Tiểu Thanh Mai Ngoan Ngoãn - Bào Phu Thái Phi Đường
Bào Phu Thái Phi Đường
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Trung tâm thể thao
“Em vào đi.” Mẫn D·ụ·c Hàn dịu giọng, còn nhẹ nhàng đẩy lưng cô một cái.
“Chào học trưởng, em là Thẩm Chiêu, năm nhất khoa Tài chính.”
Mẫn D·ụ·c Hàn liền đưa bát của cô về phía mình:
Trước sự ép buộc dịu dàng ấy, tim Thẩm Chiêu càng rối loạn, chẳng hiểu sao lại gật đầu:
“Thế bọn tôi cũng về ký túc trước.”
“Anh A Hàn, vị học trưởng kia đẹp trai thật!”
Thẩm Chiêu tất nhiên là muốn. Cô còn chưa có dịp dạo quanh khuôn viên trường cho rõ ràng, bèn gật đầu đáp:
“Ừ, được rồi.”
“Anh A Hàn, em no rồi.”
Nói xong, anh không chờ cô phản ứng mà tự nhiên nắm lấy tay cô.
“Được, hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ sớm đi.” Mẫn D·ụ·c Hàn ngừng lại, dặn thêm:
Thẩm Chiêu không hề nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng anh, chỉ chỉ về phía trung tâm thể thao:
Anh nghiêng đầu nhìn sang cô:
Thẩm Chiêu mỉm cười đáp lại:
Đợi Lâm Trạch đi xa, Thẩm Chiêu bỗng bật thốt:
“Không phải em họ, cũng không phải em gái. Các cậu không phải định chơi bóng sao?”
“Trễ rồi, anh đưa em về ký túc.”
Nói xong, anh ba bốn ngụm liền uống hết chỗ cháo còn lại.
“Đừng quên em còn nợ anh một bữa. Mai sau lễ khai giảng, anh sẽ đến đón em.”
Lâm Trạch liếc anh một cái, trong ánh mắt rõ ràng nhận ra sự cảnh cáo ẩn ẩn, nhưng anh chỉ cười, tiện tay hất mái tóc xám xanh của mình, rồi nhìn sang Thẩm Chiêu:
“Hi, học muội. D·ụ·c Hàn, đây là em họ cậu sao?”
Thẩm Chiêu đứng từ xa nhìn, ánh mắt sáng rực.
Câu nói ấy khiến tâm trạng Mẫn D·ụ·c Hàn ngay lập tức tốt lên, khóe môi cong lên một nụ cười ngông ngạo. Anh cúi người, ánh mắt dừng thẳng trên cô:
“D·ụ·c Hàn? Cơn gió nào đưa cậu tới đây thế?”
Cố Thanh Y, Lâm Chỉ Dao và Đoạn Hân Nhiên rất tinh ý, vừa ăn xong ba người liền đồng loạt trao đổi ánh mắt, Cố Thanh Y là người lên tiếng trước:
“Anh A Hàn, em đi theo anh là được rồi.”
Thẩm Chiêu ngoan ngoãn đáp lại:
Đến cuối cùng, Thẩm Chiêu có hơi no, bát cháo kê cũng không ăn nổi nữa, giọng nhỏ nhẹ:
“Em không có ý nói anh ấy đẹp trai, mà là màu tóc của anh ấy trông đẹp. Anh A Hàn, anh có muốn thử nhuộm không? Màu xám chắc cũng hợp và rất bảnh đó!”
Anh nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt cô đầy mong chờ, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, dắt cô đi về phía trung tâm thể thao.
Chỉ một tiếng “học trưởng” ấy thôi cũng khiến tim Lâm Trạch khẽ rung động. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Chiêu ăn chậm hơn, trước mặt vẫn còn hơn nửa bát cháo kê. Thấy các bạn đã ăn xong, cô cũng không tiện để họ ngồi chờ, bèn gật đầu:
“Anh A Hàn, tới đây là được rồi. Em tự đi vào.”
Mẫn D·ụ·c Hàn tinh nhạy phát hiện ánh mắt của anh ta, trong lòng liền dấy lên bực bội, giọng điệu lạnh lùng:
Thẩm Chiêu nghe vậy vội vàng giải thích: (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Chiêu gật đầu:
“Vâng. Vậy em lên trước, anh cũng về sớm nhé.”
Anh thật sự không tài nào chấp nhận nổi gu thẩm mỹ này của Thẩm Chiêu, chau mày chất vấn:
Trung tâm thể thao vô cùng náo nhiệt, tràn ngập sức sống. Dù đã là buổi tối nhưng sân bóng rổ vẫn đông kín người, gần như toàn là con trai, ngoài ra còn có không ít cô gái ngồi trên khán đài.
