Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 42: 42: Muốn Hẹn Hò

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: 42: Muốn Hẹn Hò


Thôi Nam cảm thấy như đã sa chân vào vũng lầy, bát nước đổ đi rất khó có thể lấy lại, “Đánh đàn ghi-ta là một kĩ năng rất khó, anh đứng trước mặt nhiều người công khai theo đuổi cô ấy lần nữa như vậy, liệu có quá mạo hiểm rồi không?”

Khương Diệu Nhan vừa nói chuyện vừa quan sát biểu cảm trên mặt cậu, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ta chịu thiệt ở chỗ Vu Cố, lúc còn ở sơ trung cô ta đã biết cậu rất khó có thể tiếp cận.


Vu Cố hạ thấp giọng đến mức dường như chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy, “Cô chắc có lẽ không biết cái dáng vẻ của bản thân vừa rồi có bao nhiêu giả nai đi.

Chỉ cần là nơi cô ta xuất hiện, nhất định quang hoàn sẽ rải đầy mặt đất.

Trần Tâm Ý nghe tiếng cô mở cửa, thuận miệng trêu đùa một câu: “Không biết còn tưởng rằng cậu và Vu Cố ở bên nhau rồi đấy.

Vu Cố gật gật đầu: “Cũng không tệ lắm.

Trà Trà còn chưa nói gì, Trần Tâm Ý giơ bốn ngón tay lên, “Tớ thề có trời làm chứng, cô ta chuyên câu dẫn người bên cạnh Trà Trà.

Người cô cứng đờ không dám động, sợ quấy nhiễu đến cậu.

Thẩm Chấp luyện tập rất lâu, cho đến khi đã quen thuộc với ca khúc ở đầu mục lục này.


Hôm nay, cuối cùng hắn cũng vác đàn ghi-ta ra ngoài.


Trà Trà đem hộp cơm giữ nhiệt rửa sạch sẽ, lau khô nước còn trên tay, cô nói: “Không sao, hôm nay Vu Cố đã bảo cô ta cút đi rồi.

Trà Trà thở dài, sau đó mở nắp hộp cơm giữ nhiệt ra, lại nói: “Về sau nếu tớ có thể đến lớp sớm, sẽ mang bữa sáng cho cậu, cậu không ăn sáng là không tốt đối với thân thể, vốn dĩ thể chất của cậu đã yếu rồi, nếu không tăng cường hệ miễn dịch, sẽ dễ thường xuyên bị ốm.

Trà Trà vỗ vỗ ngực, “May là hôm nay tớ ra ngoài.

Tiền dạy học cũng rất phóng khoáng, một buổi học dạy một giờ, mỗi giờ 3000 tệ.

Trong lòng Trà Trà bỗng hụt hẫng, lo lắng, sốt ruột.

Hắn đứng ở dưới lầu, sống lưng thẳng tắp, bóng dáng nhìn qua có chút cô độc.

Trà Trà chưa kịp suy nghĩ, liền trực tiếp đồng ý, “Được a.

Trà Trà dừng một giây, gật gật đầu: “Cậu ấy rất tốt.

Trà Trà nhẹ giọng thúc giục: “Cậu nhanh ăn cơm đi, không ăn nhanh thì nguội mất.

Khi Khương Diệu Nhan đang suy nghĩ miên man, Vu Cố hạ thấp giọng nói ra từng chữ lạnh băng bên tai cô ta, gọi cả tên lẫn họ, “Khương Diệu Nhan.


Thôi Nam rất muốn ngăn hắn lại, “ Thẩm ca, anh thật sự muốn đi sao?”

Thẩm Chấp kêu hắn đừng chắn cửa, cũng không nói thêm bất kỳ một lời dư thừa nào.


Khương Diệu Nhan trông mong nhìn cậu, đôi mắt ướt át dường như biết nói, trông vô cùng đáng thương, cô ta dùng một giọng mềm ngọt năn nỉ nói: “Bạn học Vu Cố, cậu đồng ý với thỉnh cầu của tôi, thì việc cậu muốn tôi cút đi cũng không phải là không thể, chỉ cần cậu có thể giúp tôi một tay, thì cậu có bảo tôi cút đi bao xa tôi cũng đều có thể làm theo, lúc nào cậu nói tôi cút thì tôi liền sẽ cút ngay lập tức.

