cũng không ai quản được ngươi?

Nói rồi, ông nhấc mũ đẩu quan lên.

Cận thị càng chật vật hơn, đầu tóc tán loạn, đôi mắt sưng đỏ tơ máu, nhìn thấy Nghiêm Thuật, ánh mắt kia lập tức sắc bén như dao, hung hăng trừng hắn như một kẻ điên dại.

Ngoài đại môn Nghiêm phủ, Hạ Bình đã dẫn theo thủ hạ đứng chờ, Nghiêm Cừ cũng có mặt tiếp đón.

“Khởi bẩm lão gia, Cẩm Y Vệ Hạ Chỉ huy sứ phụng chỉ tới cầu kiến…”

Thần cùng gia đình chưa kịp báo đáp bệ hạ đã muốn c·h·ế·t vì ngài, sao có thể dám nhòm ngó quân lương?

Nghiêm Tụng tiến lên.

“Cút sang một bên!”

Nhị vị chẳng qua có chút sơ suất mà thôi…”

“Phụ thân thần một đời vì triều đình tận tụy, vì giang sơn xã tắc mà khổ tâm đến kiệt lực!

Lão phu hôm nay chưa kịp vào cung yết kiến bệ hạ, chi bằng cùng đi một lượt.”

Biểu tình thản nhiên không gợn sóng, khiến người ta hoàn toàn không thể dò xét được ông ta đang suy nghĩ điều gì.

Nghiêm Tụng vẫn đang mặc quan phục, chiếc mũ đẩu quan đặt sang một bên, vừa thấy bọn họ liền quát lớn:“Hỗn trướng!”

Ngày c·h·ế·t của ngươi tới rồi!”

“Gia gia bớt giận!”

Vừa đến cửa, một xấp công văn liền từ bên trong ném thẳng tới!

“Rốt cuộc, không chỉ khiến Nghiêm gia mất mặt, mà ngay cả chức quan của ngươi cũng bị giáng xuống, tổn thất nhiều như vậy, đều là do sự ngông cuồng của các ngươi, lẽ nào còn có lý lẽ gì để biện bạch?!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chẳng bao lâu sau, hắn lại trở ra, sắc mặt càng thêm bối rối:“Hoàng thượng nói, lát nữa sẽ gặp các lão sau. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghiêm Tụng liếc mắt nhìn vào trong điện, giọng điềm đạm:“Phiền công công vào bẩm một câu, hẳn là Hoàng thượng sẽ không cự tuyệt.”

Phụ mẫu bị quở trách, hắn chỉ đứng một bên chứng kiến, đó là bất hiếu.

Tiếng quát mắng ngày một nặng nề, vợ chồng Nghiêm Thuật xấu hổ đến đỏ bừng mặt, nhưng không dám hé môi phản bác.

Cận thị đắc tội với nàng, nếu không phải nàng ta ầm ĩ om sòm, thì làm sao lại dẫn đến Thẩm gia mượn cớ sinh sự?

Trong cung có biến!

Hậu bối không giữ quy củ thì nghiêm trị để cảnh cáo, nếu phát hiện điều bất thường thì phải lập tức b*p ch*t từ trong trứng nước!

Trước mắt, để Nghiêm đại nhân vào trước.”

Quan phục trên người cũng nhăn nhúm, hiển nhiên đã bị lôi kéo không ít lần.

“Ngươi quên mất rằng, trên đầu lão phu cũng có một mảnh trời áp xuống hay sao?!”

“Chỉ là chuyện cỏn con, có đáng gì chứ?

“Thế nhưng các ngươi kiêu căng tự mãn, dung túng bao che, để đến mức sự tình tái diễn hết lần này đến lần khác, cuối cùng phát triển đến không thể vãn hồi!

Nhưng giờ đây, gã đã mồ hôi đầm đìa, mặt xám như tro, không biết đã bị tra hỏi mấy lượt.

Nghiêm Tụng sững người, bất đắc dĩ dừng bước.

“Đã làm thì chớ, trước đó ta còn nhắc nhở ngươi, đừng vọng tưởng nhét tai mắt vào Thẩm gia, kết quả ngươi cố tình làm theo ý mình, cứng rắn đẩy nha đầu của Lục gia vào đó!

Chỉ trong khoảnh khắc, lòng Nghiêm Thuật chìm xuống đáy vực!

“Một nha đầu lớn lên nơi phố chợ thì có đại cục quan gì chứ?

Nghiêm Lương lập tức cảm thấy có điều chẳng lành, liền ngẩng đầu lên.


Chỉ cần Nghiêm Tụng không bị liên lụy, chỉ cần Hoàng thượng chưa trực tiếp quy tội cả ông, thì chắc chắn Nghiêm Tụng sẽ tìm được cách bảo vệ hắn!

Cận Vận những năm gần đây sống trong nhung lụa, thân thể phì nộn, trên người lúc nào cũng dát đầy vàng ngọc, tóc tai bóng loáng không một sợi rối.

Nghiêm Thuật sững người một thoáng, lập tức nhào tới ôm chặt đùi Nghiêm Tụng:“Phụ thân, xin mau nghĩ cách cứu con!”

Hắn thừa hiểu, lời của Nghiêm Tụng chỉ là nói trong cơn tức giận.

“Cận gia mới là kẻ hãm hại thần!”

Hai người kia đã bước vào, viên quan nọ không phí lời khách sáo, chỉ chắp tay hướng Nghiêm Tụng bẩm báo:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 339: Trên Đầu Cũng Có Một Mảnh Trời