“Mấy câu này em học ở đâu thế?”
Nhưng rõ ràng anh không định bỏ qua, ngón tay khẽ nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình:
“Anh A Hàn?”
Nghe vậy, Lâm Trạch liền quay đầu nhìn sang, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Thẩm Chiêu. Anh thoáng ngẩn ra, sau đó khẽ mỉm cười:
Mẫn D·ụ·c Hàn nhìn bàn tay trống không, trong lòng cũng dâng lên nỗi hụt hẫng. Anh không ngờ cô lại từ chối. Trước kia, khi cả hai còn ở bên nhau, vì có Thẩm Mộ nên bọn họ đương nhiên không thể công khai nắm tay, cùng lắm chỉ là lúc ra ngoài qua đường mới dám nắm lấy tay nhau.
“Em thấy trên mạng với trong tiểu thuyết. Nghe nói mấy anh trai chơi bóng rổ đều rất đẹp trai.”
Thẩm Chiêu lễ phép đáp lại:
Lâm Trạch thuộc kiểu sáng sủa, cởi mở, đúng là không tệ, nhưng so với cái gọi là “soái” thì vẫn còn kém xa.
“Muốn.”
“Em… em chỉ tiện miệng nói thôi.”
Tống Thần Diệu thấy vậy cũng vội đứng dậy kéo thêm hai người khác đi theo:
“Chiêu Chiêu, nói thật cho anh biết, có muốn không?”
Mẫn D·ụ·c Hàn hoàn toàn không để tâm đến những chuyện này, ánh mắt anh chỉ tập trung nơi Thẩm Chiêu, nào còn có lòng mà để ý đến người khác.
“Dạ, được ạ.”
Thẩm Chiêu bị khoảng cách gần trong gang tấc làm tim đập loạn, vội né sang chỗ khác:
“Chiêu Chiêu, hai năm nay em không gặp đàn ông nào à? Sao thẩm mỹ lại thành thế này?”
“Vậy bọn tôi đi chơi bóng trước. Học muội Thẩm Chiêu, có rảnh thì thường xuyên đến xem bọn anh thi đấu nhé.”
Thẩm Chiêu vẫn còn ngẩn ngơ, mãi đến khi gần tới ký túc xá mới bàng hoàng nhận ra mình đã bị anh nắm tay suốt đoạn đường, vội dừng lại:
“Chào học trưởng.”
“Anh A Hàn, em muốn qua đó xem mấy anh trai chơi bóng rổ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lời vừa thốt ra, sắc mặt Mẫn D·ụ·c Hàn lập tức sa sầm:
“Học muội, chào nhé. Anh là Lâm Trạch, năm hai khoa Quản trị kinh doanh.”
“Ơ? Tôi còn chưa…” Lục Tư Viễn còn chưa nói hết câu đã bị Từ Gia Vũ và Tống Thần Diệu lôi đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vâng.” Thẩm Chiêu gật đầu, nhận lấy hộp sữa đậu nành đã được anh mở sẵn.
“Chiêu Chiêu, ăn no rồi có muốn đi dạo một vòng cho dễ tiêu không?”
Thấy anh đứng im không nhúc nhích, Thẩm Chiêu khó hiểu gọi:
Nghe xong tên cô, Lâm Trạch cũng không nói gì thêm. Rõ ràng anh ta cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Mẫn D·ụ·c Hàn, chỉ cười xua tay:
Lúc này, Lâm Trạch ôm bóng rổ đi ngang qua, thấy Mẫn D·ụ·c Hàn liền ngạc nhiên chào hỏi:
“No thì đừng ăn nữa, uống thêm ít sữa đậu là được.”
“Không thấy người ta đang đưa học muội đi dạo trong trường à?”
Chương 7: Trung tâm thể thao
“Chiêu Chiêu, bọn mình ăn xong rồi, về trước đây. Cậu cứ từ từ ăn cùng học trưởng đi.”
Mẫn D·ụ·c Hàn sững người, khó tin nhìn cô. Lâm Trạch mà cũng gọi là đẹp trai sao?
Nguyên Minh Khải cười trêu:
“Chiêu Chiêu muốn nhìn anh nhuộm à?”
“Đi thôi, anh dẫn em đi dạo.” Vừa nói, Mẫn D·ụ·c Hàn vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ăn xong, Mẫn D·ụ·c Hàn thuận tay mang khay đi trả, sau đó hai người mới cùng nhau rời khỏi nhà ăn.
Trên mặt Mẫn D·ụ·c Hàn không biểu hiện gì, nhưng tay anh đã siết chặt thành nắm đấm, chỉ là ngoài mặt lại chẳng tiện để lộ ra.
Mẫn D·ụ·c Hàn lập tức mỉm cười, nụ cười mang theo vài phần đắc ý:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.