(Xuân vây thu thiếu*: nghĩa là buồn ngủ mùa xuân và mệt mỏi mùa thu chỉ những người dễ buồn ngủ vào mùa xuân và mệt mỏi vào mùa thu.

Người con trai trước mặt, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười yêu kiều, ung dung bình tĩnh.

Trà Trà bĩu môi, không vui mà châm chọc: “Trước cổng trường học nhiều lớp dạy học thêm như vậy, trên poster tuyên truyền toàn là những thầy cô có danh tiếng! Vì sao cô ta lại muốn tìm cậu?”

Vu Cố nhíu mày, “Không biết.

Co được duỗi được, nói chuyện cũng thật là buồn cười, đúng là lợi hại.

Xuân vây thu thiếu*, lại thêm trong phòng ấm áp, dễ dàng làm người ta cảm thấy buồn ngủ.

Thời niên thiếu của Thẩm Chấp, giống con rối gỗ bị giật dây không có cảm xúc chứ đừng nói là thích.


Mùi hương ngọt ngào trên người thiếu nữ hương quanh quẩn ở chóp mũi hắn, trong lúc thất thần hắn nghe thấy cô làm nũng: “Tớ xem điện thoại của cậu chỉ có một bài hát này là được lặp đi lặp lại nhiều nhất, tớ đã học rất lâu, thật sự rất vất vả. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vu Cố suy nghĩ cẩn thận một chút, trên người mình có ưu điểm gì đáng để Khương Diệu Nhan mất công bám riết không tha để tiếp cận cậu hay sao? Hình như không có.

Cô ta chưa từng bị người khác mắng như vậy, loại từ ngữ vũ nhục này cô ta từ trước đến nay chưa bao giờ nghe qua.

Trần Tâm Ý giống như vô tình nói: “Vậy bạn gái sau này của cậu ta hẳn sẽ rất hạnh phúc.

Khóe miệng Vu Cố lộ ra nụ cười nhạt, cậu bước lên trước hai bước, đứng cách cô ta chưa đến 50cm, Vu Cố đột nhiên tới gần, làm nhịp tim Khương Diệu Nhan chậm lại một nhịp, dường như quên cả việc hít thở.

Hồi ức về Trà Trà, trước kia trong đầu Thẩm Chấp có nhiều chuyện đều rất mơ hồ.

Chờ cậu cơm nước xong, Trà Trà đang muốn cầm hộp cơm quay về ký túc xá nghỉ trưa.


Không người nào có thể chống cự lại được mị lực của cô ta.

Bầu trời bên ngoài dần dần tối đi.

Nhưng Khương Diệu Nhan là người con gái đã từng gặp qua bao nhiêu sóng to gió lớn, chỉ sau vài giây sau đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, cô ta không chút tỏ ra hoang mang mà nói: “Vu Cố, chỉ cần cậu giúp tôi việc gấp này, cậu nhìn tôi như thế nào đều được.

“Nơi nào phiền toái chứ! Tớ chính là cũng muốn ăn! Chỉ là tiện đường mang thêm một phần ăn sáng cho cậu mà thôi.


Khương Diệu Nhan sững người.

Cậu gần như đã ăn xong rồi.

Trần Tâm Ý tặc lưỡi, “Mọi người đều biết, Tiểu Vu hiểu chuyện, ngoan ngoãn luôn giữ khoảng cách đúng mực, lễ phép, tính tình tốt, thế mà cũng kêu người khác cút đi? Khương Diệu Nhan thật là ghê gớm.

Sau khi xuống sân khấu, má cô rất đỏ, cùng hắn trốn đi ở lối nhỏ nơi cầu thang, hai mắt sáng ngời, vẻ mặt thẹn thùng, cô hỏi: “Dễ nghe không? Thích không? Đây là bài hát tớ hát cho một mình cậu nghe thôi đó.

