Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Công Tử Văn Tranh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 171: Em lo việc bên ngoài, anh lo việc trong nhà (1)
— (đọc tại Qidian-VP.com)
So với Văn Việt trong nguyên tác – người ra tay quyết đoán, không để lại chút đường lui nào cho người khác – Tống Vãn Huỳnh vẫn thích Văn Việt hiện tại hơn. Ít nhất thì trông anh có tình người hơn, cũng mềm lòng hơn một chút.
“Không, nhưng tôi tôn trọng quyết định của cậu ấy.”
“Tống Vãn Huỳnh, cô…” Văn Việt dừng lại giữa chừng.
Nhưng mà, có đánh thì đánh thôi, bị nam chính đánh cũng chẳng mất mặt gì.
“Sao vậy anh?”
“Sao có thể! Em sao có thể nghĩ anh không đánh lại được chứ, em chỉ sợ hai người đánh nhau đều bị thương thôi. Mà đúng rồi, anh ấy nói gì với anh vậy?”
Văn Nghiên nhướng mày, “Ý em là trước đây anh không phải người tốt?”
“Em chỉ tò mò thôi, hôm nay anh đến tìm anh ấy là để khuyên anh ấy không từ chức đúng không? Anh ấy có đồng ý không?”
“Cô nghĩ có thể xảy ra chuyện gì?” Văn Việt đứng bên cạnh xe nhìn Tống Vãn Huỳnh.
Thời gian gần đây, những thay đổi của Văn Nghiên anh đều thấy rõ, hoàn toàn khác với những gì anh từng tưởng tượng. Sau khi loại trừ mọi khả năng, người duy nhất có thể khiến Văn Nghiên thay đổi lớn đến thế chỉ có thể là cô gái trước mặt – Tống Vãn Huỳnh, người mà chẳng biết từ khi nào cũng như đã đổi thành một người khác vậy.
Nhìn dáng vẻ cô đang lôi chuyện cũ ra tính sổ, Văn Nghiên bỗng bật cười, đột nhiên rất muốn hôn cô, và anh thật sự đã làm thế – cúi người hôn lên đôi môi đang lải nhải của cô, hiệu quả tức thì, Tống Vãn Huỳnh lập tức câm nín.
Đúng là… đàn ông.
“Xem anh có bị anh cả đánh không ấy, em ở dưới lầu mà lo các anh đánh nhau, may mà không có.”
“….” Nụ cười của Tống Vãn Huỳnh bỗng cứng lại, cô đúng là không nên hỏi nhiều như vậy.
“Điểm sáng? Ví dụ?”
Văn Việt sắc mặt bình thản, chỉ gật đầu, “Ừ.”
Cô đại khái cũng đoán được Văn Việt tìm Văn Nghiên là để nói chuyện gì.
“Cô còn muốn ly hôn với Văn Nghiên không?”
Trước kia đúng là lúc nào cô cũng muốn ly hôn với Văn Nghiên, cắt đứt quan hệ với anh ấy nhưng bây giờ đã khác rồi. Văn Việt chẳng lẽ không nhìn ra được sao? Còn hỏi dư thừa như vậy.
Sao lại phải truy đến cùng thế chứ? Tống Vãn Huỳnh nhìn anh, suy nghĩ hồi lâu trong đầu, cuối cùng dưới ánh mắt chăm chú của Văn Nghiên, cô miễn cưỡng nói ra mấy chữ: “Bây giờ anh là người tốt.”
Mặc dù đã được thông báo trước nhưng vẫn có không ít thành viên trong hội đồng cố gắng giữ anh lại. Thế nhưng thái độ của Văn Nghiên vô cùng kiên quyết, không hề dao động, anh sẽ rời khỏi Văn thị sau khi tổng giám đốc mới nhậm chức.
Tin tức Văn Nghiên sắp rời khỏi Văn thị đã gây chấn động không nhỏ.
Văn Nghiên đang đặt chiếc ly mà Văn Việt đã uống cà phê vào bồn rửa trong bếp, Tống Vãn Huỳnh bước đến nhìn anh từ trên xuống dưới, thấy anh không có vết bầm nào, quần áo cũng không nhăn nhúm bao nhiêu cô mới yên tâm.
Kỳ nghỉ Trung thu nối liền Quốc khánh trôi qua rất nhanh.
Văn Việt gật đầu, lên xe rời đi.
Tống Vãn Huỳnh xuống tầng hầm dưới lầu nhưng không tìm thấy thứ mà Văn Việt nói, tuy nhiên cũng không sao, vốn dĩ cô không xuống đây chỉ vì mấy thứ đó.