Vu Cố nhắm mắt lại, âm thanh lười nhác mệt mỏi, “Cậu để tớ ôm một cái, hai phút, chỉ hai phút.


Cho dù là cố ý hay là chân thành, chỉ cần liếc mắt một cái, cậu liền có thể nhìn thấy thấu một cách rõ ràng.

Phòng thí nghiệm trừ cậu ấy ra cũng không có ai khác nữa.

“Ồ, cậu biết là được.



Vu Cố lãnh khốc vô tình thốt ra từng chữ, không tính chừa lại cho cô ta một chút mặt mũi nào.


Chính tai cô nghe được từ cút, vì thế cậu ấy chắc là sẽ không đồng ý nhỉ?

Trà Trà đặt hộp cơm giữ nhiệt hồng nhạt lên chiếc bàn trống bên cạnh, “Vu Cố, chắc là cậu rất đói rồi, ăn cơm trước đi.

Nhưng mấy ngày nay, ký ức ngày càng rõ ràng, hiện lên một cách rõ ràng đến đáng sợ ——

Thiếu nữ xinh đẹp rạng rỡ tựa như ánh mặt trời, có mấy ai lại không rung động chứ.

” Dừng lại một chút, cậu nói: “Cậu không thích cô ta, nên tớ cũng không thích.

Nhưng cô ta dường như rất cố chấp đối với cậu.



Lúc Trà Trà thấy Vu Cố khom lưng ghé vào tai Khương Diệu Nhan nói chuyện, cô cảm thấy không ổn, nhanh chóng chạy vào, túm lấy Vu Cố kéo cậu ra xa Khương Diệu Nhan tựa như gà mẹ che chở cho đàn con, cô nắm chặt ngón tay Vu Cố, bỏ quên Khương Diệu Nhan đang đứng ở phía bên kia.

Mỗi tuần đi dạy ba buổi, địa điểm học kèm ngay tại nhà họ Khương.

Bỗng nhiên cánh tay Vu Cố vòng qua eo cô, ăn vạ với cô không chịu đứng lên, giọng điệu lười biếng nghe lên giống như chú mèo nhỏ thỏa mãn sau khi được ăn no, “Hơi buồn ngủ.

“Không có hứng thú, không muốn ăn.

Trà Trà đứng sau bọn họ nghe thấy lời nói này, cũng muốn cho cô ta một ngón cái.

Trà Trà cười ha hả, “Tớ hoài nghi Khương Diệu Nhan lại muốn tiếp cận Vu Cố.

Hiện tại, Thẩm Chấp nhớ lại đoạn ký ức này chỉ cảm thấy hít thở không thông, hắn như bị ký ức bóp chặt cổ, khó khăn thở hổn hển mới có thể sống sót.

” Cô nói.

Vu Cố cúi người, khom lưng, Khương Diệu Nhan nuốt nước miếng, nắm chặt ngón tay, bắt đầu trở nên căng thẳng——

Trần Tâm Ý cảm thấy trước khi Vu Cố nói rõ ràng với Trà Trà, Trà Trà khẳng định sẽ không nhận ra.

Đầu cô ta giống như bị người khác đánh lên vậy, vang lên tiếng ong ong, cô ta trợn tròn mắt không thể tin được nhìn Vu Cố, không tin loại từ ngữ này sẽ được thốt ra từ trong miệng cậu.



Khi đó hắn đối với Khương Diệu Nhan khắc cốt ghi tâm, hắn không thích nghe nhạc, cũng không thích bất kỳ loại giải trí nào.



Thời điểm cô quay về ký túc xá, Trần Tâm Ý và Du Vãn vẫn còn nằm trên giường chơi game, hai người gian lận bị đánh đến một bụng đầy tức giận.

Vu Cố đối với mỗi người muốn tiếp cận cậu, đều vô cùng nhạy cảm.


Hơi thở người con trai mềm nhẹ tựa lông chim, từng đợt thổi qua cổ cô.

Khương Diệu Nhan liền sững sờ ngay tại chỗ.

Ngày sinh nhật nào đó của hắn, vừa đúng lúc là ngày kỷ niệm thành lập trường trung học phụ thuộc, cô vừa thẹn thùng lại vừa dũng cảm ở trước lớp báo danh một tiết mục văn nghệ, trước mặt tất cả giáo viên và bạn học hát một bài tặng hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trà Trà nhịn không được hỏi: “Cô ta tìm cậu nhờ giúp đỡ làm gì thế?”

Tuy rằng Trà Trà không biết vì sao cậu lại hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu, “Tớ rảnh.

Cô nhớ rõ thời điểm lúc trước Khương Diệu Nhan mới vừa chuyển trường, cũng là dùng loại hình thức ở chung này với Thẩm Chấp, không sợ ánh mắt lạnh lùng cũng không sợ người lạ, nghịch ngợm đáng yêu làm động tác chọc cười với hắn, cô ta hình như không nhận ra mình bị người khác lạnh nhạt, mỗi ngày luôn tràn đầy tinh thần phấn chấn như cũ.

Trần Tâm Ý: “Sao lại nói thế?”

Vu Cố thong thả ung dung tháo găng tay trắng ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn, cậu nghiêng người đi, ánh mắt âm u, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, giống như đang nhìn món đồ vô tri, mà không phải là nhìn một người sống, một lúc lâu sau, cậu giễu cợt cười một tiếng, lộ vẻ trào phúng, “Cô đang câu dẫn tôi sao?”


Vu Cố ngẩng mặt lên, cười với cô, “Không có. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giọng nói ôn nhu không có bất kỳ tình cảm nào, nói tiếp: “Mấy thủ đoạn đó của cô, không dùng được với tôi đâu.

Thẩm Chấp trên mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc, tích chữ như vàng: “Ừ.

Tia nắng chiều xuyên qua những đám mây chiếu vào ô cửa kính của ký túc xá, vì là chiều tối thứ sáu, nhân viên dưới tầng đi lại náo nhiệt hơn ngày thường một chút.

Cậu ta là đang muốn làm cái gì? Quả nhiên cậu ta vừa nãy là đang thử cô? Cô biết chắc rằng không có cục đá nào là không thể sưởi ấm.



Trà Trà vẫn nhớ buổi tối có hẹn đi xem phim với Vu Cố, học xong tiết cuối cùng, cô trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc.


Sau này, Thẩm Chấp quả nhiên đã bị đả động, quan hệ với cô ta càng ngày càng tốt.

Vu Cố giả vờ như không muốn cô mệt nhọc, “Quá phiền phức, hơn nữa tớ cũng không yếu ớt như vậy.

Trà Trà biết Vu Cố không thích đi đến nơi nhiều người, cậu ngại nhà ăn ồn ào, thà bị đói cũng không chịu đi.

)

Cậu bỗng nhiên lại hỏi: “Trà Trà, tối nay cậu có rảnh không?”


Vu Cố im lặng, thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy cậu cố ý hạ thấp giọng nói chuyện, Trà Trà hẳn chưa nghe thấy cậu nói mấy câu kia.

Khương Diệu Nhan nói giúp đỡ, là mời cậu giúp cô ta dạy kèm, bổ túc môn toán cho em trai thi lên cao trung.



Cô cố ý học bài hát kia, bài hát đầu tiên trong những ca khúc hắn nghe đi nghe lại, đều là Khương Diệu Nhan và hắn đã nghe khi dùng chung một cặp tai nghe.


Không phải lúc đầu Thẩm Chấp cũng không quan tâm cô ta hay sao? Nhưng sau cùng vẫn là thích cô ta đó thôi.

Vu Cố vẫn chưa muốn lộ ra bất kỳ tính cách không tốt nào ở trước mặt Trà Trà, cậu hy vọng trong lòng cô bản thân vĩnh viễn đều là một người ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Nói xong câu đó, Khương Diệu Nhan liền rất thức thời rời đi.