Rời khỏi tập đoàn Văn thị có nghĩa là Văn Nghiên hoàn toàn thoát khỏi kịch bản phản diện vốn thuộc về anh trong tương lai, Tống Vãn Huỳnh cũng hoàn toàn yên tâm rồi. Nhưng nếu không rời đi thì Văn thị dù gì cũng là tâm huyết bao năm qua của anh.
Thật ra đến giờ Tống Vãn Huỳnh vẫn có chút không tin nổi việc Văn Việt từ chối quay lại công ty, thêm vào đó là việc anh ấy giấu chuyện đôi chân đã hồi phục, cùng với việc tình tiết đã lệch khỏi nguyên tác rất nhiều, đôi khi cô sẽ nghĩ có phải Văn Việt đã bị ai đó thay thế rồi không?
“Không xảy ra chuyện gì chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng cô không dám đi xác minh chuyện này với Văn Việt, nhỡ đâu thật sự bị thay thế mà lại bị cô nhìn thấu bí mật sâu kín như vậy, thì cô sẽ có kết cục thế nào đây?
“Anh trước đây sao mà tính là người tốt được?” Tống Vãn Huỳnh bắt đầu kể tội anh, “Trước kia anh kiêu ngạo, coi trời bằng vung, còn hù dọa em nữa, mấy chuyện đó em đều nhớ rất rõ. Trước đây anh đối xử với em thế nào trong lòng anh không biết à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày đi làm đầu tiên sau kỳ nghỉ, tại cuộc họp hội đồng quản trị, Văn Nghiên chính thức tuyên bố quyết định từ chức trước toàn thể ban giám đốc.
Cô cũng không biết trên lầu Văn Nghiên và Văn Việt nói chuyện thế nào rồi, liệu có đánh nhau không nhỉ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù Văn Nghiên có rời công ty hay không, cô đều ủng hộ anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vâng anh, em nhớ rồi, anh lái xe cẩn thận nhé.”
Tống Vãn Huỳnh nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Văn Nghiên, bĩu môi, thầm nghĩ – nói không lại thì dùng “mỹ nam kế” à.
“Anh là người xuất sắc như vậy, ba hài lòng với anh không phải là chuyện rất bình thường sao? Lạ thật đấy, anh có nhiều điểm sáng như vậy, sao bản thân anh lại không nhìn thấy? Nhìn mấy người cùng tuổi với anh xem, có mấy ai sánh bằng anh đâu? Có thể nói là ‘lác đác như lông phượng sừng lân’ cũng không quá. Anh lợi hại như vậy, bình thường đi đường không đi ngang mới là quá khiêm tốn rồi, anh cũng nên học cách nhìn nhận sự xuất sắc của bản thân đi.”
Văn Nghiên im lặng một lúc rồi nói: “Hóa ra ba không bất mãn với anh như anh từng nghĩ.”
Không biết đã đợi bao lâu, đến mức chân cô tê cứng cả rồi, cuối cùng mới thấy Văn Việt đi về phía xe.
Nhưng đã bị hỏi, cô đành phải giải thích: “Anh, đó là chuyện rất lâu về trước rồi, quá khứ thì để nó qua đi, tương lai sẽ ra sao em không biết, nhưng hiện tại em và Văn Nghiên rất tốt, không có ý định ly hôn.”
Văn Nghiên thấy buồn cười, “Trong lòng em, anh không đánh lại được anh ấy sao?”
Chương 171: Em lo việc bên ngoài, anh lo việc trong nhà (1)
“Vậy thì tốt.” Văn Việt mở cửa xe, trước khi lên xe lại quay đầu nói với Tống Vãn Huỳnh: “Sau này bất kể xảy ra chuyện gì, đều có thể đến tìm tôi.”
Nhìn theo chiếc xe của Văn Việt từ từ rời khỏi tầng hầm, Tống Vãn Huỳnh mới thở phào nhẹ nhõm rồi lên lầu về nhà.
Ba năm trước khi anh bất ngờ được bổ nhiệm làm tổng giám đốc Văn thị cũng từng gây ra không ít bàn tán – mọi người đều nghi ngờ liệu anh có thể gánh vác trọng trách lớn lao này không. Nhưng thực tế chứng minh rằng, anh đã làm được. Thế nhưng ba năm sau lại đột ngột buông bỏ tất cả vào một thời điểm không ai ngờ tới.
Tống Vãn Huỳnh mắt sáng rỡ, vội bước tới cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, “Anh, anh nói chuyện với Văn Nghiên xong rồi à?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.