Có đôi khi Trà Trà rất muốn dùng ngón tay chọc chọc đầu cậu, sao tính tình cậu còn tốt hơn cô nữa chứ, chuyện gì cũng luôn nghĩ cho người khác mà ủy khuất bản thân.

Cằm Vu Cố cọ cọ vào cổ cô, vờ như không nhìn thấy vành tai cô dần dần ửng hồng, cậu nói với giọng khàn khàn: “Còn có một đống số liệu chưa thử nghiệm ra, mà buổi chiều liền phải giao cho thầy hướng dẫn rồi.

“Được rồi.

Dường như cậu luôn có báo cáo và thí nghiệm làm mãi không hết.



. (đọc tại Qidian-VP.com)



Đều là sinh viên năm hai, nhưng Trà Trà cảm giác Vu Cố còn vất vả mệt nhọc hơn mình rất nhiều.

Xem ra biểu hiện của Vu Cố cũng không tồi, Trần Tâm Ý quyết định giúp cậu một phen, cô cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Trà Trà, cô hỏi: “Trà Trà, cậu không thấy Vu Cố rất đáng tin cậy sao?”

Khương Diệu Nhan căn bản không xen được vào cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ.


Trà Trà bất đắc dĩ bị cậu ôm lấy, “Nếu không cậu cũng về ký túc xá nghỉ ngơi một lát?”

Chương 42: 42: Muốn Hẹn Hò

Trà Trà rũ mắt xuống, bất giác mừng thầm trong lòng, sau đó kiềm chế niềm vui, thay đổi chủ đề nói: “Cơm trưa hôm nay ăn ngon không?”


“Buổi sáng chưa ăn sáng, nếu cậu không tới thì tớ có lẽ sắp ngất đến nơi rồi.

Vu Cố ăn ngay nói thật: “Muốn tớ dạy kèm môn toán cho em trai cô ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dường như bọn họ cố ý xem nhẹ sự tồn tại của cô ta, như không nhìn thấy vậy.

Không bao lâu, Vu Cố buông eo cô ra, nhìn qua trong mắt nồng đậm ủ rũ, cậu xoa xoa tóc cô nói: “Tớ cảm thấy khá hơn nhiều rồi, cậu trở về ngủ đi.

Có lẽ sẽ có người thích dáng vẻ này của Khương Diệu Nhan, nhưng cậu chỉ cảm thấy thật buồn cười.

Cam tâm tình nguyện chịu bị ghẻ lạnh, cũng muốn sán lại đây.


“Giao trễ chút chắc cũng không sao mà.

“Vì sao cậu không ăn sáng?”


Mặt Khương Diệu Nhan tái mét, cô ta còn chưa kịp nghĩ ra nên trả lời như thế nào mới tốt, thì Vu Cố đã bỗng bật cười, một nụ cười mỉa mai, vô tình thốt ra 3 chữ bên tai cô ta: “Đồ / kỹ nữ / thối.

Trà Trà lại thử dò hỏi: “Cậu sẽ không đồng ý với cô ta chứ?”

Mặc dù kỹ thuật diễn của Khương Diệu Nhan cũng không tồi, diễn vẻ ngây thơ rất tự nhiên, không nhìn ra bất kỳ dấu vết giả vờ nào.


Vu Cố nói: “Buổi tối cậu đi xem phim với tớ nhé.


Không bao lâu sau, Thẩm Chấp xuất hiện ở dưới ký túc xá nữ, đã thu hút rất nhiều người chú ý đến.

“ Nhất định sẽ, cậu ấy rất biết quan tâm, chưa bao giờ tức giận.

Du Vãn: “Khương Diệu Nhan chính là thích cảm giác được người khác chiều chuộng, thích kh0ái cảm chinh phục đàn ông, hay là nói cô ta chỉ thích cạy người bên cạnh cậu? Bắt lấy một đám, cuối cùng chọn người có điều kiện ưu việt nhất để yêu đương.

Hai phút này dường như so với cả một giờ còn dài hơn.


Trần Tâm Ý: “Não cô ta có vấn đề sao?”


Nhưng cô ta vẫn rất tự tin.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: 42: Muốn Hẹn Hò